Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chứng Minh Tình Yêu Bằng Một Đứa Con

Chương 91: Nhìn Lại Cuộc Đời

« Chương TrướcChương Tiếp »
Viễn Du mở mắt tỉnh dậy lần nữa, thân thể ê ẩm đau rát, khắp người toàn là vết thương, nhìn cánh tay rớm máu cô cắn răng chịu đựng. Vạch áo lên để lộ vùng da bụng bầm tím đau rát, Viễn Du cắn răng chịu đựng.

Từ Chi Diệp và Trần Tuấn Minh có đường dây phi pháp lớn. Bọn chúng hợp tác với nhau hơn hai mươi năm, ít nhiều cũng đã chuẩn bị sẵn cho ngày bại lộ. Đường dây liên quan tới Trần Tuấn Minh tuy đã được Lệ gia dẹp sạch, nhưng đường dây do Từ Chi Diệp quản lý lại ung dung thoát khỏi vòng pháp luật. Bà ta ung dung hai năm trời, nhốt cô trong căn phòng đen tối này cũng đã hai năm trời rồi.

Bữa trước bảo cô đi mượn tiền Giang Tuyết Nhan, bọn họ dùng tính mạng của Viễn Vương uy hϊếp cô. Cô biết sớm muộn lợi dụng cô xong Chi Diệp cũng sẽ diệt khẩu cô.

Nên hôm ấy cô cố tình trở nên tuyệt tình để mẹ không luyến tiếc gì đứa con gái bất hiếu này nữa. Cô dùng hơn hai mươi năm cuộc đời ở cạnh Trần Tuấn Minh với mục đích giành lại tài sản cho mẹ, giành lại thì không thấy, chỉ thấy làm con chó cho ông ta và con đàn bàn họ Từ chà đạp. Sự ngu ngốc này có lẽ chẳng ai bằng cô.

Viễn Du biết, sự sụp đổ của Trần Tuấn Minh là nhờ vào Lệ gia, người đứng đằng sau tất cả là Tiết Nhu. Cô cũng biết Lệ gia luôn tìm kiếm mình suốt hai năm qua. Cô vốn tưởng ông ta sụp đổ, đâu sẽ vào đấy, tất cả sẽ an toàn thế nhưng hôm trước Chi Diệp lại cho cô xem hình ảnh Viễn Vương đã bị bắt nhốt ở một nơi nào đó, trên người cậu đều là vết thương.

Bà ta ép cô phải vay mượn tiền của mẹ ruột cô, cô dù biết bà ta sẽ dùng tiền đó với mục đích gian xảo nhưng cũng không thể làm trái vì tính mạng em trai cô đang nằm trong tay bà ta. Cô chỉ cầu mong bà ta giữ đúng lời hứa là sẽ tha cho em trai cô. Cô nửa cuộc đời đã có quá nhiều sai lầm, không làm được tích sự gì, chết không hối tiếc, chỉ là người thân của cô nhất định phải sống tốt.

Hôm nay cô công khai tạo phản, e là sau này, ngày tháng tiếp theo sẽ không thể yên ổn nữa…

Cơn đau quặn từ bụng dội thẳng lên khiến Viễn Du ho sặc sụa, cô đưa tay lên che miệng. Cơn ho vừa đi qua cô đã cảm thấy lòng bàn tay mình ươn ướt, Viễn Du hít thở nặng nhọc, cô khẽ đưa bàn tay ra phía ánh sáng, ánh sáng mờ nhạt từ lỗ thông gió đủ để cô nhìn thấy thứ trên tay mình là máu. Bất giấc cô mỉm cười, nụ cười thê lương đến mức ngu ngốc.

- Sắp rồi, thần chết sắp đến rước tôi rồi…

Nhìn bàn tay đầy máu, nhìn thân thể tàn tạ, Viễn Du bật cười cho chính sự ngu ngốc của mình. Cô cười cho thứ gọi là hư vinh, cười cho thứ gọi là sung sướиɠ. Nửa đời ung dung tự tại sống, không ngờ lại kết thúc cuộc đời trong nhà tù hoang tàn này.

Người sắp chết thường sẽ nhớ về chuyện cũ. Viễn Du thử hồi tưởng về ba mươi hai năm cuộc đời của mình.

Từ lúc chào đời trong sự yêu thương của cha mẹ, sống một cuộc sống tuy khổ cực nhưng đầy ắp tiếng cười, đầy ắp niềm hạnh phúc. Từ cực khổ đến lúc trở thành tiểu thư, cứ ngỡ sẽ có một gia đình hạnh phúc, ấm áp như bao người nhưng không! Đột nhiên có một ngày mẹ đòi ly hôn, nói sẽ ra đi tay trắng… với một đứa từng sống cực khổ như cô, cô rất sợ phải quay lại cuộc sống bần hèn ấy, cô đã chọn đi theo ba.

Viễn Khang đòi đi theo mẹ đã bị ba nhốt vào phòng cho nhịn đói, cô lúc ấy còn nghĩ em trai cô thật ngu ngốc, tại sao phải đi theo mẹ trong khi ba có tiền? Sống với ba chẳng phải sướиɠ hơn sao?

Mẹ cô quỳ gối dập đầu xin ba cô đến mức đáng thương, cầu xin ông ta cho mẹ mang theo Viễn Khang. Lúc đó cô đã sinh lòng ganh tị, tại sao mẹ không cầu xin dẫn cô đi? Cô là con gái chắc chắn ba sẽ cho mẹ dẫn cô đi nhưng sao mẹ vẫn không cần cô? Tâm hồn của cô gái mười tuổi khi ấy thật sự đã vỡ vụn. Cô dồn hết niềm tin vào người cha đáng kính.

Đáng tiếc, ông ta hám tiền ham lợi, rước con ả đàn bà khốn kiếp Từ Chi Diệp về nhà, bà ta hành hạ cô, cô không gọi bà ta là mẹ bà ta liền lôi Viễn Vương ra đánh, hơn hai mươi năm nay bà ta vẫn luôn dùng Viễn Vương để uy hϊếp cô.

Bà ta đào tạo cô thành con chó chạy việc cho bà ta và Tuấn Minh, ông ta là cha cũng chưa từng bênh vực cô lấy một tiếng. Cô còn nhớ rất rõ ông ta từng quát vào mặt cô rằng: “Con cɧó ©áϊ, tao nuôi mày đã là phước phận lắm rồi.” Lúc ấy cô thật sự tự hỏi, đây là người cha đã yêu thương cô suốt mười năm sao?

Đứa trẻ mười một tuổi liên tiếp bị sự xua đuổi của cha lẫn mẹ chỉ vì mình là con gái.

Đến khi lớn hơn, cô có thể gặp lại mẹ và em trai, thì thấy họ sống rất hạnh phúc, họ hạnh phúc hơn cuộc sống giàu sang mà như chốn địa ngục cô đang ở. Cô ganh tị chứ… dù biết từ đầu là do cô không muốn theo mẹ mà nên, nhưng mẹ vẫn chưa từng hỏi cô sống có hạnh phúc không.

Thiếu tình thương của cha lẫn mẹ, đi học nhìn các tiểu thư có cha đưa mẹ đón cô cũng tủi thân chứ? Mỗi kì thi, bọn họ đều được chăm bẵm để có sức vượt qua kì thi còn cô ngày ngày vừa chăm Viễn Vương vừa phải đối mặt với con ả mẹ kế. Mệt, cô thật sự rất mệt!

Sự mệt mỏi ấy còn tồi tệ hơn gấp nhiều lần khi Viễn Vương bỏ nhà đi, Tuấn Minh dường như dồn tất cả lỗi lầm lên đầu cô mà hành hạ mắng nhiếc. Ông ta bảo cô không biết dạy em, để em trai đi vào con đường bệnh hoạn.

Cô im lặng nhận tất cả. Vì cô không muốn em trai mình phải sống một cuộc đời như mình, phải sống một cuộc đời lúc nào cũng nhìn sắc mặt người khác. Cả cuộc đời cô còn thua một con chó bên đường, thử hỏi có ai muốn em mình như thế không.

Khi Viễn Khang cưới vợ, ông ta lại gây khó dễ cho cô, bắt cô phải ép em trai mình bỏ vợ, ông ta bắt cô đi gặp Khang, cài máy nghe lén vào người cô, cho người theo dõi cô, cô căn bản là không thể chúc phúc em trai mình. Cũng may lúc ấy Viễn Khang không đồng ý bỏ vợ, nếu không cô sẽ ân hận suốt đời.

Trần Tuấn Minh là người rất trọng thể diện, ông ta rất xem trọng con trai nhưng con trai ông ta đứa nào cũng không muốn đi theo ông ta. Ông ta lại dồn tất cả lên đầu đứa con gái duy nhất là cô đây mà trút giận. Ông ta cần người nối dõi, con trai ông ta chẳng đứa nào chấp nhận nối dỗi cho ông ta. Có thể nói mang dòng máu của ông ta chính là sự kinh tởm nhất cuộc đời này.

Nghĩ đi nghĩ lại, hơn ba mươi năm cuộc đời của Trần Viễn Du cô, chả có chuyện gì ra hồn, chả có chuyện gì là đáng nhớ. Có thì cũng chỉ là những lần bị sai khiến như robot mà thôi.

Điều cô hối tiếc nhất chính là… chưa nói được lời xin lỗi với mẹ…

Khắp cơ thể đều truyền đến cơn đau thấu ruột thấu gan, Viễn Du cố nuốt từng cơn xuống nhưng rồi lại trào lên, cơn ho lại ấp tới. Lần này Viễn Du ho đến mức cô cảm nhận được nội tạng đảo lộn, thiếu điều muốn văng khỏi cơ thể cô.

Viễn Du đau đớn nằm dưới nền đất lạnh lẽo, cô biết, thần chết tới rồi. Cô cũng nên đi rồi.

Mẹ, Viễn Khang, Viễn Vương… nhất định phải sống cho thật tốt!
« Chương TrướcChương Tiếp »