Chương 22: Bữa tiệc máu tanh

Cái gì.

Xử tử?

Bass sợ hú hồn, nhanh chóng chộp lấy Jofar đang âm trầm, lo lắng kêu meo meo với y.

"Meo meo ~ "

——Ta không nói các nàng làm gì ta, ta chỉ nói ta không muốn xỏ lỗ tai và khuyên mũi, ôi đệch, ngươi đừng hung tàn như vậy chứ, đây chỉ là mấy chị gái thôi! Một đám chị gái xinh đẹp đấy!

"Meo ~ "

——Như vậy ngươi cũng hạ thủ được, ngươi là Dung ma ma sao?

"Meo meo~ "

——Huống hồ vết thương trên tai là do ta giãy dụa quẹt bị thương thôi, không phải các nàng cố ý đâu.

"Meo?"

—— Alo, ngươi có nghe ta nói không đây lông chym, alo? Này này này? Chẳng lẽ ta meo nhanh quá hả?

Bass lo lắng đứng thẳng bằng chân sau, đệm thịt hình hoa mai ở chân trước vỗ cái bộp vào miệng Jofar đang cúi đầu kiểm tra vết thương cho nó!

Âm thanh kéo rất dài, không chút tự giác âm thanh của mình có bao nhiêu mềm mại mà nũng nịu--

"Meo meo meo~~~~ "

—— Nhìn ta nhìn ta, mau nhìn ta! Không nhìn ta liền dùng lông trên chân biến ngươi thành miệng xúc xích đấy!

"... Ngậm miệng!"

Jofar cau mày nghiêng mặt sang bên, duỗi tay gạt vuốt mèo trên môi ra, khi đầu ngón tay chạm đến đệm thịt hoa mai hồng phấn mềm mại, đáng yêu thì hơi khựng một cái, cũng không buông ra.

Mặt ngoài, Pharaoh anh tuấn tức giận chưa nguôi, trầm mặt lạnh lùng quát Bass, thực tế ngón tay y ấn trên móng Bass, choi ‘biubiu đùa’ quên cả trời đất.

Ngay cả bầu không khí làm người ta căng thẳng xung quanh dần dịu lại, những người khác có mặt cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bass nhận ra điều này, cười hi hi ra tiếng, cực kỳ biết điều dâng lên một cái móng khác, bộp cái nữa chặn miệng y.

Bass chân chó đến gần dỗ dành: Nào nào nào, cho ngài nựng cho ngài nựng này.

Ngài dễ chịu chưa?

Đừng tức giận nữa được không?

"..."

Jofar nheo mắt nhìn chăm chú nó.

Lý do thú cưng khiến người ta yêu thích là vì trong mắt chúng nó, bạn luôn có thể thấy rằng mình là duy nhất của chúng, thế giới hay thậm chí là thần linh, như thể nếu không có bạn thì chúng nó sẽ không sống nổi.

Khiến nội tâm không tự chủ được mềm mại.

Bác mèo đen thùi trước mắt chớp chớp mắt mèo xanh lục, toát lên vẻ lanh lợi, sáng lấp loá phản chiếu khuôn mặt của Jofar.

Như thể lòng tràn đầy thoả mãn, yêu thích ỷ lại người đàn ông trước mặt.

Jofar im lặng một lát, sau đó dùng môi nhấp một ngụm miếng đệm thịt mềm mụp, rất dùng sức, giống như trừng phạt, doạ Bass tưởng rằng y muốn cắn mình, nhanh chóng thu vuốt.

Cảnh giác thăm dò: meo meo-- quá đáng ghê, đường đường là Pharaoh mà lại cắn mèo? Nhân tính đâu!

Jofar mắt điếc tai ngơ, không biết từ đâu lấy ra một cái khăn tay to, nhẹ nhàng đặt trên tai nó, màu đỏ đậm rất nhanh thấm ướt một mảng nhỏ.

Mà Bass cũng không cảm thấy rất đau, ngoại trừ lúc mới bị trầy có hơi nhói, sau đó lại biến thành cảm giác nóng rát.

"Gọi chủ nhân." Jofar bỗng nhiên mở miệng.

Bass nhất thời không phản ứng lại, "Meo?" Cái gì?

Hắn lặp lại: "Gọi chủ nhân, nếu ngươi gọi, ta sẽ bỏ qua cho thị nữ ở điện tắm."

"..."

Tại sao Jofar lại... đột nhiên nghĩ đến cái này, Bass chưa từng gọi Jofar như vậy, bởi vì mặc dù bây giờ cậu dùng thân thể một con mèo, nhưng trong lòng lại không xem mình là một con mèo nhỏ không hiểu chuyện thật.

Cậu sống dưới thân phận con người giới tính nam hơn hai mươi năm, hiện tại gọi một người đàn ông khác có bề ngoài anh tuấn là chủ nhân gì đó... thật là quá xấu hổ...

Còn có tý gợϊ ɖụ© không giải thích được...

Khụ khụ, không phải tư tưởng của ta không trong sáng! Đổi lại là người khác cũng không dễ dàng gọi ra được, Bass lúng túng đảo mắt, lại sợ làm lỡ thời gian, lỡ mà cận vệ ra tay nhanh hơn thì sẽ thật sự xảy ra chuyện mất.

Vì vậy, Bass rút hai chân trước về, ngồi xổm trên đùi Jofar, nâng chân sau lên đạp gáy để che giấu sự xấu hổ, khiến một đống lông mèo bay bay.

Mấy giây sau, đầu lưỡi uốn éo gọi nhỏ: "Meo, meo..." Chủ, chủ nhân...

Jofar nhếch môi, mỉm cười.

"Lớn tiếng lên, còn nữa, nhìn ta nói."

"......"

Cục bông đen mặt già đỏ ửng, không thể tin được nhìn y chằm chằm, khi thấy ý cười ở đáy mắt y, quái thú nhỏ đen thui lập tức thẹn quá hóa giận, cố ý lớn tiếng phun nước đầy mặt đối phương.

"Meo méo ---!" Chủ nhân! Yêu chủ nhân nhất! Méo, hừ, chủ nhân!

Hài lòng chưa!

"Rất tốt." Jofar cong mắt, thờ ơ vuốt đầu mèo: "Ngoan lắm."

Bass: Hùng hùng hổ hổ. jpg

...

Bệ hạ tức giận, muốn xử chết rất nhiều thị nữ chỉ vì một con mèo.

Bệ hạ vui vẻ, hạ lệnh gọi cận vệ trở về, cũng vì một con mèo.

Thay đổi xoành xoạch phải cần cả một ngày, mà Jofar chỉ dùng mấy phút...

Nhóm tâm phúc từng đi theo Jofar chinh chiến phức tạp nhìn chằm chằm Bass, tựa như xuyên thấu qua lớp da mèo đó, nhìn thấy một trái tim lam nhan họa thủy*.

* lam nhan họa thủy có nghĩa tương tự như câu “Hồng nhan họa thủy”

"... May mà nó chỉ là con mèo." Từ góc độ của một thần tử tâm phúc mà nói, Bretton rất không hy vọng bên cạnh Jofar tồn tại một kẻ có thể ảnh hưởng đến quyết định của bệ hạ.

Nefes gật gật đầu, hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, nàng nhẹ giọng cắt ngang giao lưu giữa Jofar và Bass.

"Bệ hạ, chúng ta nên tiếp tục, chẳng mấy chốc sẽ đến thời gian cử hành nghi thức."

Nghe vậy, nụ cười trên môi Jofar nhạt xuống, "Ừ, tiếp tục đi." Vẫn không buông cái tay đang ấn vết thương của Bass ra, đúng lúc nữ quan già Alena tới tìm Bass, Jofar liền để bà xử lý vết thương cho Bass, sau đó mang thuốc mỡ trị dị ứng đến.

"Meo ~ "

Bass lo lắng nhìn chỗ da hồng lên của Jofar, nó đang trong kỳ thay lông, giảm tiếp xúc cũng vô dụng, mấy sợi lông đó vẫn dính vào người Jofar.

"Bast, đi cùng với Alena đi. Nó không thích mang trang sức cũng được." Câu sau là Jofar nói với Alena, phân phó xong, y chuyển sự chú ý sang đám người mà Bass không quen kia, không tiếp tục chăm chú nơi này.

"... Vâng "

Không bị bệ hạ trách phạt, Alena ôm Bass đen thui thở một hơi, nhẹ tay nhẹ chân dẫn nó ra cửa, đi sang Thiên điện tìm băng gạc mỏng và thuốc mỡ bôi tai cho nó.

Bôi thuốc xong, Alena cũng không chậm trễ, lập tức lấy thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn, ôm Bass quay đầu đi bôi thuốc cho Jofar.

Từ khi bệ hạ nuôi một con mèo như hình với bóng, Alena chuyên phục vụ bệ hạ liền sai người đặt gối mềm ở góc mấy cung điện Jofar thường dùng.

Thuận tiện cho bác mèo có nơi để ngủ nướng.

Lỗ tai đau, không muốn đè lên tai, Bass liền lười biếng trực tiếp nằm sấp trên gối thành một cái bánh mèo, nhìn Alena cúi đầu, quỳ gối bên người Jofar dùng băng gạc dính thuốc mỡ thoa thuốc cho y.

Jofar dường như không cảm thấy ngứa, mặt không biến sắc cùng đám người đằng đằng sát khí kia nói chuyện.

Boss mèo đen xì nghe nghe rồi nhận ra có điều không đúng...

Đầu tiên, bốn phía cung điện này không có thị nữ nào khác trừ Alena.

Thứ hai, Bass nghe thấy người đàn ông trông như ngọn núi nói: "Bình lính của chúng ta đều đã giả thành dân thường mai phục trong thành, may là lão ngoan cố kia không nói gì cả, nếu không chúng ta còn không có cách nào tránh né cặp mắt của đám đại thần để trà trộn vào...Nếu không phải bệ hạ muốn tuyển hậu, nói không chừng lão còn muốn làm gió thổi chiều nào theo chiều nấy! Hừ, kẻ vô dụng có mắt không tròng! Tối nay ta sẽ làm thịt lão lẫn đám già chết tiệt đó!"

Binh lính ngụy trang thành dân thường... Bass không lắc đuôi nữa, nó đoán được gì đó, lại không dám nghĩ sâu.

Một người khác cười híp mắt, nhìn qua cũng không phải kẻ tốt lành gì nói: "Thôi đi Sok, bộ dạng này của ngươi chắc chắn sẽ lộ rồi, còn muốn làm chúng ta cũng bị lộ luôn sao? Mặc dù trong lòng mọi người đều rõ ràng, nhưng ít nhất cũng vẫn nên che đậy bề ngoài một chút, không nên tạo cơ hội cho đám gian tế nước khác thừa cơ làm chút chuyện được."

Khuyên ông bạn xong, hắn cảm thán: "Ài, bệ hạ, thật tốt khi ngài có thể nhả việc tuyển hậu ra, ba ngày kể từ khi ngài tuyên bố tuyển hậu, quả nhiên có không ít người lựa chọn đứng bên phía chúng ta."

Trước đây hậu cung Jofar trống không, một số đại thần tay cầm quyền lực chậm chạp không ra quyết định ủng hộ tân vương, bọn họ sợ một ngày nào đó Jofar bị ám sát thì không biết ai sẽ chiếm được ngôi vị kia!

Hiện tại Jofar quyết định lập hậu, có con cái nối dõi huyết thống, coi như y không ở đây, một số đại thần còn có thể liều một phen ủng hộ đời sau của y, Nefes và tâm phúc của Jofar du thuyết mấy lần, bọn họ ngay lập tức quyết định đứng lên, tỏ vẻ tích cực. Một số người còn biểu lộ quyết tâm phù trợ tân vương.

Một người hiện đại như Bass mãi mãi không tưởng tượng nổi chuyện đơn giản như cưới vợ sinh con lại đóng vai trò quan trọng cỡ nào trong vương thất.

Mà đối với phe củng cố tân vương như bọn họ và Jofar muốn diệt trừ cả đám cựu thần phản đối trong triều mà nói, thật sự là cực kỳ quan trọng.

Rất nhiều đại thần đều lặng lẽ nuôi tư binh, thậm chí binh quyền trong tay có thể còn có quan hệ với lính canh trong cung, binh lính trong tay Jofar thì nhất định phải đóng quân ngoài theo thông lệ.

Các đại thần cũng không ngốc, luôn lén lút canh chừng gắt gao thủ hạ tâm phúc của Jofar.

"Trước đây chúng ta không vào được, hiện tại chúng ta đã vào được --" Một người đàn ông có vết sẹo giữa hai lông mày, tay trái còn thiếu nửa bàn tay lộ ra nụ cười âm u, từng chữ từng câu đằng đằng sát khí: "Ta sẽ gϊếŧ sạch lũ chó hoang cản đường tiến lên của bệ hạ!"

Hắn nói xong, những người khác trừ Jofar đều mong đợi cười rộ lên, kể cả Nefes đoan trang mỹ lệ.

Bass tê cả da đầu nhìn nụ cười khát máu của bọn họ, meo meo nuốt ngụm nước bọt.

"Nói không sai, Abbeliu."

Gò má Jofar trong mắt Bass vẫn anh tuấn như thế, tựa như vị thần từ bi trên bích họa, nhưng y lại thoả mãn khi nhìn những người này lộ ra sát ý, thậm chí cặp mắt xanh như băng không nhiễm nửa phần khói lửa kia cũng lập loè ánh đỏ giống hệt, quỷ dị đẫm máu.

"Ta mong đợi ngày này rất lâu, lâu đến mức nội tâm dày vò, da dẻ khô nứt nẻ..."

Giọng của y trầm thấp khàn khàn, vẫn êm tai và lạnh lùng trước sau như một, như quái vật bò ra từ góc âm u, như sương trắng khuếch tán trên băng, y nói:

"Hỡi những kẻ phục tùng ta, rút lưỡi kiếm của các ngươi ra."

" Vượt qua mọi chông gai vì mong muốn của ta! Hãy đánh đâu thắng đó vì mong muốn của nhà vua!"

" Quét sạch vết bẩn trên ngai vàng theo ý nguyện của nhà vua!"

"Tối nay -- là bữa tiệc thuộc về các ngươi!"

Trước mặt y, binh lính đằng đằng sát khí đồng loạt vỗ ngực, hưng phấn mà áp lực gầm nhẹ: "Sẵn sàng như mong muốn của ngài!"

*

*

Bass ở bên cạnh sợ ngây người (xù lông):... Ta có phải là... Nghe được cái gì không nên nghe rồi không... ôi cái đệch mợ.