Chương 30: Mặc kệ ma cỏ gì

Kiếp trước lẫn kiếp này Bass đều là một tên FA tiêu chuẩn, cho nên không nhận ra lý do mình có loại cảm giác này.

Có lẽ là do ăn cá mặn quá.

Bass liếʍ miệng nghĩ.

Cậu trừng hai mắt nhìn Jofar, mặt nóng bừng, tim đập hăng hái như nhảy disco.

Sau đó không biết nó bị sao, cứ như không khống chế được chính mình, từ một boss mèo gào meo meo, biến thành quái thú nhỏ đen thui dịu dàng.

Vùi trong khuỷu tay Jofar, hai móng vuốt ôm bàn tay hắn, chân sau nhẹ nhàng đạp mấy cái, một bên đạp một bên gặm ngón tay cái của hắn.

Quái thú nhỏ đen thùi cẩn thận quan sát vẻ mặt của Pharaoh anh tuấn, cắn mấy cái lại liếʍ mấy cái, sau đó lại ôm tay đạp mấy cái... Làm như nó rất hiếm lạ, dù có chạm vào bao nhiêu cũng thấy không đủ.

Jofar nhếch môi, tùy ý nó ôm tay mình. Không ngại dị ứng mà sờ bụng boss mèo hai cái, mập ú ù, cực kỳ mềm mại thoải mái, một tháng không sờ, y thật sự rất nhớ cái cảm giác này.

"Không sợ ta nữa à?"

Bass gặm ngón tay xinh đẹp của y, lấy lòng meo meo với y: Không sợ không sợ, à mà, ngươi có thể đừng nhốt ta nữa không, ta đảm bảo sẽ không chạy.

Jofar: "Thật sự không sợ à?"

Bass: Thật mà! Còn thật hơn cả trân châu!

Jofar nghe vậy cũng không nói gì, chỉ đột nhiên tắt nụ cười, hai mắt như băng ngọc sâu sắc nhìn chăm chú nó.

Người đehp, lúc lạnh lùng lên cũng rất đáng sợ.

Mà khí chất của Jofar là xâm lược sắc bén, tựa như ác thú vĩnh viễn ăn không đủ no, lớp da hoàn mỹ không có nụ cười tăng thêm, chỉ để lại uy thế của một người sống chớ đến gần trong phạm vi ba 3m, khiến người khác không dám nhìn thẳng mặt y.

"..."

Cả người Bass cứng đờ, ngay lúc Jofar thu thu nụ cười, dù chỉ là liếʍ tay cậu cũng không dám.

"Lúc này ngươi còn nói không sợ à." Jofar nhíu mày, trong lòng buồn cười nắm tai mèo nhiều thịt của Bass.

"... Meo nha."

... Không, không sợ! Bass cãi sống cãi chết, dùng chân sau nhẹ nhàng ~ nhẹ nhàng ~ đạp bàn tay trong ngực mấy lần, sau đó trừng lớn mắt mèo xanh trong long lanh.

Ngươi xem, ta không sợ chút nào!

Jofar dường như nhìn thấy câu này trong mắt cậu. Y bật cười, bàn tay hướng xuống dưới nắm cái đuôi nhếch lên của con mèo đen, ra hiệu nó nhìn đi.

Hả? Xem cái gì?

Bass không rõ cúi đầu, sau đó nó liền thấy đuôi của mình: Chóp đuôi cong lên, cả cây thẳng tưng kề sát trên bụng, còn sợ hãi đè lên hai quả trứng chim, cái đuôi tiêu chuẩn của một con mèo đang sợ đến xù lông.

Bass:...

Bass: Thằng cháu chết bầm! Hóa ra là ngươi làm ta bại lộ!

Đuôi nhỏ: Anh anh anh.

Đuôi nhỏ thật thà đẩy boss mèo tới sự lúng túng tột cùng, Bass thẳng thắn buông tay Jofar, mồm méo mắt lác tiếp tục giả chết, một mặt "Ta không hiểu tiếng người", "Đầu óc ta có bệnh, ta là mèo thần kinh".

Jofar không chọc thủng nó, sau khi sờ đầu Bass hai cái thì tiếp tục đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang quỳ trên đất.

Tuy vẻ mặt của y lại lạnh xuống lần nữa, nhưng vẫn tốt hơn lúc trước rất nhiều.

Pharaoh không ôm mèo, là ác ma khoác da thần linh.

Pharaoh ôm mèo, là thanh kiếm sắc bén đã tra vào vỏ.

Mặc dù sắc bén, nhưng không hại người.

Nefes và Bretton đang đứng ngoài quan sát thở phào một hơi, sau lưng thẳng tắp cuối cùng cũng thả lỏng.

Jofar dùng khóe mắt đảo qua hai người, đối với tâm tư nhỏ của Nefes, trong lòng y rất rõ ràng, chỉ có điều chưa nói toạc ra mà thôi.

"Konopo." Jofar nhàn nhạt mở miệng.

Người đàn ông đang quỳ cúi đầu càng thấp hơn, "Có thần."

"Ngươi phạm một sai lầm lớn, em gái của ngươi đáng chết, ta sẽ không đặc xá nàng ta, nàng ta đã phản bội Pharaoh ta, phản bội Ai Cập, dù nàng ta chết rồi vẫn sẽ bị vong linh phỉ nhổ, thần linh trừng phạt ở một thế giới khác."

"..."

Konopo mím chặt môi, từ góc độ của Bass, chỉ có thể nhìn thấy phần xương gồ lên sau gáy khi hắn cúi đầu.

"Nhưng ngươi không giống, Konopo." Trong ngực Jofar ôm mèo, ánh mắt còn lạnh hơn ánh trăng, "Ngươi từng theo ta chinh chiến, ta sẽ không gϊếŧ ngươi, nhưng bắt đầu từ hôm nay ngươi không còn được ta tin tưởng nữa, ngươi phải rời khỏi vương thành, tới biên thành* Coria. Không có lệnh của ta, vĩnh viễn không thể bước vào vương thành một bước!" (*thành thị ở biên giới)

Biên thành Coria còn có tên là thành thị cằn cỗi, cư dân như dã nhân chưa được khai hóa, thậm chí không mặc quần áo, không thích nói chuyện với người ngoài, cũng có nhiều băng nhóm trộm cướp vô nhân đạo sống gần đó.

Thành chủ nơi đó cho dù là đang ở nhà, cũng không dám ngủ yên, sợ bị loạn dân cắt cổ.

Jofar đày bộ tộc Konopo mấy đời đều sống ở vương cung, trải qua sinh hoạt an nhàn tới đó, phải nói là khá tàn nhẫn.

Nhưng khi Nefes và Bretton nghe xong, trên mặt lại không nhịn được lộ ra ý mừng.

Bởi vì em gái Konopo vậy mà đã thả một gián tên gian tế có địa vị cực cao của địch quốc, còn cầm đi lệnh bài của Konopo, dựa theo tính cách thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót trước đây của bệ hạ, vậy mà không xử tử cả tộc Konopo thì đã là may mắn trong bất hạnh rồi!

Huống hồ bệ hạ còn chưa nói, không cho Konopo mang quân đội của hắn đi, Konopo là tướng lĩnh dũng mãnh, hắn hoàn toàn có thể mang binh quét sạch trộm cướp quanh đó, sai người cải thiện thành trấn, sau đó an tâm làm một thành chủ ở biên thành.

Chỉ là về hưu sớm thôi, trừ việc phải vĩnh viễn rời đi vương thành, có gì không tốt?!!

"Ngươi còn gì muốn nói không?"

"... Thần không có."

"Bretton, dẫn hắn ra ngoài."

"Vâng."

Bretton tiến lên một bước, muốn nâng bạn mình dậy, mà Konopo quỳ trên đất vẫn không nhúc nhích, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vị vua mà mình đã từng thề chết đi theo.

Viền mắt hắn đỏ chót, nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt còn rất trẻ, sao hắn lại không biết, chủ nhân trên ngai vàng đã bỏ qua cho hắn và gia tộc của hắn.

Nhìn thấy tình cảnh này, Bretton thở dài, không có cứng rắn nâng hắn dậy nữa.

"Bệ hạ..." Konopo nghẹn ngào, "Bất cứ lúc nào, Konopo cũng sẵn lòng kính dâng trung thành và tính mạng vì ngài! Khắc ghi sự nhân từ của ngài!"

Jofar đội vương miện, dưới mái tóc dài lạnh như sương, không trả lời.

Konopo càng khóc dữ hơn, tự mình ngồi dậy, cong lưng, bóng lưng lộ ra một luồng cô đơn đau khổ, rời đi cùng với Bretton, Bass đang chăm chú nhìn bóng lưng của hắn, lúc này mới phát hiện rằng người đàn ông xa lạ này rất cao.

Còn trẻ như vậy đã bị đày đến nơi xa xôi.

Bass có một chút chút tiếc thay người đàn ông xa lạ này, mà rất nhanh, cậu sẽ không có thời gian để tiếc nữa, bởi vì Jofar đã nói với Nefes rằng: "Chuẩn bị một chút, bảy ngày sau khởi hành đi Hạ Ai Cập."

"Tuân mệnh." Nefes mỉm cười gật đầu.

Y suy nghĩ một chút, liếc nhìn Bass rồi bổ sung: "Mang mèo theo."

Khóe miệng Nefes giật một cái: "... Vâng. "

Bass: "..."

Meo mèo meo?

Cục than đang gặm tay sen ngừng lại, khó tin nhìn chằm chằm Jofar, nghĩ thầm ngươi là người thống trị, đi tuần tra thổ địa còn ôm theo con mèo, như này mà được à?

Jofar như đọc được suy nghĩ của nó, bàn tay đặt trong ngực gãi gãi cằm nó.

"Không phải tuần tra lãnh thổ, mà là ở Hạ Ai Cập, có một thành chủ báo rằng có một tin đồn kỳ quái đang lan truyền trong thành, nói rằng có kẻ trộm mộ thành công xâm nhập vào mộ của Pharaoh, đánh cắp đi bảo vật thần kỳ bên trong, sau đó bán đấu giá trên sàn giao dịch dưới sự quản lý của Tigris."

Hai mắt băng lam thấu triệt nhìn chăm chú một hướng khác.

"Người được phái đi đã bắt được một trong những kẻ trộm mộ, cũng đã xác nhận rằng kẻ đó không có nói dối, mộ Pharaoh bị xông vào là sự sỉ nhục với vương thất và Pharaoh! Thứ kia tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác, ta nhất định phải tự đi thu hồi nó."

"Meo..."

Hóa ra là vậy, đúng rồi, Bass hiếu kỳ giật giật lỗ tai, hỏi: Bảo vật kia là cái gì thế? Thậm chí có thể làm cho vua như Jofar ra tay.

Nghe vậy, Jofar chậm rãi chớp mắt, ngọn đèn trong cung điện nhảy lên, hắt ra một bóng đen quỷ dị đang nhảy múa sau lưng y, khóe môi trũng xuống, dưới sự tôn lên của bóng tối sau lưng, đặc biệt khiến người ta sợ hãi, y nói:

"Đó là sách Vong Linh của thần chết Osiris, còn được gọi là —— Người chết, sống lại!"

Y nói xong, ánh đèn đột nhiên nhấp nháy! Cả con mèo Bass đều ngây ngất một chút.

Osiris, chiến thắng cái chết, tượng trưng cho sự tái sinh và luân hồi tự nhiên vô tận, vị thần của thế giới bên kia, nắm trong tay quyền quyết định số phận của linh hồn khi đến thế giới bên kia, tục xưng: cai quản ma quỷ!

"........."

Bass nghĩ đến Ai Cập mà cậu đang ở còn là một nơi tràn ngập các vị thần hàng thật giá thật, khoa học cũng đứng sang một bên, tâm can run rẩy dưới nụ cười có thâm ý của Jofar!

Ực.

Bass nuốt nước bọt.

Mẹ, mẹ ơi...

Sách Vong Linh gì đó... Ha ha ha, cái tên này, nghe thôi đã thấy không phải điềm lành rồi, đệch mợ!