Chương 35: Thiến đi

Ánh mắt Jofar liếc qua nữ quan già đang run lẩy bẩy, vẻ mặt u ám nhanh chân đến trước giường vua, ngồi xổm người xuống, bàn tay trắng nõn dễ nhìn lại khiến người ta cảm thấy cực kì mạnh mẽ sờ con mèo đen của mình.

Sự chán ghét và tức giận của y rất rõ ràng, nhất cử nhất động đều chứa cảm giác áp bức như thể y sắp ra tay, mà rất nhanh, bàn tay Jofar đột nhiên dừng lại trên thân thể chú mèo đen đang ngủ say sưa.

Hình như nghĩ tới điều gì đó, hai mắt tối tăm chợt lóe một vệt suy nghĩ sâu sắc.

Trước kia Jofar chưa từng nuôi mèo bao giờ, nhưng y biết thường thức.

Loại động vật như mèo này, để đảm bảo mèo cái có thể thành công mang thai, chỗ nào đó có mọc gai ngược, cho nên phía dưới của mèo có thể sẽ bị thương...

Hiện tại Jofar xác thực có sự phẫn nộ và sát ý khi thứ thuộc về mình bị những kẻ đê tiện xúc phạm, nhưng hơn thế nữa, y không muốn Bast sợ.

Y có thể đem lưỡi dao sắc chĩa vào người khác, cũng không mong vật nhỏ nhí nha nhí nhảnh này e sợ mình.

Vì vậy dưới ánh mắt lo lắng và tò mò của các thị nữ, bàn tay bệ hạ vẫn còn lơ lửng trên người mèo nhỏ, đã trầm tư một lúc, từ từ, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ và ngón cái, cẩn thận đến mức khiến người ta sinh ra ảo giác vị vua kia vậy mà sẽ có loại tâm tình như lo âu và dịu dàng, bốc chóp đuôi con mèo đen nhỏ lên, chầm chậm nâng lên trên.

Cùng lúc đó, người đàn ông anh tuấn mím chặt khóe miệng, ánh mắt nặng nề, trong khi nữ quan già Alena bên kia căng thẳng cho rằng Bast xảy ra vấn đề gì.

Nhất định đừng có chuyện gì hết! Alena nghĩ thầm, nếu không mấy thị nữ đáng thương này sẽ...

Mọi người nhìn theo nhà vua của bọn họ, vô thức nín thở, căng thẳng tập trung nhìn bóng lưng y.

Sau đó, các nàng liền nhìn thấy, người thống trị vĩ đại của Ai Cập, hóa thân của thần linh ở nhân gian, dùng ngón tay nhấc đuôi mèo nhà mình lên, đồng thời vẻ mặt trầm trọng, nghiêm túc ——— đưa mặt đến gần hoa cúc hồng của mèo nhà y.

Để sát vào, y còn cau mày, đầu ngón tay quệt ở trên một chút.

Jofar nhìn ngón tay sờ qua mông mèo của mình, nghi hoặc tự nói: "Không có máu?"

Các thị nữ: "..." Vẻ mặt sững sờ.

Alena: "..." Vẻ mặt sững sờ.

Cái gì kia, bệ hạ của bọn họ... ấy, sờ mông nhỏ của mèo? Còn, còn ngửi một cái?!

Do góc nhìn của thị nữ không rõ ràng, các nàng một mặt mê man, trong mắt còn để lộ ra một tia hoang mang, khϊếp sợ khi không cẩn thận dò xét đến sở thích kỳ lạ của bệ hạ thì có thể bị diệt khẩu hay không.

Chỉ có Alena nhận ra có điều không đúng, bà cau mày nghi hoặc suy tư vài giây, bỗng nhiên nhớ tới nửa câu còn lại bà chưa kịp nói với bệ hạ.

【Nó... giống Bast, là một con mèo đực trưởng thành, không biết tại sao lại nhận nhầm Bast thành mèo cái, Bast vẫn chưa tới một tuổi, cho nên không......】

Cho nên không gì? Bởi vì sắc mặt của bệ hạ khi đó quá mức khủng bố, Alena chỉ nói được một nửa rồi cũng không dám nói tiếp. Thật ra, đằng sau còn phải có một câu là: "Cho nên không đánh lại người ta, còn dựa vào sự đồng tâm hiệp lực của các thị nữ mới bảo vệ được trinh tiết."

Nhìn hành động kỳ quái của nhà vua, Alena lập tức hiểu rõ bệ hạ đang làm gì, nhất thời không biết nên tiếp tục sợ bệ hạ nổi giận, hay là lén lút cười ra tiếng.

Nhưng hơn thế nữa, Alena đột nhiên có chút cảm khái, hóa ra vị Pharaoh bị người ta đồn thổi là tàn bạo, khát máu, cũng sẽ có một mặt săn sóc dịu dàng như thế.

Bà cúi đầu khom lưng để sát vào chút, cố gắng hết sức thấp giọng nhắc nhở: "Bệ hạ."

Jofar liếc mắt nhìn về phía bà.

Nữ quan gì mím môi, cố hết sức nhịn cười nói thêm: "Ngài không cần phải lo lắng, các thị nữ đã kịp thời tách hai đứa ra, Bast không có bị thương, chỉ là sợ quá thôi, hơn nữa do không đánh lại mèo nhà thành chủ nên sau khi trở về thì rầu rĩ không vui." Đương nhiên, e rằng còn có một phần nguyên nhân là do Bast thấy bệ hạ không thể về sớm, buồn bã nên không muốn ăn cơm.

"..."

Nhận ra mình đã hiểu lầm cái gì, Jofar yên lặng thu khuôn mặt kề sát hoa cúc nhỏ về, đồng thời thẳng người lên, buông đuôi Bass ra.

Y ngoài mặt lạnh lùng, nghiêm trang nói với Alena:

"Alena."

"Dạ."

"Lần sau không được viện cớ này nữa."

"... Vâng "

Nữ quan già cố ngăn khóe môi giương lên, đối diện với bệ hạ đang làm mặt lạnh, vào cung nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bà cảm thấy không nhịn được mà muốn cười, xem ra thỉnh thoảng cũng có thể thử khiêu chiến cực hạn của con người một chút.

*

Bass không biết gì về chuyện xảy ra sau khi mình ngủ, sau khi tỉnh lại nó còn hơi ngái ngủ run lông, thiếu chút nữa đem bốn cái chân mềm nhũn do ngủ lắc ngã, sau đó lảo đảo mấy lần, bốn chân không phân rõ trái phải, cũng không đoái hoài tới là cái nào vấp phải cái nào.

Dù sao nó sắp mũi mèo chấm đất, ngã chổng vó xuống rồi.

Không sao cả, Bass không mở mắt nghĩ, dù gì ổ mèo của nó cũng siêu cấp thoải mái, nếu ngã thì cứ ngủ tiếp thôi ~

Bass chuẩn bị làm một con cá mắm, ai biết bỗng nhiên có thứ gì đó đỡ nửa thân trước của nó, hai chân sau khuỵu xuống, hai chân trước và cằm đung đưa trong không khí!

Mí mắt dính chặt hé ra một cái khe nhỏ màu xanh, Bass từ tầm mắt mơ hồ nhìn thấy con sen thì thầm cả đêm trong mơ của nó, dùng tư thế như tình nhân trong mộng, nằm nghiêng, một tay chống đầu.

Đang dùng nụ cười dịu dàng nhất nhất nhất thế giới —— nhìn nó.

A...

Jofar?

Chủ nhân tệ bạc không chịu chơi với mèo, một lòng nhào vào chính sự nhà nó?

Boss đen thui chưa tỉnh ngủ đột nhiên trợn tròn mắt.

Jofar nghiêng đầu nhìn xuống nó, mái tóc bạch kim uốn lượn quanh cổ và xương quai xanh, đôi mắt như thủy tinh lam rải đầy ánh sáng, phản chiếu bộ dáng buồn ngủ mơ màng rất đáng yêu của chú mèo đen.

"Tỉnh rồi à?"

Y hỏi, bàn tay đeo bao tay làm từ da dê vẫn đỡ thân trên và cằm nó như cũ, ngón tay xoa xoa cằm Bass, đầu ngón tay cách lớp da mỏng cảm thụ xúc cảm bóng loáng từ bộ lông.

Vị Pharaoh tuấn tú cách Bass gần đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng thở của cả hai, y cúi đầu, hôn chóp mũi nó.

"Mũi hơi khô, hôm qua bị dọa sợ sao, hửm?"

"..."

Bass có cảm giác nụ cười của Jofar còn chói lóa hơn cả ánh mặt mặt trời, nó liếʍ liếʍ mũi, sợ mình phun máu, nghĩ thầm: "Xin đừng "hửm", mới sáng sớm ngươi "hửm" một tiếng làm ông đây muốn cứng luôn rồi."

Nhưng người đối diện lại không nhận thức được điều này, tiếp tục dùng giọng nói khàn khàn khêu gợi giày xéo lỗ tai của nó.

"Bast, ngươi vẫn còn sợ sao?"

Bass dùng chân sau đạp đạp lỗ tai bị ngứa, khó chịu quay đầu đi.

"Meo..."

Ta không có sợ... khoan, ngươi đã biết rồi?

"Ừm."

Xong, Bass nghĩ thầm, cái chuyện xấu hổ như vậy cũng bị biết mất rồi, ta không còn mặt mũi làm mèo nữa, Bass thử cứu vãn hình tượng hung ác của mình, lớn tiếng meo meo.

Meo —— Thực ra lúc đó ta rất dũng cảm nhá!

Chỉ có điều ta nhất thời sơ ý, thật đấy, ta, cái kia...

"Bast." Jofar nắm cái miệng không ngừng meo meo của nó, nghiêm túc nhìn một con mèo, nói với nó: "Không sao đâu. Ngươi không cần cảm thấy xấu hổ."

"... A?"

"Ngươi không chiếm ưu thế về hình thể và tuổi tác nên thất bại là rất bình thường, ta không cho rằng ngươi yếu, huống hồ ta cũng không cần ngươi mạnh."

"..."

"Bởi vì ta đã làm xong điều đó, cho nên điều ngươi nên làm là nằm dưới cánh chim của ta, nghĩ trăm phương ngàn kế lấy lòng ta, để ta càng thêm sủng ái ngươi."

"..."

"Hiểu không?"

Người đàn ông có đủ cả thực lực mạnh mẽ lẫn quyền lực trong tay nói xong, lần thứ hai hôn mũi nó, phát ra tiếng "chụt" nho nhỏ, bỏ qua biểu cảm của chú mèo, trực tiếp đứng dậy.

Bass sững sờ nhìn y, một lát sau mới đột nhiên phát hiện, Jofar đang mặc một cái áo choàng dài tay, cánh tay còn quấn băng gạc.

Vừa nãy cả người y nằm trong chăn, sau khi xuống giường dưới sự hầu hạ của các thị nữ, y mới cởi bao tay xuống, lộ ra bàn tay bị quấn trắng bệch đổ đầy mồ hôi.

Cục bông đen ngửa đầu nhìn y, đoán rằng có lẽ sau khi Jofar trở về liền ôm nó lên giường nằm, sau đó để tránh tiếp xúc với lông mèo nên mới làm như vậy, trực tiếp võ trang đầy đủ nằm ngủ một đêm.

Nhưng mà tại sao? Không phải ta bị quy định là chỉ có thể nằm dưới giường sao.

Bass nhẹ nhàng meo với y: Ngươi, ừm... Tối qua ngươi ôm ta theo làm gì, ngươi quên mất bệnh dị ứng của mình rồi hả?

Jofar lau mặt, nghe vậy quay đầu thản nhiên nói: "Ta sợ buổi tối ngươi sẽ gặp ác mộng." Dù sao, Bast là con mèo giống người nhất mà y từng gặp.

Bass bị lời của y làm cho yên lặng một lúc lâu, nửa ngày sau mới "đệch" một câu, có loại cảm giác cuối cùng mèo cũng bị người ta thả thính.

Hôm nay Jofar cũng rất bận.

Y mặc xong quần áo, trực tiếp sai bảo thị nữ bày bàn, ăn sáng ở tẩm cung, sau khi ăn xong còn phải đi nghị sự tiếp, sau đó sẽ đến quân doanh của tòa thành này tuần tra một lần, đến tối thì sắp xếp tốt những người đi theo trước khi xuất phát đến tòa thành nơi mà sách Vong Linh xuất hiện và tiếp kiến người đến ngoại giao.v.v...

Lúc Jofar ăn cơm, Nefes và Hesse đã tới, đồng thời Nefes còn cầm theo một cuộn da dê rất dày, mở ra rồi đọc từng mục về hành trình hôm nay của Jofar.

Bass vừa nghe được một nửa, cằm đã muốn rớt xuống tận chân.

"Meo."

Đệch mợ, sen phải làm nhiều việc như thế trong một ngày á? Không phải là muốn người ta mệt đến chết đấy chứ?

Nó quay sang nhìn Jofar đang bình thản ăn sáng bên cạnh, phát hiện biểu cảm của y không hề thay đổi, cứ như thể đây là cuộc sống hằng ngày của một vị vua.

Chà, có lẽ không phải "như thể" mà là " chính thế".

Haiz, hôm nay lại không được gặp y rồi. Ngực Bass vừa chua vừa sót, còn khó chịu hơn cả việc phải nuốt một quả trám.

Nó biết dù người khác đối tốt với nó, cũng chỉ vì Jofar là chủ nhân của nó, hơn nữa cho dù có yêu thích nó đến mấy thì cũng chỉ xem nó là một con mèo bình thường.

Chỉ có trong mắt Jofar, Bass mới luôn có loại tự tin khó giải thích được rằng chính mình là một con người, được y đối đãi công bằng.

Cho nên nó muốn ở cùng Jofar.

Bass đang mất mát, trên eo bỗng nhiên siết chặt.

Nó căng thẳng một chút liền thả lỏng, là Jofar đưa tay bắt nó lại rồi đặt trên bàn.

"Hôm nay mang mèo theo." Jofar nói.

Nefes, Hesse và Bass đều lộ ra vẻ kinh ngạc, điểm khác chính là Nefes tiếp nhận rất nhanh, Bass vui như sắp bay lên, vẻ mặt Hesse có hơi do dự, trầm giọng nói: "Bệ hạ, tổ chức hội nghị với các thành chủ của Hạ Ai Cập là một chuyện rất quan trọng, mang mèo có phải là có hơi không thích hợp hay không?"

Bass nghe thấy lời này, lo lắng quay đầu nhìn Jofar.

"Thích hợp hay không là do ta quyết định."

Mí mắt Jofar cũng không thèm nhấc, cuối cùng uống ngụm rượu nho nồng độ thấp của bữa sáng, sau khi dùng khăn vải lau miệng liền trực tiếp đeo bao tay da, ôm lấy Bass đứng dậy đi ra ngoài.

Các thị nữ theo sát phía sau, vệ binh đứng ở cửa, ngay khi Jofar vừa bước chân ra, bọn họ đã xếp thành hàng bảo vệ Pharaoh trong đội ngũ, hai vị Đại thần quan cũng thức thời nhanh chóng ngậm miệng đuổi theo.

Bass hưng phấn nằm trong ngực Jofar, dùng chân trước níu vải ở ngực, nhìn cảnh sắc ở phủ thành chủ từ từ lùi về sau, trái tim nhỏ đập tình thịch.

Nó nghĩ: Mẹ! sen nhà ta siêu đỉnh!

Cẩm giác ôm đùi đại lão thật là mẹ nó sướиɠ vãi cả linh hồn!

Há há há...

Đến nơi tổ chức hội nghị, mấy vị thành chủ đang đợi nhìn thấy nhà vua đi tới, lập tức cười tươi như hoa, khi chú ý tới nhóc con đang ở trong ngực nhà vua cũng không chần chờ chút nào, thậm chí còn có một vị thành chủ thuận miệng khen Bass một câu.

Ánh mắt Jofar cực kỳ lạnh nhạt, lại bởi vì vậy mà dừng thêm vài giây trên người đối phương.

Vị thành chủ kia: Ái chà, khen đúng chỗ rồi!

Lập tức, mấy vị thành chủ khác cũng tiếp lời y mà khen, rất có ánh mắt không ngừng thổi phồng mèo của nhà vua.

Bass vùi trong ngực Jofar, đời này nó chưa từng nghe người khác khen mình như thế.

Nhìn những người này, thành chủ bụng phệ chủ tòa thành này cười nhạo từ tận đáy lòng, rặt một lũ không biết xấu hổ, lúc nói chuyện riêng không phải là bảo không phục tân vương nuốt chửng cả Ai Cập sao, sao lúc gặp lại nịnh nọt muốn chết hết thế?

Khen mèo thì tính là gì, loại người chiếm cứ thành phố bao la màu mỡ như gã mới nên lọt vào mắt xanh của hoàng đế!

Huống chi bệ hạ còn ngủ tại dinh thự của gã, hai đứa con gái cũng nghe theo lời dặn của gã, đi dạo suốt cả một ngày, biết đâu lại được bệ hạ nhìn trúng không chừng?

Đây đều là chuyện tốt còn quan trọng hơn việc khen mèo.

Gã đàn ông bụng bự béo phệ bưng khuôn mặt tươi cười chen ngang những người khác, dưới vô số ánh mắt phẫn nộ bất mãn tiến đến trước mặt Jofar, vẻ mặt tươi cười mở miệng: "Thưa bệ hạ cao quý, hôm qua ngài nghỉ ngơi thế nào ạ? Nhận được tin tức bảo ngài muốn tới nên thần đã cố ý mua vải vóc và trang sức tốt nhất, rồi sai người dọn dẹp cả phủ không còn một hạt bụi, ngài ở có hài lòng không? Hai đứa con gái của thần rất nghịch ngợm, chạy loạn khắp nơi, không biết có quấy nhiễu đến bệ hạ không ạ?"

A.

Các thành chủ khác bị thân thể khổng lồ của gã gạt sang một bên cười lạnh, ai mà không biết tâm tư của tên này cơ chứ.

Người xưa đã nói: "Tay hung không đánh mặt cười", lời này dùng trên người nhà vua cũng rất thích hợp, thành chủ đã từng nghĩ rằng nếu gã tự mình lấy lòng, còn bày ra tư thế thuận theo trung thành, cho dù hoàng đế là một kẻ bạo ngược, chắc chắn cũng sẽ bị gã dỗ ra một nụ cười.

Dù sao đạo quân thần, nếu thần tử phục tùng, quân vương dù ngu ngốc tới đâu cũng sẽ làm ra tư thái đầy đủ.

Nhưng khuôn mặt tươi cười nhiệt tình của gã, lại thiếu chút nữa bị con mắt băng lãnh sắc bén của y xuyên thành hai cái lỗ!

Thành chủ tươi cười dễ thân, nhưng mặt Jofar vẫn cứ lạnh lùng, thành chủ cố gắng càng thêm dễ thân, Jofar trực tiếp thả sát khí, cuối cùng khiến cho khóe miệng thành chủ muốn rút gân, cái trán toàn mồ hôi lạnh, không biết chính mình làm sao đắc tội với bệ hạ, tim nhấc đến tận cổ họng.

Mọi người nhận ra có chuyện không đúng, không ai dám mở miệng nói lung tung, bầu không khí nháy mắt căng cứng, thậm chí mang theo ý tứ mưa gió nổi lên.

Cuối cùng khi quần áo của vị thành chủ mập mạp ngay sắp ướt sũng, Jofar mới liếc nhìn gã rồi nhàn nhạt nói một câu: "Thiến đi." =))))))

Bass: "..."

Mọi người: "..."

Thành chủ mập: "..."

Không, không phải, ý ngài là gì???

Thiến?!

Thành chủ mập lập tức kẹp chặt hai chân, không cười nỗi nữa, đôi môi run rẩy, sợ hãi đối diện với ánh mắt âm u và chán ghét của Jofar: "Bệ, bệ bệ bệ hạ... Thần đây, thần, chuyện này, làm sao..."

Jofar không nói lời nào, hình như muốn thiến gã thật.

Thành chủ mập đối mặt với y một lát, đầu óc căng thẳng, còn chảy vài giọt nướ© ŧıểυ, hai tay hoang mang che lại, như một phụ nam đàng hoàng đẹp đẽ phải đối mặt với người xấu.

Đương nhiên, vẻ ngoài của gã thực sự không hề liên quan đến từ đẹp đẽ, còn làm ra tư thế này khiến mấy thành chủ khác đứng bên cạnh rất rất muốn cười.

Chờ thành chủ mập thật sự sắp tiểu ra quần, Jofar mới quay mắt đi, nói: "Tối qua mèo của ngươi quá ồn, thiến đi." Nói xong, y sải chân bước qua, Sok và những người khác theo sau cũng y liếc gã một cái.

Đáng sợ đến mức khiến thành chủ mập ngồi bệt xuống đất, cả người ướt đẫm, sắc mặt như thể vừa mới sống sót sau tai nạn.

May quá, may quá... Hóa ra là thiến mèo.