Chương 54: Bé con đen thùi biết nũng nịu

Jofar lập tức nghiêng người bước xuống, gọn gàng mà linh hoạt, trang sức đeo trên đai áo vang leng keng, ngũ quan hoàn mỹ hàm chứa lửa giận, Trưởng cận vệ ở sau lưng cũng không kịp dìu y, Jofar đã hai, ba bước tới trước mặt bọn họ.

Dáng người cao gầy kiên cường che ra một bóng ma, người phụ nữ ôm mèo mở to mắt ngưỡng mộ nhìn người đàn ông trước mặt.

Toàn thân đối phương toát lên khí chất uy nghiêm của một bậc đế vương, khí phách hiên ngang, cao cao tại thượng, cho dù đang nổi cơn thịnh nộ, vẫn thận trọng kiêu ngạo. Nước da trắng lạnh, tóc dài màu bạch kim lộng lẫy cùng với đôi mắt băng lam thấu triệt như đá quý hiếm thấy ở khu vực Ai Cập

Nàng từng gặp qua rất nhiều châu báu xa xỉ và đắt giá, nhưng người đàn ông này, tất cả những phụ nữ từng nhìn thấy đôi mắt của y đều sẽ sản sinh sự hồi hợp và mong ước muốn được đối phương đưa vào đáy mắt.

Dù cho đang đứng giữa "chợ chó" hôi thối bẩn loạn, người đó dường như đang phát sáng.

Đặc biệt là...

Ánh mắt của người phụ nữ không dấu vết liếc qua vương miện Pschent đỏ trắng tượng trưng cho sự thống nhất Thượng và Hạ Ai Cập trên đầu Jofar. Trong lòng không khỏi cảm thán, không hổ là Vua Chinh Phạt nổi danh dũng mãnh và anh tuấn.

Quyền lợi, tuổi trẻ, anh tuấn và cả hung hãn.

Cả người y đại diện cho tất cả những vẻ đẹp mà thần linh có thể ban tặng, vừa chinh phục đồng thời cũng khơi dậy du͙© vọиɠ muốn chinh phục vị đế vương kiêu ngạo này của người khác.

Người phụ nữ chú ý tới sau khi vua Ai Cập phát hiện ra ánh mắt đánh giá của mình, vẻ mặt trong nháy mắt sắc bén lên, nàng lập tức cong mắt, nhẹ nhàng dời tầm mắt xuống.

Tôn kính mà ôn hòa cúi đầu, nhìn hai vòng tay bằng vàng trên hai cánh tay lộ ra ngoài áo choàng màu trắng của đối phương.

Khác với người phụ nữ, con mèo đen chột dạ quay đầu, né tránh ánh mắt nhìn về phía cậu của Jofar, hận không thể vùi đầu vào ngực của chị gái tốt bụng.

Jofar nhìn mèo tự biến mình bộ dạng dính dầy bụi, còn trễ hẹn hồi cung hơn một giờ, thậm chí bây giờ lại muốn chui vào ngực một người đàn bà lạ mặt nào đó———

Đáy lòng Jofar trào một cảm giác không biết là gì, ngọn lửa ghen tuông thiêu đốt tâm trạng của y.

Không biết kiểm điểm!

Vị vua đẹp trai nắm chặt tay, sát tâm cuồn cuộn dưới đáy mắt.

Nếu không phải vì trên bản chất Bast vẫn là một con mèo, không thông hiểu lý lẽ của con người, y nhất định sẽ tự tay xử tử Bast đã tiếp nhận sủng hạnh của y mà còn cả gan dám ôm ấp cùng người khác ngay trước mặt y!

Điều này đối với vua mà nói là phản bội, là sỉ nhục.

Jofar nhất quyết không thể chấp nhận!

Dường như có sương đen làm cho người ta sợ hãi, cuồn cuộn sau lưng Jofar đang im lặng, không khí xung quanh không hiểu làm sao bỗng chuyển sang phong cách kinh dị.

Người phụ nữ đợi một lúc, rốt cục vẫn không nhịn được nhẹ nhàng hành lễ, mở miệng: "Chẳng lẽ ngài là Pharaoh, Memphis bệ hạ... Xin hỏi ngài..."

"Bast."

Người phụ nữ mới nói được một nửa, Jofar lạnh lùng cắt ngang nàng, nhìn thẳng vào người chú mèo đang tránh né kia.

"Nhân lúc ta còn chưa gϊếŧ sạch bọn chúng, trước khi ta xử tử em, quay về đây."

"..."

Hô hấp của Bass và người phụ nữ đồng thời cứng lại.

Hai cặp mắt cùng lúc ngẩng lên, muốn nhìn xem trên mặt người đàn ông có vẻ nói đùa dù chỉ là một chút hay không.

Nhưng rất đáng tiếc, không có.

Jofar lạnh lùng đứng nơi đó, sau lưng là đội cận vệ nghiêm túc và trung thành tuyệt đối, bàn tay đặt trên vũ khí, sẵn sàng tuân theo ý chỉ của bệ hạ bất cứ lúc nào.

Y rất nghiêm túc.

Tất cả mọi người có mặt, đều nhận được tín hiệu trước khi một màn đẫm màu bắt đầu.

"Meo meo meo!"

Đừng đừng đừng! Ta sai rồi, ta sai rồi...

Bass cựa quậy hai cái trong ngực của chị gái tốt bụng, nhưng mà sau lưng đau quá, không dám nhảy xuống, mà chị gái ôm nó rất ân cần, vậy mà nâng nó lên đưa cho Jofar.

Bass thở ra một hơi, bắn tim cho chị gái tốt bụng ở trong lòng.

"Hóa ra là mèo của ngài... Xin ngài hãy cẩn thận một chút, vừa nãy nó chạy quá nhanh đυ.ng phải ta, sau lưng chắc là bị thương rồi."

Người phụ nữ chu đáo nhỏ giọng nhắc nhở, Jofar quét mắt nhìn người phụ nữ đang túa mồ hôi lạnh đầy đầu, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, tiếp nhận Bass, hai tay thuần thục đỡ mèo đen, bàn tay che trên lưng Bass, cảm nhận cục than đen giật mình, sau đó bị đau nên kêu meo meo, mày của Jofar nhíu lại.

Bởi vì mèo đen run lập cập kêu đau, cơn giận của Jofar tan biến hơn nửa, ngón tay sạch sẽ tách lớp lông dính đầy bùn đất trên lưng mèo đen ra, cẩn thận kiểm tra.

Mặt rất đen, động tác lại rất dịu dàng.

Bàn tay bất cứ lúc nào cũng đều lạnh lẽo làm dịu cơn đau, Bass run cầm cập nhẹ hơn chút, đồng thời hít hít nước mũi.

Con người thật kỳ lạ, không ai thương thì chịu khổ mấy cũng được, nhưng có người thương rồi thì dù chỉ chịu một chút xíu tổn thương hay một thất bại nho nhỏ thì cũng hận không thể nhào vào ngực người ta khóc lớn một trận.

Bass rúc móng, thút tha thút thít rơi nước mắt.

Cánh tay và bàn tay Jofar rất nhanh liền đỏ lên vì dị ứng lông mèo, Jofar liếc qua cánh tay một cái, nhưng thứ nhìn thấy trước tiên không phải là phản ứng dị ứng của mình mà là từng dấu máu dính bùn trên tay, y lật móng vuốt của Bass lên xem.

Đệm thịt mềm mại yếu ớt quả nhiên cũng bị thủng rất nhiều lỗ, còn có dằm gỗ đâm vào thịt.

"Meo..."

Đau...

Meo——— Sen ơi, có người bắt nạt ta, còn thả chó cắn ta, lông trên đầu ta cũng bị trụi nữa này!

Bass nằm trong vòng tay con sen nhà mình sụt sùi nói, một câu nói run bảy, tám lần.

Jofar nghe cậu meo xong, lửa giận hay xử tử gì đó trong lòng đều tan biến không còn một móng, y lập tức ôm Bass bằng một tay xoay người lên ngựa, "Phó trưởng cận vệ dẫn người lưu lại, số còn lại, trở về vương cung!"

Vị vua tuấn mỹ ra lệnh cho các cận vệ rồi kéo dây cương rời đi trước.

Cận vệ lập tức lưu lại một nửa để giải quyết đống lộn xộn hôm nay, các cận vệ chuẩn bị rời đi cũng không quên khiêng theo Alsaad, vội vàng quay về vương cung theo bệ hạ.

Nhìn bóng lưng đã đi xa của kỵ binh, người phụ nữ không thể tin nổi: Y, cứ như vậy mà đi rồi?

Không giống kịch bản mà nàng ta đã nghĩ!

Người phụ nữ bước tới, muốn đi cùng xem thử lại bị Phó trưởng cận vệ cao to ngăn cản.

Phó trưởng cận vệ mặt không cảm xúc: "Vị này, mời ngài phối hợp với chúng ta tìm hiểu chuyện vừa xảy ra lúc nãy một chút."

"Ta..." Người phụ nữ cau mày, chỉ vừa chậm một bước mà kỵ binh đã đi xa, nàng bất đắc dĩ thu hồi lực chú ý, gật gật đầu, tươi cười nói với Phó trưởng cận vệ: "Được, ta sẽ phối hợp với ngài... Lời nói của ta có thể có hơi mạo phạm... Vị vừa nãy nhất định là Vua Chinh Phạt trong truyền thuyết, bệ hạ Memphis nhỉ, ngài ấy thực sự đã rời cung để tìm mèo của mình, quả nhiên là không nên tin vào lời đồn quá, bệ hạ thực sự là quá nhân từ."

Bệ hạ nhân từ?

Phó trưởng cận vệ liếc người phụ nữ này thêm một cái, cũng nghe ra khẩu âm của nàng không phải là người Ai Cập, hắn lạnh lùng cảnh cáo: "Bệ hạ chỉ nhân từ với Mèo Thần Bast đại nhân mà thôi, kẻ dám làm bệ hạ tức giận, bệ hạ sẽ không bao giờ bỏ qua."

Người phụ nữ cười cười, hành lễ một cái, "Vâng, ta hiểu."

Xem ra Saya thật sự không có lừa nàng.

May mà nhờ vào con mèo kia, nàng ta sẽ có một khởi đầu tốt đẹp trước mặt Vua Chinh Phạt của Ai Cập.

...

Ban đêm Ai Cập, bầu trời không cách mặt đất xa xôi như ban ngày, ngân hà chảy xuôi trên nền đen thăm thẳm, những chấm nhỏ lấp la nhấp nháy đầy trời như trong tầm tay.

Mông Bass đắp chăn, để trần lưng nằm trên giường, cằm đặt trên gối mềm, hai tay cầm gương giương cao, sụt sịt soi qua soi lại một lông xoăn đen của mình, vừa soi mấy cái nước mắt lại chảy ào ào.

Hai cái tai mèo lúc vui vẻ thì "bling bling", lúc không vui cũng "bling bling" run loạn mất đi sức sống, mềm mại cụp về phía sau, gấp ra cái tai máy bay tội nghiệp.

Jofar mặt lạnh ngồi cuối giường, tầm mắt rơi vào cái lưng sưng phồng đỏ tím của thiếu niên, tay phải bao lấy bắp chân cậu, như thú hoang bảo vệ đồ ăn.

Giữ nguyên tư thế này, nữ quan già Alena quỳ trên mặt đất, dùng băng gạc cẩn thận bôi thuốc mỡ trị dị ứng lên một cái tay khác.

Lão y sư có hơi lúng túng cúi đầu, không nghĩ về mối quan hệ giữa bệ hạ và thiếu niên đột nhiên xuất hiện này, nhưng mà... lão y sư nhìn động tác sờ chân thiếu niên của bệ hạ, suy nghĩ một chút thì lấy ra một cặp găng tay mỏng làm bằng da dê từ trong hòm thuốc, đeo xong mới bắt đầu kiểm tra vết thương trên lưng thiếu niên.

Găng tay da dê thường được dùng khi kiểm tra cho vương phi và phu nhân của quý tộc, vương hậu của bệ hạ để tránh hiềm nghi.

Quả nhiên, sau khi lão y sư làm như vậy, ông thấy vẻ lạnh lùng trên mặt bệ hạ giảm bớt không ít.

Lão y sư: Chậc chậc, nhiều năm như vậy vương rốt cuộc cũng chịu sủng hạnh một người, còn là người có tai mèo! Thế này thì nên tìm bác sỹ thú y nhỉ... Không biết hai vị Đại thần quan có biết hay không...

Lão y sư cảm thấy mình nhận được một tin tức lớn, trong lòng không khỏi muốn hóng hớt, nhưng vẻ mặt vẫn rất chuyên nghiệp, thậm chí còn không thèm nhìn đến lỗ tai của Bass, dùng ngón tay ấn lên lưng Bass.

Vừa ấn vừa hỏi cảm thấy thế nào, hỏi đã bị thương ra sao.

Sau lưng Bass bỏng rát, chỉ bị ấn nhẹ là đã méo một tiếng, thiếu chút nữa là nhảy xuống giường.

Jofar đè chặt bắp chân của Bass, ngón tay túm chặt cái đuôi dưới chăn, thấp giọng quát lớn: "Đừng nhúc nhích!"

Bass quay đầu lại, trong mặt mèo xanh trong đều là nước mắt, ồn ào kêu to: "Meo meo meo! Méo méo méo —— méo méo méo!"

"..."

Jofar im lặng một chút, nói: "Nói tiếng người."

"Meo?"

Bass ngẩn ra, sau đó lập tức hồi thần, phát hiện mình thật sự là đau đến choáng váng, hiện tại cậu là hình người mà ta! Đệch!

"Ta đau... Ta bị thương mà ngài còn kéo đuôi của ta..."

Bass thẹn quá hóa giận đỏ mặt tía tai, nhấc chân đạp tay Jofar, rầm rì rầm rì càu nhàu với Jofar.

Jofar không cảm xúc liếc cậu, không lên tiếng.

Biểu hiện này có gì đó không ổn, Bass vừa muốn nhìn kỹ hơn, nhưng lão y sư đã mở miệng hỏi về vết thương trên người cậu, Bass không thể làm gì khác hơn là trả lời câu hỏi của lão y sư trước.

Sau một hồi kiểm tra, lão y sư lấy ra một hộp thuốc mỡ sệt màu xanh mượt từ cái rương lớn của mình mang theo, mùi cũng rất đặc biệt.

Lão y sư mặt mũi hiền từ lấy băng gạc ra, dùng que gỗ nhỏ bôi đều lên vết thương sưng vù sau lưng Bass, quấn băng rồi dặn dò: "Vấn đề về xương cốt không lớn, nhưng vẫn phải chăm sóc cẩn thận, không được tắm, không được nằm ngửa ngủ, sau khi bôi thuốc có thể sẽ ngứa, nhịn một chút là được rồi."

Bass cảm nhận một chút, đau đớn trên lưng quả nhiên đã không khó chịu như trước, thuốc mỡ lành lạnh, làm dịu giác bỏng rát rất tốt, nhưng có hơi ngứa.

Sau đó là bàn chân.

Dằm gỗ rất nhỏ, đâm vào trong thịt liền có màu gần như thịt, có mấy cái đâm khá sâu, lão y sư dùng dao con rạch da xung quanh ra, nhổ nửa ngày mới nhổ sạch sẽ.

Cả quá trình mất hết ba tiếng, sau khi hai cái chân và cả một cái tay đều bị bao thành bánh chưng, lão y sư đeo hòm thuốc xin cáo lui, để lại Bass nằm trên giường với vẻ sống không còn gì luyến tiếc, ngay cả nghiêng cổ cũng không dám.

Phản ứng dị ứng trên người Jofar dần dần chuyển biến tốt, đã đến thời gian nghỉ ngơi, y vẫy lui thị nữ, thị nữ lùi đến cửa điện, tắt hết những cốc đèn thừa, chỉ để lại mấy cái, khiến cho tẩm cung thoáng đãng trông không quá lạnh lẽo.

Jofar cởϊ qυầи áo, nằm trên giường, không biết có phải là vì chăm sóc cái lưng của Bass hay không mà chăn chỉ đắp đến eo.

Bass không nói lời nào, Jofar cũng không nói, bầu không khí hòa hợp lúc thường hôm nay lại kỳ quái muốn chết.

Tai mèo hình tam giác giật giật.

Bass nằm trên giường nghiêng đầu tha thiết mong chờ nhìn cái gáy màu bạch kim của Jofar, tuy rằng sau đó Jofar không mắng cậu cũng không đánh cậu, nhưng Bass biết, y chắc chắn vẫn đang giận.

Đến mức đó sao...

Meo meo bị lạnh nhạt há mồm, cẩn thận từng li từng tí ngậm một túm đuôi tóc trên gối của người đàn ông, mím môi thưởng thức mùi hương thuộc về Jofar ở trên tóc, đôi mắt xanh trong không chớp một cái trừng gáy của y.

Bass: Nhìn chăm chú ———

Một phút, hai phút.

Bass: Nhìn chăm chú ———

Ba phút, bốn phút.

Bass: Nhìn chăm chú ——— Không nhích nhích luôn!Á, mắt mèo của ta xót quá!

Meo meo ngủ không được che mắt không một tiếng động lăn lộn, nghi hoặc nghĩ, lúc thường tính cảnh giác của Jofar rất cao, hơn nữa cực kì nhạy cảm, cậu thoáng liếc mắt một cái, Jofar đều có thể phát hiện, hôm nay bị sao vậy?

"Radar dò Bass" của Jofar bị mất linh rồi sao?

Không nạp tiền nên dừng lại rồi?

Bass cảm thấy rằng Jofar là đang cố tình phớt lờ cậu, cắn tóc Jofar, quyến luyến mùi vị của y, nghĩ mãi không ra.

Nhưng quay lưng ngủ với cậu, vị vua tuổi trẻ anh tuấn mở mắt, bỏ qua sự giật nhẹ trên da đầu cùng tầm nhìn phía sau lưng, trong ánh sáng lờ mờ, y vô cảm nghe con mèo phía sau thở dài, lặng lẽ cười lạnh.

Không biết kiểm điểm, không biết hối cải, coi trời bằng vung... lằng nhà lằng nhằng với người phụ nữ xa lạ còn muốn làm nũng cho qua?

Jofar: A, ha ha ha.

Vị vua trẻ tuổi định làm lơ con mèo ngốc này, giả bộ không biết mấy động tĩnh nhỏ sau lưng.

Mặc cho Bass cắn tóc y, móng tay cào cào sau lưng y, sột soạt sột soạt mân mê không dứt.

Mèo làm nũng cào vai của Jofar, thì thầm: "Jofar, Jofar, ngài đang ngủ sao? Lưng em đau quá."

Jofar: A, đau.

Mèo làm nũng chu mỏ: "Ngài ngủ thật rồi hở? Nhưng mà hôm nay còn chưa hôn hôn mà."

Jofar:... A, không hôn!

Mèo làm nũng lặp lại động tác nhỏ: "Ngài ngủ thật rồi sao, Jofar? Jofar, Jofar Jo~ fa ~~ r~~~ hôn hôn nha, còn chưa có hôn mà! Mỗi ngày một lần, không hôn không phải lãng phí sao, ngày mai hôn không giống hôm nay hôn."

Jofar cau mày, một tia do dự xẹt qua đôi mắt băng lam.

Có lẽ là thời gian do dự hơi lâu, mèo cưng cho rằng y thật sự đã ngủ rồi, thế là nói: "Ngài ngủ thật thì thôi đi, vậy em hôn trên lưng ngài là được, hi hi, chụt chụt!"

Đôi môi căng mọng vô cùng mềm mại khẽ chạm vào bả vai cứng rắn, "Chụt ~" một cái, cộng thêm tiếng cười khúc khích của thiếu niên, trong nháy mắt xuyên thẳng từ phía sau lưng tới trước ngực, phập một cái làm nhũn dần trái tim của vị vua anh tuấn...

Jofar chậm rãi nhếch môi.

Hôn xong, y nghe thấy nhóc con phía sau chép miệng, yên tĩnh lại.

Khoảng nửa giờ sau, sau lưng có tiếng thở đều đều vang lên, Jofar nhẹ nhàng quay người lại, trong mắt hiện lên khuôn mặt say ngủ của thiếu niên tai mèo.

Vết thương trên lưng không nhẹ, Bass ngủ cũng cau mày. Ngón tay dài nhỏ đặt trên bờ môi đỏ hồng của cậu, lôi mấy sợi tóc bạch kim ra ngoài.

Jofar nhìn cậu, nhìn chăm chú một lát, hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của Bass.

"Tha thứ cho em đấy." Jofar thấp giọng nói: "Lần sau không được tái phạm nữa."

"..."

Mèo nũng nịu được vị vua anh tuấn tránh khỏi phía sau lưng, ôm vào ngực.

Khi cọ vào l*иg ngực quen thuộc.

Bass vốn nên ngủ lén lút duỗi móng vuốt ra, xòe ra một cái "V" trong bóng tối.

Hì hì.

Em biết ngài thương em mà.

Wink!