Chương 56: Đẩy ra

Ánh nắng chói chang chiếu lên lá cọ xanh biếc.

Đình viện của cung điện, một đôi vịt lưng đốm nhàn nhã bơi lội trong đầm nước, từng chiếc lá sen chen chúc phủ khắp mặt đầm, hoa sen trắng hồng bắt đầu héo tàn, gần góc đình viện, dưới những giàn nho xinh đẹp được tôi tớ chăm sóc là từng chùm nho xanh chưa chín, vẫn còn khá chát cho nên không thể ăn được.

Con mèo đen nằm nhoài trên bàn đá dành cho những thành viên vương thất trong hậu cung, thưởng thức cảnh đẹp trong đình viện, cúi đầu ủ rũ.

"Haizzz."

Con mèo đen thở dài thườn thượt.

Đây là ngày thứ hai nó và Jofar xảy ra chuyện không vui.

Cậu biết Jofar nổi giận, nhưng cậu không nghĩ ra nguyên nhân, Nefes và Hesse là Đại thần quan, không thể mở miệng nói năng lung tung trước mặt Jofar, Bass có thể hiểu được, nhưng ngay cả nữ quan già Alena chăm sóc cậu cũng là một biểu cảm "Ta biết chuyện gì đang xảy ra nhưng ta không nói ra đâu, ngươi tự đoán đi".

Nội tâm Bass:... Ôi đệch.

Mọi người đều biết, trừ ngươi ra.

Nhưng chúng ta vẫn không nói với ngươi, lén lút cũng không được!

Như thế nếu bọn họ nói cho cậu biết thì Jofar sẽ không vui mà ngược lại sẽ càng giận hơn, mọi người đều dùng ánh mắt giận mà không cãi nhìn boss mèo đen, hận không thể thở dài mỗi khi đi ngang qua cậu, ánh mắt tràn ngập ngươi ngu thật đấy.

"Meo meo——— "

Aaaa, rốt cuộc là tại sao! Mẹ nó, có chuyện thì cứ nói thẳng ra đi chứ——

Bass phiền muộn, buồn bực vươn mình, hai móng vuốt ôm lấy đầu mèo phát điên, đuôi cũng sắp bị gặm trọc rồi.

Tối hôm qua cậu cũng đã chủ động đưa móng vuốt tới bên miệng Jofar, còn không phải là cái chân đào hố lấp phân, nhưng vẫn cứ thất bại, Jofar sờ cũng không sờ lấy một cái, mặt lạnh trở mình đi ngủ, mặc cho nó đập vai sau lưng Jofar, y cũng không đáp lại.

Bass còn tưởng mình nhớ lộn móng vuốt, tự ngửi một cái: Không có đưa sai mà, chính là cái mùi này.

Boss mèo xưa nay đều được người ta dỗ dành, bây giờ đổi thành mèo dỗ dành người ta, lúc này mới nhận ra đây thật sự là một việc cần tính kỹ thuật cao. Cả ngày hôm nay, Bass không moi được bất cứ lời nào từ những người khác, cho nên cậu đến sân vườn mình thích nhất thư giãn một chút, thuận tiện giải tỏa đầu óc, suy nghĩ kỹ lại.

Vương cung dù lớn, nhưng đối với một con mèo mà nói, chỉ cần một tháng là nó sẽ có thể xuất quỷ nhập thần ở bất cứ đâu mà bạn cảm thấy nó chắc chắn sẽ không xuất hiện.

Lúc Bass vừa mới tới Ai Cập, cậu đã từng có một khoảng thời gian buông thả bản thân vui chơi khắp nơi khi có được thân xác mèo, cậu gần như đã đi qua khắp mỗi ngóc ngách trong cung, tuy rằng vẫn bị lạc đường nhưng mà chỉ cần leo tường là luôn có thể quay về chỗ quen thuộc.

Cậu xem mấy cái đình viện hoàn cảnh không tệ và ít người qua lại thành căn cứ bí mật, những đình viện và cung điện này được ngăn cách riêng biệt trong vương cung, chắc hẳn nơi đây từng là nơi ở của thê thϊếp Pharaoh trước đây và các hoàng tử công chúa.

Người Ai Cập không thích đặt tên cho những cung điện được chia ra, mà là trực tiếp gọi là "Điện Đại hoàng tử, điện Nhị hoàng tử" dựa theo những người sinh sống trong đó.

Nhưng trong số các vương thất chính thống hiện tại trong hoàng cung, ngoại trừ mấy người đã làm tư tế, thật sự chỉ còn lại mỗi mình Jofar, theo lý thuyết, những chỗ này sớm muộn cũng sẽ bị người hầu lười biếng bỏ quên, bỏ hoang sau nhiều năm sau.

Tuy Jofar mặc dù không quan tâm đến những chuyện này, nhưng vì y nổi tiếng hung ác, người dưới cũng không dám qua loa, ngoại trừ không dám đυ.ng tới mấy cung điện của vương hậu và các hoàng tử đã bị Jofar gϊếŧ lúc trước, phần lớn đều được giữ gìn hoàn mỹ.

Những nơi này đã trở thành căn cứ bí mật yêu thích của cục than đen.

Đương nhiên, trong cung có một số thị nữ thường xuyên tới đây ngồi, kể ra ấm ức và bí mật trong lòng với cái đình viện không người.

Trong đầu Bass toàn là Jofar, mệt mỏi cuộn thành một ổ bánh mèo, đôi tai tam giác nghe được mấy tiếng xào xạc thì khe hở màu xanh trong trong nháy mắt mở ra, đồng tử màu đen giãn ra, lộ ra sự sắc bén.

Giống như một con mèo thực sự, nhạy cảm cảnh giác nhìn về phía phát ra tiếng động.

Những cây cọ to tròn kéo dài tới phần cuối rất xa của giàn nho, chiếc váy trắng lộ ra một góc, vạt váy viền hoa được may xếp ly còn dùng thuốc màu nhuộm hoa nhỏ màu xanh da trời, phía trên đính những viên đá nhỏ nhiều màu trông rất xinh đẹp.

Thị nữ à?

Bass nghiêng đầu, chòm râu rung rung, hình như đang ngửi mùi trong không khí.

Những thị nữ mà cậu từng thấy chỉ mặc váy trắng hai vai rộng bằng vải lanh mềm mại, từ ngực trở xuống có đeo thắt lưng khác màu để phân biệt cấp bậc và vị trí mà bọn họ phụ trách, loại váy đẹp như thế này, chắc hẳn không phải là thứ mà thị nữ có thể mặc.

Vậy là ai?

Rất nhanh, đáp án đã được công bố.

Jarno đeo khăn che mặt nhẹ nhàng bước tới, tay cầm túi nhỏ, mặt mày cong cong đi tới chỗ Bass, đưa cái túi nhỏ tới trước mặt mèo đen.

"Vật nhỏ, còn nhớ ta không?"

Mắt Bass đột nhiên sáng lên!

"Meo!" Chị gái đã cứu ta lúc trước!

Jarno cười càng tươi hơn khi nghe thấy xưng hô của Bass với nàng, vén váy ngồi trên băng đá, mở túi nhỏ ra, mùi thịt khô đặc chế vòng quanh mũi và mắt Bass.

Jarno cởi khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt thanh lệ dịu dàng, xé một miếng rồi cho vào miệng, sau đó đưa một miếng cho mèo đen nhỏ, cắn miếng thịt khiến nàng nói không rõ lắm.

"Ăn không? Ta mang từ quê hương đến đấy, rất ngon, mỗi lần ăn đều thấy không đủ."

Biểu cảm của nàng rất tự nhiên, động tác thoải mái, giơ tay nhấc chân còn có cảm giác thận trọng quý khí thuộc về quý tộc.

Bass biết nàng là một vị công chúa, cho nên sau khi nàng không hề cao ngạo cười nói với một con mèo, độ thiện cảm của Bass đối với nàng liền tăng lên một chút.

Nhìn qua, rất giống một người tốt bụng.

Vách ngăn lúng túng giữa Bass và người phụ nữ xa lạ đã giảm bớt, có hơi ngượng ngùng cắn thịt khô, meo meo nói: "Cảm ơn."

"Không có gì."

Giọng của Jarno rất ấm, như được ngâm trong ánh mặt trời, luôn sáng sủa mà nhẹ nhàng.

"Vết thương của ngươi đã ổn chưa?"

"Meo meo." Tốt hơn nhiều rồi, tốc độ khôi phục của mèo rất nhanh.

"Ừm ~ vậy sao, vậy thì tốt, lúc trước ta còn lo lắng ngươi sẽ bị chủ nhân của ngươi trách phạt, dù sao lúc đó sắc mặt của ngài ấy còn đen hơn cả đáy nồi..."

Jarno nhai thịt khô, nhún nhún vai, không hề kiêng kị nói xấu Jofar trước mặt Bass. Bass nghe vậy, đầu óc không tự chủ ghép gương mặt tuấn tú của Jofar với đáy nồi, nhịn không được cười ra tiếng.

Không ngờ có người dám nói Jofar như thế, Bass nghiêng đầu nhìn Jarno.

Jarno cũng không tránh né con mèo bên cạnh, dường như không muốn nhận được câu trả lời từ bất kỳ ai, ánh mắt nhìn chăm chú vào một nơi nào đó, vừa ăn đồ ăn, vừa không coi ai ra gì phàn nàn, không khác gì những thị nữ lén lút tới nơi này biểu đạt nổi lòng.

Nàng kể về cảm giác bất an khi đi đến một đất nước xa lạ, về mẫu quốc khiến nàng lo lắng, về mùi vị bữa tối, những tập tục khó mà quen được... Bass như quay trở lại những ngày học đại học trong kiếp trước.

Cậu ngồi trên ghế dài ở công viên, nghe bạn cùng bàn huyên thuyên về những khó chịu trong lòng.

Những lúc như thế này, mọi người chỉ đơn giản muốn nói ra những chuyện không vui, cũng như Jarno bên cạnh, bọn họ không mong ai trả lời cả.

Bass chìm vào hồi ức, không chú ý thời gian càng ngày càng muộn.

Thịt khô trong túi đã ăn hết, Jarno phủi vụn thịt trên tay, đứng lên:

"Ha —— thả lỏng hơn nhiều rồi, cám ơn ngươi đã ở bên ta lâu như vậy nhé bé con."

Nàng chớp mắt với Bass.

Lúc này Bass mới lấy lại tinh thần, ngại ngùng lắc đầu: "Meo ~" Không cần cám ơn đâu.

Trước đó nó nghe một ít, nhưng cả quá trình trong đầu đều trống rỗng, tinh thần lang thang đến thế giới mấy ngàn năm sau, cũng không chú ý sau đó Jarno nói cái gì.

"Đúng rồi, nói đến việc ta viếng thăm, còn chưa có hỏi ngươi, tại sao ngươi lại ở đây... Nghe nói nhà vua đi đâu cũng đều mang theo mèo của ngài ấy mà."

Có một chút tò mò trong mắt Jarno, Bass ngẩn ra, sau đó ngẫm lại mâu thuẫn cá nhân giữa cậu và Jofar cũng không có gì không thể tiết lộ, thế là định nói ra.

Nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, trong đầu lại có một loại trực giác kỳ quái điên cuồng kháng nghị, cục bông đen chớp chớp mắt mèo, meo meo: "Không có gì, y rất bận, hơn nữa ta cũng không hiểu mấy thứ đó, hôm nay muốn tắm nắng nên ra đây thôi."

"Hóa ra là vậy."

Jarno không hề hoài nghi, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên lưng Bass, vuốt ve.

"Thần kỳ quá đi mất, nói chuyện với ngươi cũng giống như nói chuyện với con người vậy, Mèo Thần Ai Cập đúng là siêu quá, ngươi thường tới nơi này sao? Ta tới tìm ngươi chơi có được không? Hình như mọi người nơi này đều không chào đón ta..."

Jarno vẻ mặt bất đắc dĩ, "Chắc vì ta là người Assyria, quan hệ giữa Assyria và Ai Cập trước nay đều rất căng thẳng."

Bass hơi do dự, nhìn sự cô đơn và khổ sở trên mặt Jarno, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Nàng đã cứu mạng mình và Alsaad, một chút chuyện nhỏ này cũng từ chối thì không khỏi quá vô lương tâm rồi.

Jarno thấy cậu gật đầu, vui vẻ vỗ tay một cái: "Tốt quá rồi! Vậy ta về trước, ngày mai ta sẽ tiếp tục mang thịt khô đến đây!"

"Meo."

—— Được.

Bass nhìn theo Jarno rời đi, cảm giác bước chân của nàng đã nhẹ đi không ít, thấy nàng vui vẻ như vậy, tâm trạng của Bass cũng tốt hơn rất nhiều, cổ vũ chính mình, nhảy xuống bàn đá trở về tẩm cung của Jofar.

...

Bass bước qua cửa lớn với vẻ háo hức và mong đợi đong đầy, kết quả lại bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Jofar, sực lực gì cũng mất hết, giống như một quả bóng bay treo trên mảnh kính vỡ.

"Bụp!"

Chỉ để lại vài mảnh vỡ vụn.

Buổi tối Bass biến thành người, ngoan ngoãn vây quanh Jofar nói lời hay ý đẹp, nhưng Jofar không thèm mở miệng, cũng không nói rõ cuối cùng là cậu không hiểu cái gì.

Loại tránh né không nói này khiến cho trong lòng Bass cũng dấy lên một ngọn lửa.

Đây là lần đầu tiên cậu yêu đương, cậu cũng biết đầu óc mình không thông minh lắm, cho nên cậu làm gì sai, có gì không đúng thì có thể nói rõ ra, ngươi cứ không nói chỉ chờ ta đột nhiên nhận ra. Ta không nhận ra liền bạo lực lạnh.

Mâu thuẫn mẹ nó đều không phải sinh ra như vậy sao?

Hơn nữa tất cả mọi người trong cung đều là thần tử và tôi tớ của Pharaoh, đều nghe lời Jofar.

Tư duy theo quán tính làm cho bọn họ cảm thấy chính là Bass sai, cậu sai rồi nên phải chủ động phát hiện, tích cực nhận lỗi, sau đó cầu xin bệ hạ tha thứ, lại giống như Jofar, không chịu tiết lộ nửa lời.

Vương cung to lớn, ngay cả một nơi để Bass oán giận phàn nàn cũng không có, chỉ có một mình cậu hăng hái chiến đấu, nếu cậu dám nói một câu không tốt về Jofar với Nefes hoặc là Alena, nhất định sẽ bị mắng, cảnh cáo cậu không nên chọc giận bệ hạ, làm cho bệ hạ không vui.

Nhưng không có ai từng quan tâm rằng liệu Bass có giận hay không, sẽ không vui hay không.

Nơi này không phải là quê hương của Bass, nơi này không có người nhà của cậu hay bạn bè sẽ giúp đỡ cậu...

Trong lòng Bass rất mệt, đối diện với tấm lưng rắn chắc của Jofar, cậu nói: "Jofar, em... em biết ta có chút chậm chạp, ngài đừng nóng giận, ngài nói cho em biết rốt cuộc là em sai ở đâu đi, lẽ nào ngài để ý đến chuyện em nói muốn cho Jarno đãi ngộ tốt sao? Vậy sau này em không đề cập tới nữa có được không, em thực sự không nên can thiệp vào quyết định của ngài..."

Bass nói xong, Jofar vẫn không quay lại, cậu biết y chưa có ngủ.

Căn phòng im lặng, ngay khi Bass cho rằng hôm nay cậu cũng không có được câu trả lời từ Jofar, giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, Jofar nói:

"Em gọi nàng ta là Jarno?"

Bass nghe thấy y mở miệng, đôi mắt tỏa sáng, cũng không quan tâm Jofar có thể thấy hay không mà gật mạnh đầu.

"Đúng vậy, Jofar, cuối cùng ngài cũng chịu trả lời em rồi, ngài không giận nữa phải không?!"

Jofar xoay người, đôi mắt băng lam lạnh lùng tới gần Bass, bên trong không phải sự dịu dàng mà thiếu niên tai mèo thích, mà là sự chán ghét.

Bass sững sờ, lắng nghe nụ cười trào phúng của Jofar.

"Nàng ta là vương thất Assyria, Bast, ta đã cho phép em dùng giọng điệu thân thiết như thế gọi nàng ta chưa? Em chỉ có thể gọi nàng ta là công chúa Assyria."

"Tại, tại sao..."

Jofar chăm chú nhìn khuôn mặt mềm mại đầy nghi hoặc của thiếu niên, im lặng một lúc, y lại xoay người.

Ngay khi y vươn mình, Bass mơ hồ nghe thấy mấy chữ "không xứng".

Như một chậu axit sunfuric súc rửa cả trái tim.

Bass cứng ngắc quay người, đưa lưng về phía Jofar, tay chân lạnh lẽo.

Y nói không xứng là có ý gì?

Ai?

Mình không xứng sao?

Mình có nghe nhầm không... Nhưng cũng không thể là đang nói về công chúa người ta được...

Vậy mình là gì trong tim Jofar, gọi tên công chúa Assyria cũng... Bass nhắm mắt, mím chặt môi, nằm trên giường như một cục đá, suốt đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, Jofar còn chưa rời giường, Bass đã biến thành mèo, nhân lúc thị nữ thay ca rời tẩm cung, đi thẳng đến đình viện đã hẹn trước với Jarno, uể oải nằm nhoài trên bàn đá.

Jarno đến thật, Bass không cẩn thận ngủ quên trong lúc chờ đợi, tỉnh lại mới phát hiện nàng đã ngồi cạnh mình rất lâu, Bass vội vã meo meo xin lỗi.

Jarno xua tay.

"Không sao, dù sao ngày nào ta cũng rất rãnh rỗi, nhưng mà sao ta trông ngươi có vẻ mất mát thế, sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"

"Meo meo ——" không có gì, ta, chỉ là...

Bass ngơ ngác, trong đầu toàn là câu nói mơ hồ kia của Jofar.

"Nói cho ta biết đi, bộ dạng hiện tại của ngươi thật sự rất không tốt, chẳng lẽ là bị bệnh sao?"

Jarno có vẻ lo lắng.

Bass chậm rãi lắc đuôi, rối rắm xoắn xuýt nửa ngày, mở miệng:

"Meo... meo..."

À thì, ngươi có phiền khi ta gọi tên của ngươi không, ý ta là, ta chỉ là một con mèo mà thôi, ta...

"Đừng bận tâm!"

Jarno cười ra tiếng, sờ sờ chân Bass đang phờ phạc.

"Gì vậy, ta còn tưởng rằng ngươi đang do dự cái gì khác chứ, hóa ra là cái này, Bast —— ta cũng gọi ngươi như vậy nhé, ngươi đúng là con người, hoàn toàn không phải một con mèo, mỗi ngày đều nghĩ nhiều chuyện như vậy, ha ha."

Nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái của nàng như một liều thuốc chữa lành nội tâm khổ sở đau đớn của Bass.

Cách hòa hợp không có gì to tát, nói rõ mọi thứ này chính xác là những gì Bass muốn có được từ Jofar!

Bass nhìn khuôn mặt tươi cười của Jarno, dường như thấy được bạn thân ở kiếp trước của mình!

Ngày này, Bass lại vô tình trò chuyện với Jarno cho tới khi trời tối, mặc dù Jarno là một cô gái nhưng nàng biết rất nhiều, kể chuyện càng thêm muôn màu muôn vẻ, thậm chí còn biết dệt thảm, từng gặp qua thương gia bí ẩn đến từ phương đông xa xôi.

Mỗi câu chuyện đều khiến Bass thán phục.

Màn đêm thăm thẳm.

Một người một mèo lưu luyến không rời phất tay tạm biệt.

Kết thúc chính vụ bận rộn, Pharaoh tắm rửa xong xuôi nằm trên giường, đèn đã tắt, chỉ để lại mấy cốc mang đến ánh sáng ấm áp khó chịu rất rõ ràng.

Y nghĩ rằng y đã rất lạnh nhạt con thú nhỏ kia. Chắc chắn cậu đã ăn đủ khổ, sau này sẽ không thân mật với bất kỳ ai trừ y ra, cũng sẽ không làm cho y không thích nữa, đặc biệt là khi y đã rất lâu không được hưởng sự mềm mại trong khoang miệng thiếu niên rồi, vì vậy lần dạy dỗ này sẽ tạm thời chấm dứt ở đây.

"Bast."

Vị vua anh tuấn kiêu ngạo thận trọng quay người, thấp giọng gọi tên con mèo của mình, nhưng nghênh đón không phải là thiếu niên mèo nhỏ dính người, nước mắt lưng tròng nhào vào l*иg ngực như trong tưởng tượng.

Y chỉ nhìn thấy một tấm lưng gầy yếu.

Tấm lưng từ thiếu niên đang cuộn mình ngủ.

Bass đã ngủ từ lâu.

Lời thoại đã chuẩn bị xong bị ép thu về. Jofar nhìn chăm chú xương vai nhô ra của thiếu niên trong bóng tối, chậm rãi cau mày...