Chương 57: Bài học của những vị vua

Ngày hôm sau.

Công việc trong phòng nghị sự đã kết thúc, Pharaoh trẻ tuổi vốn nên có được một ngày nghỉ ngơi hiếm có lại tựa vào bàn, mái tóc mượt mà một bên vén ra sau tai, một bên rũ xuống bả vai, uốn cong, che đi khuôn mặt lạnh như băng.

Hai vị Đại thần quan ngồi bên dưới, trước mặt cũng đặt bàn, nhìn như đang vùi đầu trong đống báo cáo giấy cói, trên thực tế...

Hai vị Đại thần quan đang lén lút yên lặng chuyền giấy.

Hesse viết: "Hôm nay bệ hạ bị sao vậy, sắc mặt khó coi quá?"

Viết xong liền chuyền cho Nefes từ dưới ghế mềm.

Nefes cầm lấy viết: "Ố, không tệ nha, Đại thần quan Hesse cứng nhắc nghiêm túc của chúng ta cũng biết nghe lời đoán ý rồi nha ~" viết xong đưa qua.

Hesse nhận lấy, sắc mặt tái xanh, hung hăng viết: "Con mẹ nó ngươi —— "

Hắn bôi đi, đổi thành: "Ngươi có thể nghiêm túc một chút hay không! Chuyện này là chuyện của bệ hạ đấy, đừng tưởng rằng ta không biết rất nhiều người hầu trong hậu cung đều có liên hệ với ngươi, nói cho ta biết ngay!"

Nefes cười híp mắt: "Còn có thể làm sao, đương nhiên là liên quan đến Bast rồi, sau khi bệ hạ tắm máu triều chính, không còn cần che giấu chính mình nữa thì có lần tức giận nào không dính tới Bast không?"

Bệ hạ hoàn toàn không để ý những người khác.

Hesse viết: "Lần này lại sao nữa, lần trước hai người cãi nhau xong vẫn chưa làm hòa sao?"

Nefes viết, ngòi bút bao bọc ý cười trên sự đau khổ của người khác: "Còn chưa nữa, lúc trước bệ hạ giận Bast, không thèm để ý tới chú mèo nhỏ đáng thương, muốn làm lơ người ta hai ngày... ta đoán chắc chắn sẽ không hơn hai ngày, kết quả hôm nay đã là ngày thứ tư... ha, ngươi hiểu chứ."

Hesse nhíu mày, đáp: "Quá không ra gì rồi! Bast là thú cưng của bệ hạ, vậy mà lại dám vi phạm mệnh lệnh từ con trai của thần, lấy lòng bệ hạ là vinh hạnh của cậu ta đấy!"

Nefes hừ cười, "Bệ hạ yêu thích cậu ấy, đây cũng không phải là điều chúng ta tới bây giờ mới biết, trong thế giới tình cảm, không có sự phân biệt giữa địa vị và quyền thế."

Hesse không nhìn nàng, viết: "Không được, ta phải lập tức đi tìm Bast."

Nefes trả lời: "Ầy... Đại thần quan Hesse, ngài không thể rút bớt mấy giáo điều ở trong đầu đề bù đắp vào một chút chỉ số EQ đáng thương của mình sao, ngươi không thấy được bệ hạ không muốn trực tiếp biểu lộ cảm xúc à? Thảo nào cho đến bây giờ không có người phụ nữ nào muốn lấy ngươi."

Câu cuối cùng vô cùng trào phúng.

Khuôn mặt Hesse lại tràn đầy nghi hoặc, đáp lại: "Điều này có liên quan gì tới việc ta có cưới vợ hay không, Nefes, không phải là cũng không có người đàn ông nào chịu cưới ngươi sao?"

Nefes: "..."

Đại thần quan Hesse nhìn đồng liêu nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười mỉm với hắn, sau đó viết vài chữ đưa qua, Hesse cau mày mở tờ giấy ra, tờ giấy vốn còn dư một khoảng trống lớn đủ để viết thêm 200 chữ chỉ viết một chữ: Bò!

Hesse: "..."

Bò?

Có ý gì?

Thẳng nam đích thực chậm chạp lật ngược tờ giấy lại, viết lên mặt trái: "Ngươi viết sai chữ phải không Nefes? Ta đã đổi nó giúp ngươi rồi, sau này cẩn thận một chút nhé."

Nefes lật giấy, trầm mặc nhìn chằm chằm từ "bò" to tổ chảng biến thành chữ "đúng".

Mẹ nó —— thẳng nam sắt thép quả thực là áo giáp bất bại thiên nhiên!

"Ngươi có còn muốn biết chuyện kế tiếp hay không hả, lại xx nữa thì đừng hòng bà đây nói cho ngươi biết!"

"... Ngươi nói đi."

Sau khi Nefes bình phục cảm xúc, viết: "Đứa bé Bast kia thật sự rất thích bệ hạ, cho dù trước kia cậu ấy là một con mèo, nhưng bây giờ cậu ấy là người, ánh mắt cậu ấy nhìn bệ hạ quả thực như mang theo ánh sáng, cho dù đã suýt chết đói lúc ở chỗ lão thành chủ cũng chưa từng thay đổi, còn bệ hạ... nhất định cũng biết điều đó, nhưng bệ hạ không nghĩ tới chỉ là một mâu thuẫn nhỏ đơn giản lại thật sự làm cho Bast đau buồn, thậm chí còn đến gần vị công chúa Assyria kia, ban ngày trời chưa sáng liền chạy ra ngoài, buổi tối rất muộn mới trở về, trước kia là bệ hạ không muốn gặp cậu ấy, hiện tại bệ hạ lại hoàn toàn không gặp được người ta."

Nữ thần quan xem trò vui không chê chuyện lớn chế nhạo, đều viết trên giấy.

Hesse lo lắng viết: "Vậy phải làm sao đây? Chúng ta có cần ——" nhúng tay vào, dù sao bộ dạng lúc không có mèo để sờ của bệ hạ, bọn họ đã từng trải nghiệm lúc ở Hạ Ai Cập rồi.

Cho dù là Đại thần quan Hesse cứng nhắc cũng biểu thị mình chịu không nổi.

"Muốn đi thì ngươi tự đi đi."

Nefes rõ ràng không muốn nhúng tay, còn bụng dạ đen tối cười: "Dù sao cũng là bệ hạ, ngài ấy đã quen ngăn cách tất cả mọi người bằng một khe sâu không được phép vượt qua, vốn chỉ định dạy dỗ nhưng lại hù cho vật nhỏ chạy mất, cuối cùng còn không buông bỏ được sự thận trọng và kiêu ngạo, ngược lại trở tay không kịp... Dân gian có một từ gì ấy nhỉ, cứng miệng? Phụt —— ha ha ha!"

Hesse: "..."

Nefes cúi đầu cười trong lòng, người đàn ông trên ngai vàng đột nhiên dừng bút, con ngươi băng lam chuyển động, liếc nhìn hai Đại thần quan phía dưới.

"Nefes."

Nụ cười của Nefes cứng đờ.

Hesse bình tĩnh nghiêm mặt dựa vào bàn, nhanh tay gấp tờ giấy nhỏ thành hình vuông, quay đầu nhét vào trong miệng, khi quay đầu lại, hắn vẫn là thần quan đại nhân đàng hoàng trịnh trọng.

"Bệ hạ."

Nefes đầu đầy mồ hôi lạnh cười gượng.

"Ngươi cười cái gì?"

Dưới hàng mi dày màu vàng, ánh mắt Jofar hơi lạnh.

Nefes mặt vô tội: "Bệ hạ, thần không có cười..." Chỉ là cười trộm trong lòng mà thôi.

Jofar: "Ta biết."

Nefes: "Vậy..."

Jofar trầm mặt: "Cười trong lòng cũng không được, ngậm miệng!"

Nefes: "..."

Hesse: "..."

Nefes: Má ơi, tai của bệ hạ mọc ở trong đầu người ta sao?!

Hesse:... Mau ngậm miệng đi.

Hắn không biết tai bệ hạ có mọc trong đầu người khác hay không, nhưng hắn biết nếu bây giờ còn không ngậm miệng lại thì kiếm của bệ hạ sẽ cắm vào cổ bọn họ đấy!

Hai vị Đại thần quan tiếp tục cẩn trọng dựa vào bàn làm việc, không dám tiếp tục làm chuyện mờ ám nữa, Jofar cau mày giơ tay ấn ấn mi tâm.

Hội nghị đã kết thúc, Jofar cũng không đội vương miện Pschent trông rất nhỏ rất nhẹ nhưng lại rất nặng nề, thay vào đó là con mắt của Horus được đeo bởi một chuỗi hạt bạc mỏng, xuyên qua mái tóc dài màu bạch kim, để lại một dấu ấn nhỏ giữa trán vị vương tuấn mỹ.

Y đang nghĩ tới Bast.

Y không thể ngăn mình nghĩ về điều đó.

Dù cho Jofar khiến mình liên tục duyệt các báo cáo phức tạp bị trì hoãn từ khắp nơi, đắm mình vào những công việc lộn xộn nghẹt thở thì vẫn không thể ngăn cản tấm lưng gầy gò và cong lại của Bast xuất hiện trước mắt mình.

Có lẽ có thể một công cả đống việc cũng không phải là một ưu điểm.

Trong đầu nhớ lại phía sau lưng, không thể nghi ngờ, là đang từ chối, là đang phản kháng.

Sau khi trở về từ Hạ Ai Cập, rất ít khi Jofar lưng tựa lưng Bass, xưa nay bọn họ đều nhìn lẫn nhau, cho dù là lúc đang ngủ. Jofar sẽ vòng tay qua vai Bass, đặt bàn tay lên gáy con mèo của y, ngón tay tách ra, đặt nhẹ ngón tay cái lên các động mạch ở chiếc cổ thon thả.

Mỗi lần trái tim phía đối diện đập, dòng máu chảy qua sẽ đến ngón tay của y trước, sau đó mới đến tim.

Ngay cả khi Bass chìm vào giấc ngủ, sinh mệnh của cậu vẫn được Jofar lắng nghe.

Chưa có ai từng nhìn thấy thứ tên là "du͙© vọиɠ khống chế của Jofar", cũng không có ai hiểu được cụ thể vị Vua Chinh Phạt nắm giữ quyền lực một mình này có thể thích ai đó đến mức nào.

Chỉ cần y biểu đạt ra, dành cho Bass yêu y một chút tự tin, Bass sẽ không chống cự, cũng sẽ không thể không có tự tin nghi ngờ về địa vị của mình trong lòng Jofar.

Nhưng cố tình, Jofar lại không bao giờ bày tỏ điều đó.

Không giỏi diễn đạt là một khía cạnh, mà một khía cạnh khác ——

Jofar Memphis là một vị vua.

Quý tộc chân chính cho dù khốn cùng chán nản cũng sẽ không cúi người trước thương nhân.

Từ khi được giải thoát khỏi xích sắt, đến lúc chân chính có được thân phận con người này, Jofar Memphis chỉ dùng một ngày đã từ hoàng tử cấm kỵ biến thành Vua Chinh Phạt chinh chiến tứ phương.

Không một ai cho y thời gian.

Thế giới không cho, thần linh không cho, kẻ địch càng không.

Jofar Memphis trong nháy mắt lớn lên như một con quái vật, trong nháy mắt đứng trên thần đàn từ trong bụi trần, khả năng học tập của con ác thú này thật đáng sợ.

Chiến tranh và báo thù, là lần gặp gỡ đầu tiên giữa y và thế giới này.

Sau khi cuối cùng đã đến hồi kết thúc, thứ Jofar tiếp xúc không phải là hơi ấm mà là một chính quyền còn kinh tởm hơn cả chiến tranh.

Nefes là người đứng bên cạnh y sớm nhất, chỉ có nàng từng nhìn thấy, người đàn ông là vua kia, kỳ thực chỉ mới nhìn thấy thế giới này được một năm, vì sinh tồn, y còn chưa học các lễ nghi quý tộc thì đã phải biết cách cầm kiếm rồi.

Bài học thứ nhất là:【Vua Pharaoh là thần của Ai Cập, là chủ nhân của Ai Cập, ngươi gánh vác Ai Cập, ngươi gánh vác sức nặng của một quốc gia, trừ khi ngươi tử vong, nếu không thì ngươi nhất định không thể ngừng lại!】

Bài học thứ hai là:【Đức vua sẽ không bao giờ sai, không có tình cảm, không nhân từ, không mềm yếu, không rơi lệ, không hối hận, nếu đang đau buồn, hãy giơ kiếm lên chém kẻ thù, nô ɭệ, đại thần... những kẻ có thể giúp ngươi trút giận. Tất cả người dân Ai Cập đều sẽ dâng hiến mạng sống của mình cho ngươi vô điều kiện.】

Hai bài học này đã áp dụng vào cuộc đời của không biết bao nhiêu vị vua.

Jofar yêu Bass sao?

Đáp án chỉ có một chữ.

Y có thể cho Bass quyền lợi, cưng chiều, hứa hẹn tình cảm và bầu bạn, ban tặng vô tận những yêu cầu coi trời bằng vung... Nhưng mà, Jofar sẽ không cúi đầu yếu thế với Bass và những người khác.

Vĩnh viễn không thể.

Mãi đến tận lúc y chết đi, hóa thành xác ướp khô quắt trong quan tài, cũng sẽ không!

Nhưng.

Dỗ, vẫn nên dỗ... Jofar cau mày, lần đầu tiên cảm thấy đau đầu vì thứ khác ngoài chính sự, dưới đáy mắt bĩnh tĩnh không gợn sóng ngày xưa hiện giờ chỉ toàn là nôn nóng và phiền não.

Hai tay Jofar đan vào nhau, khuỷu tay chống trên chồng giấy cói, chống cằm.

Làm sao dỗ đây.

Dùng cá khô nhỏ?

Pharaoh anh tuấn trẻ tuổi rơi vào trầm tư: Hai con đủ không?

Ừm, có lẽ y nên để cho ngự trù chuẩn bị thêm chút, trực tiếp nướng nguyên một con bò.

Y có thể để cậu trực tiếp nhảy lên bàn ăn, không cần công cụ, trực tiếp gặm nguyên con bò nướng, muốn ăn như nào cũng được.

Đương nhiên, sau này cũng không nên dùng sự lạnh lùng để giải quyết tranh chấp. Chuyện gần đây đã dạy vị vua trẻ tuổi này một điều rằng trái tim mèo khá là yếu đuối.

Nếu như tiến triển thuận lợi, có lẽ giáo trình hôn môi sẽ kết thúc vào tối nay, sau đó tiến thêm một bước... Nhớ tới đôi mắt xanh trong ấm ức rưng rưng của thiếu niên, cùng với đôi môi đỏ hồng mềm mại, con ngươi xanh băng lại càng thêm sâu.

...

Dường như vận mệnh nhất định phải chứng minh gì đó, trong mắt Jofar, con mèo đen có thể dỗ được bằng cá khô nhỏ đang nằm trên giường trong một căn phòng tràn đầy hơi thở thiếu nữ.

Con mèo đen nhỏ rướn cổ lên, chăm chú nhìn tay của phụ nữ bên giường, nhìn nàng chậm rãi dùng kim chỉ may chiếc nơ nam hiện đại theo sự hướng dẫn của cậu.

Bass phát hiện Jarno thật sự rất giỏi, vải vóc mềm mại ở trong tay nàng đặc biệt phục tùng, chỉ trong chốc lát đã thành hình rồi.

Mắt mèo tỏa sáng, mong đợi nhìn cái nơ thành hình, cuối cùng, được Jarno cười híp mắt đeo trên cổ cậu.

"Thật sự rất đẹp."

Jarno đánh giá Bass, Mèo Thần lông đen ngắn bóng loáng không dính nước, thân hình to lớn, khi ngồi thẳng lưng, từ tai mèo hình tam giác đến khuôn mặt nhỏ nhọn, cũng như đường nét cơ thể gầy gò đều vô cùng xinh đẹp, đoan trang và thanh lịch.

Sau khi đeo chiếc nơ nhỏ màu trắng, đôi mắt màu xanh trong của con mèo sáng lên, Jarno nhìn thấy nó có màu vàng và xanh lục, giống như đá Peridot với ánh mặt trời ẩn trong đó.

Thảo nào con mèo này có thể là Mèo Thần, quả thực là khá đẹp... Jarno mỉm cười, sờ sờ lỗ tai lông xù của Bass.

"Thích không?"

"Meo(Thích)!"

Bass cúi đầu cố gắng dùng chóp mũi ngửi chiếc nơ trên cổ, nhìn sản phẩm từ thế giới tương lai xuất hiện trong thời gian và không gian này, đột ngột quen thuộc, cực kỳ giống như bản thân cậu, đôi mắt Bass cay cay, thiếu chút nữa đã khóc lên.

Cậu nhớ nhà quá.