Chương 8: Động lòng 3 giây

Nửa đêm nửa hôm, Bass trái lắc lư bắt đầu ị.

Hai mắt còn chưa mở ra, chân trước đã rảo bước vào trong chậu đồng thấp be be đựng cát, quay người hạ mông ngồi xổm cong đôi cao, hai cái chân sau để trong chậu cát khẩy khẩy cọ cọ mấy lần để điều chỉnh vị trí.

Bass mở mắt ra một khe nhỏ, quay đầu lại nhìn xem mình có nhắm đúng vị trí hay không, đừng để rớt ở bên ngoài, chị gái dọn phân cho cậu cũng không dễ dàng.

"Meo ~ "

Vị trí, OK

Cát mèo, OK

Góc độ, OK

Chiều gió, OK

Có thể... Dùng sức! Hự!

Có lẽ là do gần đây ở cùng biếи ŧɦái nên bị nóng trong người, Bass cong mông nghiến răng nghiến lợi, nửa ngày mới giải quyết xong chuyện lớn đời mèo. Có thể Bass cũng không rời đi, mà ngược lại ngồi xổm một hồi suy nghĩ.

Bass: Mặc dù bây giờ biến thành mèo, nhưng mà vẫn còn truyền thống ngồi nhà cầu chơi điện thoại di động khi còn là người, không đủ nửa giờ liền cảm thấy như ị chưa hết vậy...

Không có điện thoại di động để lướt, cũng không có sách báo đưa tin tức hóng hớt, khoảng trống ‘thời kỳ lúng túng’ đặc biệt khó nhịn, Bass không nhịn được thả bay mình, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm một nơi nào đó nghĩ chút chuyện vớ vẩn.

Ví dụ như hôm qua cậu ăn đồ mặn, có nhiều chị gái chăm sóc cậu hơn, còn có chỉ mới mười ba ngày ngắn ngủi mà trải nghiệm cũng đã đủ phong phú để cậu viết ra một cuốn tiểu sử đời mèo rồi.

Hơn một nửa trong đó đều phải đặt tên là: Ta và chủ nhân vua Pharaoh xui xẻo biếи ŧɦái ngu xuẩn của ta.

Ngày ấy mới vừa trở về với Jofar, sau khi Bass nhìn thấy hình dáng chủ nhân, đầu chỉ có một một: Chồng ơi, tại sao ngươi lại ở nơi đây? Mau về nhà với mèo béo nào ~

Cái gì gọi là sắc đẹp vương giả hoa lệ ngút trời tràn ngập phong tình dị vực?

Chính là đây á!

Là một người cuồng người đẹp, Bass cảm thán: Nếu mà nhìn Jofar thêm một cái nữa thì hôm nay mạng nhỏ của mình đi báo danh luôn cũng được.

Cảm xúc dâng trào còn vui hơn năm đó cậu đậu trường đại học trâu bò nhất! Về phần tại sao cảm xúc lại dâng trào hở?

Chàng đẹp trai này là ai? Chủ nhân của ta!

Ta là ai? Ta là mèo ấy!

Chị gái vườn thú từng nói Pharaoh là một con sen 100%, vậy chẳng phải y sẽ yêu mình đến mức ôm mình ngủ mỗi ngày sao? Vậy chẳng phải mỗi sáng sẽ chống đầu nở nụ cười má lún đồng tiền ngắm mình ư? Vậy chẳng phải còn không hề đề phòng mà cùng ăn cùng ngủ với mình, mỗi lần thay quần áo tắm rửa đều khỏa thân ở trước mặt mình à?

Hôn chào buổi sáng rồi buổi trưa, buổi tối hôn chúc ngủ ngon, ăn cơm hôn, làm nũng hôn... sen nhân loại quả thực mỗi ngày đều hôn boss mèo nhà mình!

Mỗi, ngày!

Vừa nghĩ tới dáng dấp như thiên thần kia của Pharaoh kề sát hôn mặt ông đây, ông đây, ông đây... Bass hút nước miếng bỉ ỏi chảy trên khóe miệng, sau đó vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của nữ quan già nhảy lên giường với tốc độ nhanh như chớp.

Y tuyệt đối đoán không được nội tâm mình là đàn ông! Bass cười trộm như tên trộm, hận không thể ngay lập tức lăn lên giường chui vào trong l*иg ngực của y, nằm trên đôi chân dài kia, thưởng thức vẻ đẹp của bức tranh nổi tiếng thế giới này từ góc nhìn của bạn gái.

"Meo meo meo!"

—— Mau đến hít ta một hơi đi, à không, mau tới hít ta một cái! Cầu sờ mèo!

Con mèo đen nhỏ nhảy lên một cái, mắt mèo xanh trong lóe lên ánh sáng quý ông nhào về phía của Jofar.

Lông trym ới! Boss mèo đáng yêu của ngươi tới rồi ———

Nhìn con mèo đen nhỏ bay về phía mình một cách gần gũi khác thường, Jofar mặt không hề cảm xúc, đồng thời cầm gối mềm lên.

Vèo ~~~

Bộp!

Boss mèo vẻ mặt thô bỉ bị gối mềm bay tới đập trúng ngay cái mặt, thiếu chút nữa gần như biến khuôn mặt nhọn của mèo thành khuôn mặt bánh nướng của mèo béo Garfield.

Bass phát ra một tiếng kêu thê thảm, bị gối đập bay xuống đất, lăn mấy vòng mới tìm được hướng đông tây nam bắc.

Lắc đầu nửa ngày mới tỉnh lại, Bass không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Jofar: "Meo!" Ngươi làm cái gì thế hả! Ngươi nói ngươi thích ta, chẳng lẽ đây là cách ngươi thích ta đấy hả?

Con bà nó, trên đời này có ai thích mà lấy gối ném kiểu đó không hả?

Mẹ nó, sao ngươi không xài búa luôn đi, muốn ăn bánh nhân thịt mèo hả tên khốn kia! Ngươi có tin ông đây sẽ chết cho ngươi coi hay không hả?!

"..."

Với tư cách là vua Pharaoh, Jofar chậm rãi nhíu mày nhìn mèo đen nhỏ đang tức giận xù lông toàn thân với mình, có chút bất mãn với động tác khıêυ khí©h của Bass, lại nghĩ đến cái gối đó có thể làm cho nó bị thương, Jofar đè sự không vui ở trong lòng xuống.

Y nói: "Vật nhỏ, đừng đến gần ta khi chưa có sự cho phép của ta."

Ha?

Bass tức đến chòm râu banh thẳng: "Meo?" Vì sao?

Jofar: "Ta bị dị ứng với lông mèo."

Bass: "..."

Bass: Ta nứt ra rồi.

Có tin tức gì có thể tạo cú sốc cho một boss mèo khi biết chủ nhân là một con sen chính hiệu mà còn là một chàng đẹp trai không?

Có.

Khi tin tức kia tên là: ‘Khi chủ nhân đẹp trai nghiện mèo của ngươi không may bị dị ứng lông mèo.’

Không gian yên tĩnh bỗng truyền đến tiếng răng rắc giòn vang.

Jofar nhíu mày: Gì thế?

Bass lệ rơi đầy mặt: Là trái tim trinh nguyên đã đập hơn hai mươi năm của chú đấy, đồ khốn ạ!

Con mẹ nó, ngươi đã dị ứng lông mèo còn muốn nuôi mèo làm gì? Làm sen cái gì? Ngươi xứng sao?!

Hiu hiu hiu...

Nuôi Anubis-sama đi cho rồi!

Jofar nhìn thấy mèo đen nhỏ nghe y nói xong liền yểu xìu ngay lập tức, lộ ra vẻ mất mát vô cùng có linh tính, lỗ tai nhỏ mỏng manh lù rù cụp xuống, co lại thành một cục đen thùi lùi cạnh gối hoài nghi đời mèo, không nhịn được trong lòng mềm nhũn, cười khẽ.

Vật nhỏ đúng là làm cho người ta thích mà.

Jofar đi chân trần từ trên giường đến trước mặt Bass, trên cao nhìn xuống gọi tên Ai Cập của cậu: "Bast."

Bast cuộn mình thành cục lông, không phản ứng y.

"Bast." Jofar đột nhiên nói: "Ta rất thích ngươi."

Bass giật mình ngẩng đầu lên, hai con mắt mèo màu xanh trong sáng ngời kinh ngạc nhìn y.

Hả?!

Thích, thích...

Cú sút thẳng này khiến Bass choáng váng.

Vua Jofar anh tuấn hung hãn như một thanh kiếm ngồi xổm người xuống, đặt ngón tay lên không trung chỉ cách trán cậu một khoảng, khiến lực chú ý của Bass tập trung đến trên đó, không tự chủ nhìn thẳng y.

Đôi mắt xanh băng nằm sâu trong hốc mắt, lóng lánh dưới hàng mi màu bạch kim, dường như có cái gì đang chảy ở trong đó.

Khi đôi mắt này nhìn chăm chú một người, cảm giác dường như bị y tóm gọn trong giây lát, kéo vào trong dòng nước giữa trời và đất, chỉ có ngươi và y.

Nhịp tim của Bass đập nhanh hơn, cảm giác như mình sắp bị ý cười dịu dàng trong ánh mắt Jofar dìm cho chết đuối.

"Mặc kệ ta có thể ôm ngươi vuốt ve hay không, ta cũng sẽ cưng chiều và quý trọng ngươi, ngươi là một điều đặc biệt mà vua từng thấy, cũng là đặc biệt nhất trong tim của vua."

"Cho nên ———" Jofar cách không xoa xoa gáy cậu: "Ngươi không cần phải làm nũng bất mãn với điều này."

Ừm!!!

Bass:... Ngươi ngươi ngươi ngươi, sao ngươi lại ăn nói mập mờ như thế!

Làm nũng gì chớ?

Ta? Ta làm nũng với ngươi hồi nào?!

Không có đâu ——!

Trên mặt dường như đang thiêu cháy! Ánh mắt khoan dung cưng chiều của người đàn ông khiến Bass xấu hổ đỏ mặt!

"Meo ————!"

—— Ngươi cho rằng ta sẽ vì ngươi không sờ được ta nên đói khát khó nhịn sao?! Ngươi không được không có nghĩa là người khác không được! Ta sẽ tìm một em trai khác sờ ta!

Hừ!

Bass sức lực không đủ hằm hằm nhìn y.

"Bast."

Jofar gảy mũi Bass một cái, vẻ bé con hung dữ của Bass bị lộ ra trong phút chốc, lộ ra vẻ sắp bị đau khóe môi hơi nhếch lên, bàn tay đặt trên trán Bass hạ xuống.

Bass cho rằng y muốn búng mũi mình, theo bản năng rụt cổ, nhưng cái bụng nóng lên mới phát hiện bàn tay xuyên xuống khe hở giữa bụng mình và thảm trải sàn, nâng cả con mèo lên trước chóp mũi của y!

"Meo meo meo?!"

—— Ngươi làm cái gì vậy! Không phải ngươi bị dị ứng lông mèo sao? Mau buông ta xuống!

Bass nghĩ tới tên này lại còn bận tâm mình hơn cả bệnh dị ứng, duỗi chân liều mạng giãy dụa.

Jofar không hề bị lay động, thậm chí cúi đầu, an ủi Bass đang sợ sệt lo lắng giãy dụa:

"Ngoan một chút, Bass."

Giọng nam mềm nhẹ khàn khàn gây rối màng nhĩ của cậu.

Đôi môi mềm mại đặt một cái hôn lên mũi nhỏ ướt nhẹp của Bass đang không phòng bị cũng chưa chuẩn bị một chút tâm lý nào.

"Không cần phải sợ."

Y nói. Mắt lục đối diện với mắt xanh.

Jofar nhếch môi: "Ở bên cạnh ta, ngoại trừ ta ra, ngươi không có gì phải sợ cả. Bởi vì chủ nhân của ngươi là thần linh và chủ nhân của vùng đất này!"

... Thật là một vị vua ngạo mạn làm sao.

Bass buồn cười ở trong lòng, tạp âm quanh quẩn bên tai. Cái gì thế? Cậu nghi hoặc cẩn thận lắng nghe.

Thình thịch.

Thình thịch.

Thình thịch thình thịch.

Là tiếng gì thế.

Bass nhìn khuôn mặt Jofar sửng sốt hồi lâu, mới nhận rõ, đó là tiếng nhịp tim của mình...