Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chúng Ta Đuổi Theo Ánh Trăng

Chương 5: Đã Lâu Không Gặp

« Chương Trước
“Trong lúc tớ đang đứng ngồi không yên thì cậu đang tay trong tay với người khác.” Hạ Chi buông lời trách móc mà không quên pha ly sữa đem đưa cho Ái Linh.

“Không những làm ân nhân của làng, giờ lại thêm cứu cái tính hậu đậu của mình nửa. Tớ lấy gì trả ơn đây.” Ái Linh nằm dài trên sô pha.

“Tiền của cậu nhỏ như hạt đậu, gia thế to bằng chừng này. Quanh đi quảnh lại chỉ có thể lấy thân báo đáp.” Hạ Chi khoanh tay đi tới đi lui như một chuyên gia phân tích, rồi lấy tay chỉ vào nồi cơm.

“Chỉ sợ anh ta không có số hưởng. Chuyện hôm qua hình như tớ bị gày, vụ này cô điệp viên nhà mình định phá án sao đây?”

“Chuyện đã rõ như ban ngày rồi, cậu nên tránh xa những con người nguy hiểm đó ra.” Hạ Chi lại ngồi đối diện cô, ngón tay gõ vào bàn lóc cóc.

“Thôi tớ chẳng muốn nghĩ nửa, chỉ muốn về quê lấy một mớ không khí trong lành đem lên đây đẩy lùi tạp chất thôi.” Dứt lời là lấy ngay điện thoại ra nhắn cho Mạc Thiên.

@Trăng dưới nước: Mạc tổng cho em xin nghỉ phép

@Cây trong rừng: Bao giờ

@ Trăng dưới nước: Ngày mai

@Cây trong rừng: Lý do

@ Trăng dưới nước: Yêu nhà nhớ quê mến làng

@Cây trong rừng: Bao lâu

@Trăng dưới nước: Vô thời hạn



@Cây trong rừng: Lần này về quê mở luôn công ty một mình một cõi đi

@Trăng dưới nước: Thế thì một tuần

@Cây trong rừng: Địa chỉ

@Trăng dưới nước: Trong mục nghỉ phép em không thấy có dòng ghi địa chỉ

@Cây trong rừng: Mai đi làm

@Trăng dưới nước: Làng Mộc Sơn, huyện Lạc Bắc

@Cây trong rừng: Duyệt!

“Anh ta kiệm lời thế này sao có bạn gái được chứ, chị Hạ gu cũng nhạc nhỉ.” Cô nằm cắn tay suy nghĩ.

“Kiểu nam thần lạnh lùng ấm áp vừa giàu có thế này cậu không thích có thể để lại số phone cho tớ.” Hạ Chi nhếch môi

Ái Linh chẳng thèm trả lời, vội chuẩn bị đồ cho kịp chuyến tàu tối nay.

Cuối cùng cũng kịp đi chuyến tàu cuối, đoàn tàu lăn bánh từ ánh sáng đèn đường đến dần với màu vàng lấp ló của những căn nhà, cố co giãn đồng tử thì mới thấy được xa xa thoắt ẩn thoắt hiện vài ngọn đồi như hình mai rùa. Cảnh vật dần chìm trong bóng tối, chỉ còn mỗi ngọn đèn tàu. Cô thϊếp dần đi trong không gian tĩnh mịch.

Một đứa trẻ đang lay tay cô, mở mắt ra thấy thật nhiều chong chóng đang trước mặt, thì ra trời đã sáng.

“Tàu đã đến đích rồi, cô mua cho cháu cái chong chóng nhé.” Trông đứa trẻ chắc chừng tám tuổi.

“Ừ, lấy cô một cây.” Cô móc tiền ra đưa: “Con không cần thối lại đâu.”



Bước xuống tàu cô nhìn kỹ xung quanh, cảnh vật vẫn không thay đổi, chỉ là cây thông cổ ngày nào nay đã được thay đi bởi một quán cà phê. Thời gian chỉ biết trôi không có nghĩa là mọi thứ vẫn còn đó, đôi khi nên yên lặng để nghe rõ tiếng thời gian như nước đang róc rách khi tràn qua kẻ ngón tay mình.

Cô quá giang được một chiếc xe công nông đến đoạn ngã rẻ thì dừng lại, dù đường về nhà chưa gần lắm nhưng với đôi chân này cô muốn xem mình có còn chắc khỏe như trước không.

Tiết trời thật mát mẻ và dễ chịu, chẳng lạnh giá mà có ấm áp của ánh nắng ban mai. Bầu trời cao vời vợi màu xanh nhạt còn lốm đốm vài que kẹo bông của đám mây đang bay nhè nhẹ thổi bay trong gió. Mặt trời hãy còn lấp ló sau những đám mây hình chú cừu non, khẽ đưa tia nắng lung linh nhẹ nhàng xuống vườn trà, xua đi những giọt sương sớm còn long lanh trên lá xanh chờ đợi ánh nắng tới.

Cô nhắm mắt lại, hít nhẹ hương thơm của tự nhiên. Lặng nghe âm thanh tiếng chim lảnh lót như đang nói với nhau điều gì. Nở nụ cười duyên dáng để lộ hàm răng trắng tinh. Mở mắt ra chân nhấc nhẹ định đi tiếp về nhà, có điều gì đó đã níu lại. Trước mắt hiện ra một hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ.

“Đã lâu không gặp.” Giọng nói quen thuộc nhưng âm vực hơi trầm của một người trưởng thành. Lãnh Kỳ Minh đang đứng trước mặt Ái Linh.

“Mình đã phải tập nói bao nhiêu lần câu đã lâu không gặp với phong thái thản nhiên như thế này, vậy mà cậu ta bình thản hơn mình khi thốt ra câu nói đó.” Ái Linh đang suy nghĩ trong đầu, cũng chưa biết nói gì tiếp theo.

“Em không định chào anh sao.” Kỳ Minh tiến lên một bước.

“Đã lâu không gặp.” Cô lùi lại một bước: “Cậu đứng đây từ khi nào.”

“Từ khi em nở nụ cười.” Kỳ Minh cười mím môi: “Chúng ta trưởng thành rồi mà vẫn xưng hô như bạn bè. Em vẫn đáng yêu như ngày nào.”

“Ờ. Cậu về khi nào.” Cô quay sang hướng khác nhìn cây cỏ cũng chẳng thèm nhìn lấy mặt Kỳ Minh.

“Về nước hơn một tháng là ở đây cũng đủ một tháng. Định nhặt lại vài mảnh vụng của thanh xuân, không ngờ càng nhặt lại càng thấy thiếu. Rất may hôm nay lại nhặt được mảnh thiếu còn lại.” Nghe giọng hơi trầm có chút buồn.

Ái Linh biết Kỳ Minh đang muốn nói điều gì, vội kéo vali rồ rồ trên nền đất mà không muốn quay đầu nhìn lại, cũng chẳng nói một câu chào.

“Thanh xuân của anh vô tình có em, cảm ơn vì đã xuất hiện trong câu chuyện tuổi trẻ này. Biết làm sao được khi đã cất em vào một góc nhỏ trong tim mất rồi. Hẹn gặp lại!” Kỳ Minh nói to cùng vẫy tay như một lời chào.
« Chương Trước