Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chúng Ta Kết Hôn Nhưng Vẫn Là Bạn Nhé

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cậu về rồi à ? Hôm nay có mệt lắm không ?” Vi vừa thấy anh về liền lon ton chạy đến cầm cặp xách cho anh lo lắng hỏi, mấy hôm nay ngày nào cô cũng thế. Dù anh về khuya đến thế nào, cô cũng cố gắng thức chờ, chuẩn bị quần áo cho anh đi tắm, massage cho anh dễ ngủ, chuẩn bị nước nóng cho anh ngâm chân.Tất cả đều đúng với tiêu chuẩn của một cô vợ đảm đang mà mọi người đàn ông đều mơ ước. Có điều, thật đáng tiếc là thời khắc này lại ko kéo dài được lâu một chút. Vài ngày nữa thôi, anh sẽ lại từ ông hoàng trở về làm thường dân. Haizz… Chắc anh sẽ nhớ những ngày tháng này lắm đây -_-

“Công việc thế nào rồi ? Chỉ còn có 2 ngày nữa thôi đó. Có hoàn thành kịp không ?” cô tràn đầy mong đợi nhìn anh, hồi hợp đợi câu trả lời…

“Cậu nghĩ tớ là ai ? Tớ đâu phải dạng lừa đảo. Bắt cậu phục vụ như thế mà cuối cùng lại nói không hoàn thành được thì đồng bào coi tớ ra cái gì ? Cậu mà hỏi thêm lần nữa thì coi như đi một mình nhé !”

“Yes sir!” nghe anh hù dọa như thế, cô liền răm rắp nghe lời. Một tuần nay cô đã cực kì ngoan, anh bảo gì đều làm cái đó, ko dám cãi nửa lời. Bởi vậy bé ngoan nhất định sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng ^^

-------------------------------------------

"Alo?"

"An Vi ! Cậu nói với mẹ giúp tớ là tối nay tớ không về nhé !"

"Ơ... sao thế? Vẫn chưa xong à ? Hôm qua cậu nói tất cả đều đâu vào đấy cả rồi mà, sao hôm nay lại ko về?" Cô đang loay hoay chuẩn bị hành lý cho ngày mai, vừa chợt nghĩ sao giờ này anh vẫn về thì anh đã gọi, cái người này đúng là linh thật ==!

"Ừm... kết quả thí nghiệm có chút vấn đề ngoài ý muốn, tớ cũng đang tìm hiểu nguyên nhân..." Thái độ ngập ngừng của anh làm cô có một linh cảm ko lành

"Vậy tức là dự án vẫn chưa hoàn thành được hả ?" cô còn nhớ tối hôm qua anh đã nói dự án xem như hoàn thành 99%, chỉ còn mỗi việc chờ kết quả số liệu phân tích mẫu thì coi như xong. Sao bây giờ lại thành như vậy ? TT_TT

"Ừ..."

"Vậy còn chuyến đi ngày mai thì sao ?"

"Tớ sẽ cố gắng hết sức..." Giờ anh chỉ có thể nói như thế, chẳng dám hứa với cô điều gì, mất công lại làm cô thất vọng. Nhưng chuyện quả thật kì lạ, cho đến hôm qua mọi chuyện đều ổn. Thế mà kết quả phân tích hôm nay lại cho ra con số ko thể tưởng tượng nổi như thế, chuyện này đúng là chưa từng có bao giờ, dùng hết mọi kiến thức lẫn kinh nghiệm của anh cũng ko thể nào lý giải nổi, rốt cuộc là tại sao lại như thế. Đầu óc anh bây giờ thật sự rất muốn nổ tung lên đây !!! Cái quái quỷ gì đang xảy ra thế ???

"Ừm... vậy cậu cố lên nhé !"

Cô cảm thấy thất vọng ghê gớm, vốn đang háo hức chờ đợi cho chuyến đi ngày mai. Thế mà mọi chuyện lại ko theo kế hoạch chỉ trong tích tắc. Woa oa oa... ức chế quá đi >_< Rất muốn mắng cho tên ấy một trận vì cái tội… phải chi ngay từ đầu nói ko đi với cô đc thì cô đâu cần hi vọng, để bây giờ khỏi phải thất vọng như thế này TT_TT

Nhưng mà nghĩ lại… mình ko đc làm như thế. Cả tuần nay, rõ ràng đã chứng kiến cậu ấy vì chuyến du lịch mà làm việc cật lực như thế nào mà, đến nỗi gương mặt nhìn luôn có vẻ căng thẳng, thấy mà tội nghiệp. Việc này cũng đâu phải tại cậu ấy muốn thế, giờ có lẽ cậu ấy cũng đang cảm thấy rất áp lực. Mình mà còn lên tiếng trách móc thì đúng là ko phải con người mà :(

Trả lời cậu nói của cô, anh chỉ ừm một tiếng nặng nề rồi định cúp máy, nhưng cô chợt nghĩ ra một chuyện nên vội vàng gọi anh

"A... khoan..."

"Sao ?"

"Cậu ăn tối chưa ? Nhất định là chưa ăn rồi phải ko ? Để tớ mang cơm qua cho cậu"

Nghe cô nói thế, anh nhìn lên đồng hồ thấy đã là 9h30, giờ này còn ra đường một mình ko phải rất nguy hiểm sao ?

"Ko cần đâu, lát nữa tớ ra ngoài ăn cũng đc"

"Cậu đừng lừa tớ. Lát nữa của cậu tức là ngày mai ăn sáng luôn phải ko ? Cậu đợi lát, tớ đến liền !"

"Này..." Ko đợi anh trả lời, đầu dây bên kia đã ngắt máy...

Haizz...sao lại tốt với anh như thế. Cô như vậy anh càng thấy áy náy hơn...

----------------------------------------

Wa aaaa... Buổi tối ở viện nghiên cứu còn đáng sợ hơn ban ngày nhiều. Cả dãy hành lang vắng tanh, lạnh lẽo, lâu lâu mới gặp được một người, mà lại còn mặc áo blouse màu trắng nữa chứ. Thành thật mà nói không thể phân biệt đc là người hay là ma =_=||| Hic... sao hôm nay con đường đến phòng làm việc của anh lại xa thế nhỉ ?

Sau mấy phút đồng hồ di chuyển trong hoảng sợ, cuối cùng cô cũng đến nơi, mở cửa bước vào. Vi đảo mắt một vòng thì bắt gặp bóng dáng của một đôi nam thanh nữ tú đang cùng nhau bàn luận công việc. Về nội dung của cuộc nói chuyện à ? giờ cô mới biết thì ra tiếng việt lại khó hiểu đến như thế, họ dùng tiếng việt cả đấy, vậy mà nghe chẳng hiểu mô tê gì cả -_- Có điều cảnh tượng này quả thật đẹp mắt. Nhìn hai người thật xứng đôi, nam thì oai nghi, phong độ, còn nữ thì quyến rũ ngọt ngào, hai người ở chung một chỗ quả thật là tạo nên bức tranh tuyệt đẹp khiến cho khối người ngưỡng mộ, nhưng mà... ko có cô ở trong đó đâu nhé =_= Mấy cái thứ ánh sáng chói lọi này sẽ thiêu cháy mắt của người khác, lại còn khiến các thiếu nữ mơ mộng. Cô rất dị ứng ! Đơn giản bởi vì... cô chỉ là người bình thường, có một sự gato ko hề nhẹ ở đây TT_TT



Đứng lẳng lặng ngắm nhìn cả nửa ngày trời, cuối cùng anh cũng phát hiện ra cô...

"Cậu đến khi nào thế ? Sao nãy giờ không chịu lên tiếng ?"

"Ơ... tớ cũng mới đến thôi... tớ mang cơm đến..." cô nhìn sang Phương Chi mỉm cười gật đầu chào "Phương Chi cũng chưa ăn gì phải ko ? Mình ăn chung luôn nha"

"Dạ thôi chị, lát nữa em ăn. Giờ em chưa đói lắm..."

"Em đừng ngại. Chị mang nhiều lắm, cùng ngồi ăn luôn đi em"

Phương Chi ngập ngừng nhìn Nhật Phong, thấy vậy anh đành lên tiếng "Cùng ăn luôn đi !"

Anh đã nói vậy làm sao cô có thể từ chối đc nữa nên phải miễn cưỡng nhận lời. Ăn đồ ăn của người phụ nữ kia mang tới, cô cảm thấy ko vui chút nào.

Vừa ngồi vào bàn anh liền thắc mắc "Sao đến lâu thế ? Từ lúc gọi điện đến giờ cũng cả tiếng đồng hồ rồi. Lát nữa về sẽ rất nguy hiểm"

"Tại vì còn phải hâm lại thức ăn nữa mà. Cơm canh nguội lạnh mất công có người lại ăn ko ngon"

"Vậy sao !" anh mỉm cười dịu dàng nhìn Vi, rồi lấy tay xoa đầu cô thay cho lời khen.

Nụ cười này trước nay Phương Chi chưa từng thấy ở anh, dù biết đối với vợ anh đương nhiên sẽ khác nhưng vẫn ko tránh khỏi bất ngờ... lẫn ganh tỵ. Ăn cơm cũng chẳng có mùi vị gì, rất muốn nhanh chóng kết thúc bữa ăn này. Chướng mắt thật !

"Đừng như thế ! Tớ đâu phải con nít, ko cần khen theo cách đó" cô bĩu môi lườm anh, có người lạ ở đây mà anh lại làm như thế, kì chết đi đc !

Vừa nghe Vi xưng hô là tớ, Phương Chi liền lấy làm ngạc nhiên "Sao anh chị xưng hô với nhau lạ quá ạ ? Nghe thân thiết ghê á, hai người làm em thấy ngưỡng mộ quá đi" Ngoài mặt thì vui vẻ thân thiện như thế, nhưng trong lòng thì lại hoàn toàn trái ngược. Hừ... đúng rồi, thân thiết cứ như hai người bạn thân ấy, vợ chồng mà lại xưng hô như vậy, có khi cô ta là bình phong thật cũng nên. Nghĩ như vậy, Phương Chi thấy hả dạ vô cùng...

Về phần Vi, vừa bị hỏi liền giật mình. Thôi chết ! Lỡ miệng mất rồi. Trước đây hai đứa đã thống nhất khi có mặt người lạ sẽ đổi cách xưng hô mà cô lại quên mất nên chỉ còn cách cô gắng lấp liếʍ >_<

"À... đúng rồi ! Anh chị là bạn thời cấp ba đến giờ mà nên thỉnh thoảng xưng hô như thế thôi, chứ bình thường anh chị vẫn xưng hô như các cặp khác mà" sợ Phương Chi nghi ngờ nên cô quay sang Nhật Phong tìm kiếm sự xác nhận cho lời khai giả "Phải ko ông xã ?"

Nghe đến từ ông xã của cô anh rùng cả mình, trước giờ cô luôn dùng từ này có mục đích, một là năn nỉ, hai là đe doạ. Hôm nay lại khai sáng thêm một mục đích mới - ngụy biện -_- Anh ko trả lời, chỉ nhẹ nhếch mép coi như là đồng tình...

Thế nhưng dường như ko có tác dụng lắm, lời nói của Vi lại càng làm Phương Chi cảm thấy kì lạ hơn. Xưng hô như thế nào là chuyện của họ. Cô rõ ràng đâu có ý kiến gì về việc này, có cần giải thích với cô như thế ko hay là đang che giấu chuyện gì ?

"Tính ra hai người quen nhau hơn 10 năm rồi còn gì. Vậy anh chị bắt đầu yêu nhau khi nào thế ạ ? Diễn biến như thế nào ? Kể em nghe đi chị"

"À... cái này..." Bất ngờ bị hỏi như thế, cô hoàn toàn ko có chuẩn bị sẵn câu trả lời nên ấp a ấp úng…

"Này ! Có nước không ?" đang vận dụng đầu óc hết công suất để chuẩn bị cho lời khai khống thì anh lại cứu cô một bàn thua trông thấy, phân tán sự chú ý thành công.

"A... chết, tớ... ơ... em quên mang mất rồi. Để em đi mua"

"Anh đi với em !" Nói rồi anh đứng dậy, kéo tay cô đi ra ngoài, bỏ lại Phương Chi một mình với sự nghi vấn

Rõ ràng là có chuyện gì bí ẩn. Trực giác của cô nói cho cô biết điều đó. Nếu thật sự cô ta chỉ là bình phong thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi. Cho dù có là bình phong đi nữa thì vị trí đó cũng phải là của cô. Cô phải giành lấy nó bằng mọi giá...

---------------------------------

"Hên thật ! Cũng may là cậu nhanh trí, nếu ko tớ cũng ko biết trả lời như thế nào"

"Đồ ngốc" Phong ném cho Vi ánh mắt khinh thường " Đối với mấy câu hỏi mang tính riêng tư thì chỉ cần từ chối trả lời là được rồi, việc gì phải bối rối như thế !"

"Hả ? Ờ ha !" lần này cô cũng phải tự nhận mình đúng là ngốc thật.

Anh đột nhiên nhớ ra chuyện cần nói vẫn chưa nói với cô nên liền thay đổi chủ đề "Về chuyến đi ngày mai..."



Nghe đến đây thì cô cũng đã đoán đc kết quả nên cướp lời anh nói tiếp "cậu ko thể đi chứ gì ? Tớ đoán đc rồi. Không sao ! Cứ cố gắng hoàn thành công việc của cậu. Tớ đi một mình cũng đc mà..." cô cố gắng tỏ ra như chẳng có việc gì, dù ko có anh đi cùng cũng ko sao cả. Điều này làm anh cảm thấy có chút bất mãn

Anh xoay người, nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt mệt mỏi nói "Thật là ko sao ? Đi một mình ko buồn à ?"

"Tất nhiên là buồn nhưng mà coi như là cơ hội để quen bạn mới vậy. Biết đâu tớ sẽ làm quen đc với một người bạn ngoại quốc thì sao ?"

"Vậy à ?" Anh thở dài, cười yếu ớt, rồi lại xoa đầu cô "Nhớ cẩn thận nhé ! Philippin nổi tiếng có nhiều tội phạm lắm đấy, buổi tối tốt nhất đừng ra ngoài 1 mình"

"Ừm... biết rồi mà. Mau đi thôi, cửa hàng tiện lợi đóng cửa bây giờ" Cô vẫn cố tỏ ra vui vẻ để anh yên tâm, nhưng trong lòng lại cảm thấy hụt hẫng kinh khủng. Haizzz... chẳng còn thấy háo hức về chuyến du lịch nữa rồi TT_TT

An Vi vừa quay lưng đi đã bị Phong nắm tay kéo lại và ôm vào lòng...

Bất ngờ vì hành động đột ngột này của anh, nhưng cô cũng ko có ý định đẩy anh ra. Đối với việc được anh ôm như thế này cô đã dần quen rồi, có điều lần này hình như hơi khác... Anh hít thở rất nặng nề, cứ như đang cố gắng tống khứ hết mọi mệt mỏi ra ngoài, vòng tay cũng siết chặt hơn.

"Mệt lắm à ?"

"Ừm... giữ như vậy 5 phút nhé !"

Vừa lúc nãy, cô còn cảm thấy có chút giận dỗi anh. Dù ko có anh đi cùng cô cũng ko cần, đi một mình cũng ko sao cả, cô sẽ vui chơi thoả thích, sau đó về khoe với anh để chọc tức cho bỏ ghét. Nhưng mà giờ phút này, cô lại rất muốn bỏ chuyến du lịch kia để ở lại với anh. Ko có anh, cô cũng ko muốn đi nữa :(

Nhẹ nhàng vỗ về lưng cho anh, giọng cô thỏ thẻ cứ như tiếng muỗi "Hay là tớ ko đi nữa ?"

Nghe cô nói thế, anh vô cùng bất ngờ, đây ko phải là chyến đi mà cô hằng mơ ước sao ? Sao lại muốn bỏ ?

Anh thả lỏng vòng tay và nhìn thẳng vào mắt cô đầy thắc mắc "Sao vậy ? Ko phải cậu đã rất muốn đi sao ?"

Cô chỉ buột miệng nói ra suy nghĩ của mình mà ko kịp cân nhắc, bây giờ mới ngộ ra, cô... cứ như đang làm nũng vậy. Trời ạ ! Sao lúc nãy cô lại có ý nghĩ ko muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi, ngay cả chuyến du lịch Boracay cũng ko cần. Mình có phải điên rồi ko vậy ? Sao lại trở nên như thế ? Cứ như hai người đang yêu nhau ko bằng !!!! Ko đúng ! Nhất định là lầm thôi. Chỉ là cảm xúc thoáng qua. Nhất định ko phải thật !

Ý nghĩ đó làm cho cô cảm thấy sợ hãi. Dùng đủ mọi biện pháp để trấn an chính mình.

Thấy cô ko có phản ứng gì, anh liền lo lắng "An Vi ! Sao thế ? Sao tự nhiên đứng hình vậy ?" anh lay nhẹ vai cô, kéo cô trở lại từ đống suy nghĩ hỗn độn

"À... tớ... tớ ko sao ! Lúc nãy tớ nói đùa thôi. Sao mà ko đi đc chứ ? Cơ hội hiếm có thế này tớ mơ còn ko đc. A... tớ mới nhớ ra còn việc phải làm. Tớ... tớ về trước nhé" Nói rồi cô gạt tay anh ra, chuẩn bị bỏ chạy thì đã bị anh nhanh tay hơn kéo lại

Cô khó hiểu nhìn anh, khuôn mặt như sắp khóc

Thấy cô như vậy anh sững sờ vài giây rồi ngập ngừng hỏi

"Cậu bị sao thế ? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ?"

Trong lúc gấp rút, cô ko biết làm sao để giải thích với anh, đành bịa đại ra một lí do vô cùng hợp lý miễn sao anh thả cho cô về

“Tớ… đang bị… tới tháng, được chưa ? Còn ko mau buông tay cho tớ về”

Tuy anh ko rành về phụ nữ lắm, nhưng chuyện này thì anh đương nhiên biết nên vừa nghe cô nói thế liền thả tay ra. Nhưng cô đi chưa được 1 phút thì anh đã đuổi theo, kéo cô lại lần nữa.

Lần này, cô nổi điên thật sự nên ko kiềm đc quát “Lại gì nữa đây ?”

Thông cảm cho tâm trạng ko tốt của phụ nữ vào những ngày nhạy cảm, vì vậy anh bỏ qua thái độ kích động của cô, nhẹ nhàng trả lời “Ngốc ! Tớ đưa cậu về”

“Không ! Không cần đâu !” cô cố gắng cự tuyệt nhưng ko có tác dụng gì cả. Anh đã kéo cô ra tới xe và nhét cô vào trong đấy. Giờ còn nói ko được nữa hay sao ? -_-

Nghĩ lại, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô có thể nghĩ ra lí do chính đáng như thế, cô quả thật phục chính mình sát đất. Thế là qua được chót lọt cửa ải này. Giờ bình tĩnh xem xét lại thì thấy, cảm xúc lúc nãy có lẽ chỉ là thoáng qua, chắc do hai đứa tiếp xúc lâu ngày nên thành ra như thế. Chắc là vậy ! Hi vọng là như mình nghĩ ! Haizz… Phải sẵn dịp mấy ngày ko gặp này để tỉnh tâm lại mới được >_< Boracay thẳng tiến thôi !

---------------------------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »