Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chúng Ta Kết Hôn Nhưng Vẫn Là Bạn Nhé

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Khoan đã ! Cậu đang chọn cái gì thế ?"

"Thì quần áo để mặc" anh vẫn chung thủy với các mẫu áo mơ mi quần tây theo kiểu mình thường mặc

"Hello ! Anh gì ơi, có phải anh đã quên mình đang ở đâu rồi ko vậy ? Đây là vùng nhiệt đới đó ! Mặc như vậy nóng lắm, với lại cậu đi du lịch chứ có phải đi làm đâu mà cần gì phải ăn mặc nghiêm chỉnh thế ?"

"Vậy chứ theo cậu phải mặc như thế nào ?"

Chỉ chờ có thế, Vi liền tặng cho anh một nụ cười gian xảo, sau đó nhanh chóng kéo anh qua khu quần áo mùa hè

Cô chọn cho anh mấy cái áo thun hợp thời trang cùng với quần short jean rồi vui vẻ bảo anh vào thử.

Khỏi cần nhìn cũng biết cái phong cách này ko hợp với anh rồi, đây là thời trang dành cho mấy cậu trai trẻ mười tám, đôi mươi mà cô lại bắt anh mặc. Có lầm ko vậy ? -_-|||

Anh đứng chần chừ cả nửa ngày trời cũng ko chịu thử đồ, cô phải thúc ép cộng đe doạ cộng dụ dỗ dữ lắm anh mới miễn cưỡng bước vào phòng thử.

Khi anh vừa bước ra, mọi ánh mắt của các nhân viên nữ xung quanh đó đều đổ dồn vào anh, nhìn một cách say mê, riêng cô thì lại hết sức hài lòng với sự lựa chọn của mình. Đúng như cô nghĩ, cơ bắp của anh đẹp như thế mà lại suốt ngày bị giấu sau mấy cái áo sơ mi nghiêm túc kia thì đúng là quá uổng phí. Mặc áo thun ôm body như thế này thì mới khoe được những thứ cần khoe chứ. Anh như thế này, nhìn lại càng nam tính. Thật là hấp dẫn quá đi thôi, mũi cô muốn phun máu ra ngoài rồi đây nè >_<

"Nhìn đủ chưa vậy ? Mắt sắp lồi ra rồi kìa" Phong bẹo má Vi giúp cô tỉnh lại. Tuy anh cũng biết sức hút của mình khá là mạnh nhưng có cần say mê đến nỗi mặt ngu ra thế kia ko vậy ? Nhìn buồn cười ko chịu nổi :)) Nhưng cũng phải công nhận công lao của cô đã giúp anh chọn được bộ quần áo thoải mái. Mặc bộ này so với bộ quần áo cũ của anh quả thật là mát mẻ và dễ chịu hơn rất nhiều.

"Sao hả ? Rất hài lòng đúng ko ? Tớ mà !!!!" chưa đợi anh khen ngợi, cô đã hỉnh mũi lên tự hào.

Cùng lúc đó cô để ý thấy chiếc váy thun sọc vằn cực kì dễ thương mà manocanh đang mặc, đúng kiểu cô thích, nên liền quay sang nhân viên nhờ họ lấy cho cô mặc thử. Cô nhân viên vui vẻ bước đến nói gì đó với cô, nghe ko hiểu TT_TT sau đó chỉ tay vào con manocanh nam bên cạnh, cô mới ngộ ra. Thì ra đây là đồ đôi à ? Manocanh bên cạnh mặc chiếc áo thun cùng hoa văn với chiếc váy. Nhìn thật dễ thương !

"Cô ấy nói đây là đồ đôi. Chỉ bán cặp chứ ko bán riêng" Phong đứng phía sau cô tự lúc nào mà cô ko hề hay biết. Nhìn thấy vẻ mặt cô như vậy chắc chắn là ko hiểu cô nhân viên đã nói gì rồi nên giúp cô giải thích

Cô vừa nghe như sét đánh ngang tai "Sao lại như vậy chứ ?" cô thích chiếc váy này như thế mà lại ko bán lẻ cho cô, bắt cô phải mua cả 2 luôn à. Mua về để làm cái gì kia chứ, ko lẽ để dành cho con cô sau này lớn lên mặc à ? =_=||| mà giá của nó cũng ko hề rẻ chút nào, nhưng nếu được chia đôi thì… cô mếu máo nhìn anh cầu khẩn "Nhật Phong thân yêu !!!!!"

Nghe cái hơi của cô thôi cũng đã biết cô muốn gì rồi, nhưng mà anh đâu thể để cô dễ dàng đạt được mục đích như thế

"Thật ra... tớ ko thích kiểu này cho lắm..." anh tỏ ra đắn đo suy nghĩ nên cô liền tranh thủ thời cơ PR cho sản phẩm thay nhân viên bán hàng

"Áo thun này mặc mát lắm, cậu nhìn nè, chất liệu vải cũng rất tốt. Kiểu dáng thì khỏi chê vào đâu luôn. Cậu mặc vào đảm bảo trẻ hơn 10 tuổi...."

" 10 tuổi à ? Vậy đi với cậu ko sợ người ta tưởng là hai chị em hả ?"

=_= Nhịn... nhịn... vì đại sự, nhịn một chút "Cậu mặc áo này nhất định rất đẹp, đảm bảo sẽ có nhiều người đến làm quen đó nha"

"Bình thường tớ đã có nhiều người đến làm quen rồi. Ko đủ phiền phức sao còn muốn thêm nữa"

Trêu chọc cô quả thật rất vui, nhìn khuôn mặt nhẫn nhịn của cô thú vị vô cùng. Để xem sức chịu đựng được tới đâu :))

Cô lau lau mồ hôi, cố gắng nhẫn nhịn "Nhưng mà mặc áo này rất thoải mái, còn dễ hoạt động nữa..."

"Thì mặc áo này cũng rất thoải mái mà" anh chỉ vào chiếc áo vừa thử lúc nãy, khuôn mặt đáng ghét ko thể tả nổi.

=_=! Không được rồi. Đã chạm đến giới hạn. Sự chịu đựng đến đây là kết thúc nhé. Mình nổi điên đây !!!!!!

"Đủ rồi ! Ko thích thì thôi, chị đây cũng ko cần !!!! Hứ !!!" Nói rồi cô tức giận bỏ ra ngoài, để lại anh một mình nhìn theo cười khoái chí, sau đó vui vẻ quay sang bảo cô nhân viên thanh toán mấy bộ quần áo anh đã thử và cả bộ quần áo couple kia.

Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy cô đứng đó chờ anh. Nhìn điệu bộ có vẻ như đã trở lại bình thường.

"Sao hả? Tiếp theo đi đâu đây ?"

"Đằng kia có chỗ vẽ henna kìa, tớ cũng muốn vẽ, đi thôi !" Nói rồi cô kéo tay anh đi, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Lúc nãy quả thật đã rất bực bội, nhưng sau đó nghĩ lại mới thấy mình thật vô lý, người ta không thích thì mình có quyền gì ép buộc cơ chứ, lại còn nổi giận nữa. Ahhh... hành động lúc nãy ấu trĩ quá đi mất >_< cũng may ở đây nhân viên bán hàng không hiểu tiếng việt, nếu ko để bị nghe thấy thì mất mặt chết đi được :((

Đi đến khu vực của các nghệ sĩ vẽ henna, ở trên bức tường phía sau họ đc treo rất nhiều những mẫu hình vẽ đủ hình dáng và chủng loại khiến cho cô nhìn đến hoa cả mắt. Trong số đó, đập vào mắt cô là một hoạ tiết vô cùng đặc biệt treo ở góc tường. Hình vẽ này thoạt nhìn rất kì lạ, hình như là một hình tròn bị uốn cong. Cô nhìn vào bức vẽ đó rất lâu cứ như bị thôi miên, thấy thế ông chủ gian hàng liền tiến tới giới thiệu, nhưng mà... vẫn là tiếng anh -_-! cô ko hiểu cho lắm. Hình như người này có nhắc đến hạnh phúc gì đó thì phải...

"Đây là hình vẽ biểu tượng của hạnh phúc. Vòng tròn tượng trưng cho hạnh phúc viên mãn, nhưng trên thực tế không hề có hạnh phúc nào lại hoàn mĩ như thế cả, nên vòng tròn đã bị uốn cong để thể hiện cho điều đó. Nhưng cho dù bị biến dạng thế nào thì đó vẫn là một vòng tròn tuần hoàn ko dứt. Hạnh phúc cũng giống như thế, một khi vẫn còn tồn tại thì cho dù có gặp nhiều khó khăn, đau khổ như thế nào nhưng chỉ cần cố gắng cảm nhận, hạnh phúc nhất định vẫn sẽ luôn tồn tại" Phong đứng bên cạnh An Vi thay lời ông chủ giải thích.

"Thật à ?" cô cảm thấy biểu tượng này đặc biệt có ý nghĩa đối với mình, hèn chi lại ấn tượng với nó như thế

"Thì người này vừa nói như vậy !"

Nghe vậy cô liền quay sang ông chủ hào hứng nói "I choose it. Can you draw it in my hand ?"

"No problem. Where in your hand do you wanna draw ?"

"Here !" Vừa nói Vi vừa chỉ vào lòng bàn tay của mình

Ông chủ tuy cảm thấy hơi kì lạ vì trước giờ chưa có vị khách nào muốn vẽ ở vị trí đó cả, nhưng dù sao cũng là yêu cầu của khách hàng nên vẫn vui vẻ thực hiện.

"Cậu lạ thật đấy ! Ai lại vẽ ở đó ?" Phong vẫn cứ luôn thắc mắc từ nãy đến giờ. Đúng là người ngoài hành tinh nên luôn làm những chuyện khác người mà.

"Không phải đây là biểu tượng của hạnh phúc sao, tớ muốn nắm lấy hạnh phúc trong tay" cô nhìn anh tươi cười trả lời nhưng anh lại cảm nhận thấy trong mắt cô có chút bi thương.

Nhìn lại hình vẽ trên tay cô một lần nữa, anh nhẹ nhàng hôn lên nó, làm cho cô cảm nhận một đợt chấn động, sau đó lại mỉm cười dịu dàng, nụ cười luôn khiến cô phải mê mẩn "Tớ cũng muốn nắm lấy nó" Nói rồi anh kéo tay cô đi về phía bãi biển...

Câu... câu nói của cậu có nghĩa là gì thế ? Mình nên hiểu như thế nào đây ?

Cô bối rối, đầu óc lẫn lộn, để mặc cho anh kéo mình đi...

Ra tới bãi biển cô mới định thần lại quay sang hỏi anh "Mình đang đi đâu thế ?"

"Ngắm hoàng hôn !"

Anh dẫn cô đi đến thuê một chiếc du thuyền mini và đi ra biển. Lúc này bầu trời và cả mặt biển đều đã bắt đầu chuyển thành màu vàng rực bao phủ khắp một vùng, xa xa còn có vài đàn chim đang ríu ra ríu rít bay về tổ. Khung cảnh này thật sự quá đỗi yên bình. Anh và cô cùng ngồi ở tấm lưới được giăng chắc chắn ở hai bên mạn thuyền để cảm nhận hơi lạnh thổi từ biển khơi về và thả hồn theo mây trời. Không có ai nói với ai lời nào. Hoàng hôn Boracay quả là quyến rũ, phải chăng đây là cảnh thiên đường ở chốn trần gian ?

Hứng gió biển một lúc, Vi bắt đầu thấy lạnh nên dùng hai tay ôm lấy cơ thể. Thấy vậy Phong liền quay sang hỏi "Lạnh à ?"

"Ưʍ... cũng không lạnh lắm"

Lạnh đến nổi cả da gà lên rồi mà vẫn còn mạnh miệng. Cô như vậy làm anh lại nổi lên ý muốn trêu chọc "Vậy tốt quá ! Cởϊ áσ khoát ngoài ra cho tớ mượn đi. Tớ đang lạnh muốn chết đây nè" anh giờ vờ làm điệu bộ như đang bị lạnh cống, vừa nhìn đã biết xạo rồi =_=|||

"Hello ! Anh Lâm Nhật Phong ga lăng, phong độ ngày thường đâu rồi ?? Sao tự nhiên giờ lại biến thành chị Phong mỏng manh, yếu đuối thế này !" cô nhìn anh đầy hoài nghi rồi tự bật cười với câu nói của mình. "Chị Phong" hahaha... mình dùng từ quá hay luôn :))

Trong khi đó mặt "chị Phong" đã trở nên đen thui như *** nồi, ko nói ko rằng kề sát mặt cô cười nham hiểm "Em yêu à ! Ko phải anh đã nhắc nhở em bao nhiêu lần là đừng bao giờ nghi ngờ giới tính của anh rồi còn gì. Em đúng là chẳng biết sợ chút nào. Có phải nên dạy dỗ em một chút không ?" Anh ngày càng tiến gần đến cô cùng với khuôn mặt tức giận đang cười ?!?!?

-_-||| Thôi chết ! Mình quên mất. Hic... sợ... sợ quá đi mất.... khuôn mặt mình đang hoảng sợ đến mức bị biến dạng thành hình thù kì quái rồi đây này >_<

Cô rụt rè lùi về phía sau mà quên mất mình đang ngồi ở trên thuyền nên sơ ý trượt tay thiếu chút nữa là ngã xuống biển. Cũng may anh đã nhanh tay giữ cô lại, trong khi cô thì hoảng sợ bấu chặt lấy anh.

Nhìn biểu hiện của cô cũng biết là đã bị doạ tới xanh mặt rồi, con vịt cạn như cô mà rớt xuống biển thì chỉ có nước lặn... đến ba ngày sau nổi lên thôi bơi đc gì nên sợ cũng là phải thôi. Thấy cô vẫn chưa định thần lại được, anh liền ôm lấy cô, vỗ về lưng trấn an "Ko sao đâu, ngốc ! Có tớ ở đây làm sao có thể để cậu chết được chứ ?"

Nghe anh nói thế cô mới cảm thấy yên tâm mà buông anh ra. Cô chợt phát hiện khuôn mặt hai người đang ở rất gần, dưới ánh mặt trời của buổi chiều tà, anh mang một vẻ đẹp giống như các vị thần trong thần thoại hi lạp khiến cho cô càng nhìn càng say mê

Anh cũng đang nhìn cô một cách chăm chú mà không hề chớp mắt làm cho trái tim bé nhỏ của cô đập rộn ràng. Duy trì như thế một hồi lâu, anh mới chịu lên tiếng "Tớ hôn cậu nhé !"

Ặc... cậu... cậu ấy nói gì thế ?

"Sao ?" cô muốn xác nhận lại lần nữa không biết lúc nãy có nghe lầm ko, lỡ như nghe lầm thật thì mất mặt lắm -_-|||

Anh vẫn kiên trì lập lại câu nói cũ "Tớ hỏi là tớ có thể hôn cậu không ?" giờ phút này anh đã bị đôi môi đỏ mọng của cô mê hoặc, đột nhiên rất muốn nếm thử xem nó có mùi vị như thế nào.

"Không được !" cô làm sao có thể mặt dày đến nỗi mà nói đồng ý được chứ, xấu hổ chết được >_<

"Nhưng mà ánh mắt của cậu đã đồng ý rồi"

Nghe vậy cô liền xấu hổ nhắm chặt hai mắt lại, cốt để anh không thể nhìn vào mắt mình nữa, lập lại câu trả lời “Không được !”

Có điều, suy nghĩ kĩ mới thấy như vậy ko phải đồng nghĩa với việc bảo anh hãy hôn cô đi sao ? Mắt cũng đã nhắm lại luôn rồi còn gì, chỉ thiếu điều ko chu mỏ ra nữa thôi >_< Phát hiện hành động ngốc nghếch “mỡ dâng miệng mèo” của mình, cô ngay lập tức mở mắt ra nhưng mà… muộn rồi còn đâu.

Anh đã nhanh chóng hành động trước cô một bước, khóa chặt môi cô bằng môi của mình…



Nói về nụ hôn. Không phải là hai người chưa từng hôn qua… Lần thứ nhất do cô say quá nên không nhớ nổi. Lần thứ hai là do cô bị vật chất cám dỗ nên mới cưỡng hôn anh, nụ hôn đó hoàn toàn ko có cảm xúc gì cả và cũng rất chớp nhoáng. Nhưng còn lần này thì lại khác… nụ hôn này rất có lực, rất có sức ảnh hưởng, nó làm đầu óc cô quay cuồng, không thể suy nghĩ được gì nữa cả, một chút sức lực cũng không còn, vì thế cứ để mặc cho anh càn quét môi cô…

Nụ hôn của hai người ko biết kéo dài trong bao lâu, nhưng đến khi nhận thấy môi anh rời ra thì hơi thở của cô cũng trở nên khó nhọc, mở mắt nhìn thì mặt trời cũng đã lặn mất rồi. Rốt cuộc là đã bao lâu rồi nhỉ ?

Vừa lúc đó, bụng cô đột nhiên phát ra vài tiếng kêu làm chủ nhân của nó phải xấu hổ. Anh nghe thấy liền bật cười, trong khi cô ngượng ngùng giải thích… “Cái này… tại vì trưa nay tớ ăn ít quá… hahaha…” Cô cố cười gượng gạo để phá tan cái bầu không khí mất mặt kia nhưng mà hình như ko có tác dụng lắm, ngược lại còn làm anh cười to hơn -_-|||

“Ngốc ! Đúng là thật giỏi làm đứt đoạn cảm xúc của người khác. Đi thôi ! Vào bờ kiếm gì đó ăn” Nói rồi anh kéo cô đứng dậy và cho thuyền trở lại vào bờ.

Cảm giác của nụ hôn lúc nãy vẫn còn đọng lại trên môi cô cùng với một thắc mắc vô cùng lớn. Tại sao anh lại hôn cô như thế ?

Sau một hồi chọn tới chọn lui, Phong và An Vi quyết định dừng chân tại một nhà hàng hải sản bé bé xinh xinh nhưng nhìn rất ấm cúng. Tường được xây bằng đá xanh cùng với những dây leo tô điểm làm cho không gian đậm chất cổ kính, thêm vào đó là những ánh đèn vàng dịu nhẹ tạo cảm giác ấm áp, chính giữa còn có một cây thông noel khổng lồ rực rỡ màu sắc nhìn rất bắt mắt, rất có ko khí gia đình.

Anh và cô tìm một chỗ ngồi ở gần cửa sổ để có thể vừa ngắm phong cảnh ở bên ngoài lại vừa được thưởng thức giọng hát trong veo của các ca sĩ bản xứ đang biểu diễn ngay trong nhà hàng. Đúng là ko còn gì bằng. Hai người vừa dùng bữa vừa bàn luận lịch trình tham quan ngày mai, tuyệt nhiên ko hề nhắc đến sự kiện lúc nãy. Nhưng mà như vậy cũng không có nghĩa là nó đã bị lãng quên.

Đầu óc của An Vi đến giờ vẫn ko ngừng nhớ đến chuyện đó, cứ quanh quẩn một câu hỏi "Tại sao cậu ấy lại làm như vậy ? Tại sao ? Tại sao nhỉ ?" nên hoàn toàn ko tập trung nghe được anh đang nói gì

"Vậy mai chúng ta đến đó nhé !"

Lúc này cô mới sực tỉnh "Ơ... đi đâu ?"

"Này giờ cậu không nghe tớ nói gì cả à ?"

"Ha ha... tại cậu nói nhanh quá tớ nghe ko kịp" Vi bịa đại một lí do để giải thích, chứ ko lẽ lại nói do nãy giờ tớ bận suy nghĩ về nụ hôn với cậu à ? >_<

"Lúc nãy tớ nói bằng tiếng việt đấy nhé. Ngay cả tiếng việt còn ko rành thì rốt cuộc cậu nói ngôn ngữ nào vậy hả ?" -_-"

"A ha ha... cái này..." Đầu óc đang rối rắm, chẳng biết phải trả lời như thế nào. Về chuyện kia, thật sự cô ko định nói ra đâu, nhưng mà càng nghĩ càng thấy tức, người bị cưỡng hôn là cô cơ mà, sao cô lại ko được biết lí do vì sao mình lại bị như thế chứ ? Giống như mấy lần trước cô cưỡng hôn anh đều cho anh biết lí do đó thôi. Như vậy ko công bằng... ko công bằng chút nào. Cô nhất định phải đòi lại quyền lợi cho mình mới được !!!

Khuôn mặt đang cười cứng nhắc của cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, thế nhưng nhìn vẫn có vẻ hài hài

"Tớ nhất định phải nói ra chuyện này. Nếu ko cứ giữ trong lòng hoài tớ sẽ đau bụng mất"

"Chuyện gì ? Cậu nói đi !" anh cố nhịn để ko bật cười thành tiếng

"Thì chuyện... cậu hôn tớ lúc chiều ấy, sao đột nhiên cậu lại làm như thế ?" cô hỏi mà tim hồi hộp cứ đập thình thịch. Nếu như... nếu như... anh thật sự nói ra câu trả lời kia thì cô biết tính sao đây ? Làm sao cô có thể đối mặt với anh được nữa...

Thái độ của cô ngay sau đó liền trở nên căng thẳng, lần này thì có vẻ nghiêm túc thật rồi đây.

"Chuyện đó... thật ra tớ chỉ muốn thử cảm giác hôn một cô gái dưới hoàng hôn sẽ như thế nào thôi. Với lại ko phải chúng ta cũng đang tập tiếp nhận nhau sao, một công đôi chuyện. Huống hồ chi cậu cũng đồng ý !" Anh giải thích tường tận một cách tỉnh bơ như đó là chuyện hết sức bình thường =_=|||

Trong khi cô lại bị cái vẻ mặt kia làm cho trán đổ đầy mồ hôi, tay run run chỉ về phía anh "Cậu... cậu... cái tên đáng ghét !!!! Đây rõ ràng là lợi dụng, cậu thật biếи ŧɦái !!! Vô cùng cực kì biếи ŧɦái !!!!" cũng may cho anh đây là nơi cộng công đấy nhé. Nếu ko xem cô sẽ xử lý anh thế nào. Dám lợi dụng cô để thỏa mãn thú tính à ????

"Tớ đã làm gì mà cậu nói tớ biếи ŧɦái ?" sắc mặt của anh vẫn ko hề mảy may có một chút biến đổi nào, nhìn thật muốn đấm cho một phát chết tươi =_=

"Đã cưỡng hôn người khác mà còn tỏ ra vô tội nữa hả ?"

"Tớ ko có cưỡng hôn. Đã đc sự đồng ý của cậu rồi mà ! Ko phải cậu còn nhắm mắt lại nữa sao ?"

"Cậu... rõ ràng là do cậu gài tớ. Chỉ vì câu nói kia của cậu nên tớ mới phải nhắm mắt đó chứ" Đúng rồi ! Sao cô lại ko sớm phát hiện ra nhỉ ? Anh nói ánh mắt của cô đã đồng ý rồi vốn là muốn dụ cho cô nhắm mắt lại, hic... vậy mà cô còn ngu dại ngoan ngoãn làm theo TT_TT

Bị nói trúng âm mưu, Phong liền nở nụ cười nửa miệng đểu cáng "Được ! Cứ coi như là cưỡng hôn đi. Vậy trước đây ai cũng từng làm như thế ? Hơn nữa còn ko chỉ một lần ?"

-_-||| Thôi rồi mình thua rồi, đúng là đời cha ăn mặn đời con khát nước mà T,T e hèm... hình như câu này ko phù hợp cho lắm nhưng mà kệ, một người có điểm phẩy trung bình môn văn chỉ ngấp nghé 5.0 như mình mà nặn ra được câu này thì cũng là hay lắm rồi. Lấy dùng đỡ vậy. Nói tóm lại là giờ mình ko còn lý luận gì để biện minh được nữa cả. Haizz... Phong đại lão gia, con đã quá xem thường đầu óc của ngài rồi -_-" ức chế... thật là ức chế quá đi mà >_<

Đáp án của anh quả thật khiến cho cô rất tức giận, nhưng mặt khác lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Cũng may ko phải là điều khiến cô lo sợ, nếu ko cô cũng ko biết làm sao. Tình yêu đối với cô bây giờ là một loại áp lực và cũng là một nỗi ám ảnh. Cô ko bao giờ muốn mình phải bước chân vào con đường đó một lần nào nữa.

Trong khi cả hai vẫn còn đang trong trận đấu mắt nảy lửa với nhau thì đột nhiên cô phục vụ tiến tới nói cái gì đấy, Phong nghe xong quay sang dịch lại cho cô

"Cô ấy nói nhà hàng đang có chương trình ưu đãi đêm giáng sinh, nếu chúng ta cùng chụp chung một tấm hình và ghi lên đó lời chúc dành cho nhà hàng rồi dán lên cây thông đằng kia sẽ được tặng một phiếu tắm nước khoáng cho hai người"

"Thật hả ? Vậy mình cũng tham gia đi" Nghe đến phần quà tặng mắt Vi liền trở nên sáng rỡ. Trời đang lạnh như thế này mà đc tắm nước khoáng thì còn gì bằng ^^

"Cậu thì cái gì miễn phí đều không bao giờ bỏ lỡ" anh thật là chịu thua với cô, lúc nãy vẫn còn hậm hực với anh vậy mà giờ đã tươi cười trở lại rồi -_-"

"Chứ sao ? Mau nhanh nhanh chụp hình rồi ghi lời chúc đi ^^"

Cứ như thế, vụ án cưỡng hôn được khép lại một cách êm đẹp chỉ nhờ vào tấm vé tắm nước khoáng miễn phí. Phụ nữ quả nhiên rất dễ dụ ! :))

------------------------------------

Ăn tối xong hai người đi dạo một vòng quanh bãi biển. Hôm nay là giáng sinh nên ở đây còn đông hơn hôm qua gấp mấy lần. Không khí rất náo nhiệt. Mọi người ai ai cũng đi cùng người thân hoặc bạn bè trông thật vui vẻ. Cô cảm thấy mình đúng là may mắn, may mắn vì anh đã đến với cô trong ngày hôm nay, nếu không nhất định sẽ rất đáng sợ. Cái cảm giác ko có người thân bên cạnh, không ai cần mình... tuy cô đã phải chịu đựng cả chục năm nay nhưng không bao giờ cô có thể quen đc với nó.

Cô siết chặt tay anh, rồi mỉm cười nhìn anh nói "Cám ơn cậu!"

"Cám ơn chuyện gì ?" anh ko hiểu tại sao cô đột nhiên lại như thế nhưng mà cô như vậy rất đáng yêu, cứ như con mèo nhỏ, khiến người ta muốn ôm vào lòng. Đúng là tiếp xúc càng nhiều cô lại càng gợi cho anh nhiều loại cảm xúc...

"Cám ơn cậu vì đã đến với tớ" nụ cười của cô chưa bao giờ rạng rỡ đến như thế, hôm nay cô rất hạnh phúc, hình xăm kia quả nhiên có hiệu nghiệm ^^

Nhìn cô vui vẻ như thế, Phong cảm thấy mọi công sức của mình bỏ ra không hề uổng phí một chút nào, cô là người đầu tiên làm cho anh biết đc thì ra ngoài niềm vui trong công việc vẫn còn rất nhiều niềm vui khác mà bao lâu nay anh đã bỏ qua. Ở bên cô anh không ngừng được trải nghiệm những cảm giác mới lạ.

Anh khẽ mỉm cười "Đừng có nói mấy lời khách sáo như vậy. Không hợp với cậu chút nào !"

"Gì chứ ? Người ta ngoan vậy mà còn chưa chịu nữa " cô bĩu môi tinh nghịch, trông lại càng đáng yêu.

Đến lúc anh quyết định sẽ choàng tay qua vai để kéo cô sát về phía mình một chút thì đột nhiên cô hô lên "A...bên đó có trò nhảy sạp kìa ! Mình qua đó chơi đi"

Nói rồi cô nhanh chân chạy về phía đó, bỏ lại anh một mình với cánh tay đang giơ lên giữa không trung -_-||| Đúng là thiên tài làm đứt đoạn cảm xúc !!!!

Cô chen chúc vào dòng người để được tham gia trò chơi và nhất quyết kéo anh theo cùng. Lúc đầu anh hơi miễn cưỡng nhưng mà khi chơi thì lại vô cùng hào hứng. Ai biết được trò lại vui đến như thế. Hai người mải mê chơi đến khi thở không ra hơi mới chịu ngừng lại. Sau đó ra bờ biển nằm dài trên cát, cười sảng khoái.

Đúng là vui ko tả nổi. Hai người giống như trở về thời cấp ba hồn nhiên, suốt ngày cùng nhau bày ra đủ thứ trò ngịch ngợm. Trải qua 10 năm dài đăng đẳng, mỗi người đều theo đuổi ước mơ riêng của mình, thời gian gặp nhau cũng ít đi. Gian nan khó khăn trong cuộc sống cũng khiến tính tình cả 2 ít nhiều thay đổi, không còn cái thời ngây ngô, bồng bột như ngày xưa nữa. Nếu Vi ko đến tìm anh và yêu cầu kết hôn thì anh cũng ko hề phát hiện mối quan hệ của anh và cô đã trở nên mờ nhạt đến như thế, ko còn thân thiết như thời cấp ba, hai người chỉ thỉnh thoảng mới gặp nhau rồi hỏi thăm tình hình của nhau như hai người bạn bình thường lâu ngày ko gặp. Thậm chí ngay cả khi cô đau khổ như thế, cô đơn như thế anh cũng ko hề biết... Thời gian qua, anh bị cuốn vào vòng xoáy công việc một cách điên cuồng và luôn cứ nghĩ rằng cô là người mạnh mẽ nên dù có gặp phải đau khổ, khó khăn như thế nào thì cô nhất định cũng sẽ vượt qua. Có điều anh đã quên mất một chuyện, có thể vượt qua được là một chuyện nhưng cô vẫn rất cần có một người bên cạnh để quan tâm. Bởi vậy đây chính là lúc anh cần phải bù đắp cho cô.

"An Vi này ! Bắt đầu từ bây giờ, cậu có gặp khó khăn gì thì cũng phải nói cho tớ biết đấy nhé."

"Sao vậy ? Nói với cậu thì cậu sẽ giải quyết giúp tớ à" cô tinh nghịch trả lời nửa thật nửa đùa

"Tớ ko có nói như thế !"

"Xì... vậy nói với cậu làm gì ?"

"Để tớ cùng cậu vượt qua..."

Ánh mắt của anh vô cùng nghiêm túc. Câu nói này đã thật sự chạm tới trái tim cô khiến cô cảm động ko thôi. Ở trên đời này, ngoài dì ra, chỉ có anh là người đối xử tốt với cô như thế. Có điều... kể từ ngày "người đó" nói rằng hắn ko thể chọn cô thì cô đã bắt đầu tập cho mình thói quen sống ko cần dựa dẫm vào ai. Bởi vì cô sợ, sợ một khi chỗ dựa mà cô hằng tin tưởng mất đi một lần nữa nhất định cô sẽ lại đau khổ. Thôi thì cứ sống một cách độc lập, ko phụ thuộc, ko hi vọng thì sẽ ko phải thất vọng...

Có điều cô ko cần cũng ko có nghĩa là phải phụ lòng tốt của anh, nên cô vui vẻ nhận lời "Ừm, biết rồi, tớ nhất định sẽ nói !" Nói dối không phải đều không tốt trong mọi trường hợp

Nhìn nụ cười gắng gượng của Vi, Phong đương nhiên biết đc cô là đang cố gắng che giấu suy nghĩ thật của mình, nhưng anh ko muốn khiến cô khó xử nên ko nói ra. Vẫn là câu nói cũ, mọi chuyện cứ để tự nhiên là tốt nhất.

-------------------------------------

Lịch trình ngày tiếp theo, Phong và Vi quyết định tham quan mũi Ariel nhưng vì đến 11h trưa mới có tàu đi ra đó nên trong lúc chờ đợi Vi liền nghĩ ngay đến việc sử dụng phiếu tắm nước khoáng hôm qua nhà hàng đã tặng.

Khi đến nơi mới biết thì ra đó là một resort có kèm theo dịch vụ tắm nước khoáng. Sau khi đăng kí ở quầy tiếp tân. Mỗi người được hướng dẫn đi đến hai khu vực khác nhau để thay quần áo ra. Vi cứ đinh ninh là khu vực tắm của nam nữ sẽ hoàn toàn tách biệt, nên mới yên tâm cởi sạch, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm đi ra. Đến khi được cô nhân viên hướng dẫn đi đến bồn tắm và gặp Phong ở đó, cô mới tá hoả... Lẽ nào... là nam nữ tắm chung ??? o_o

Cô lắp bắp quay sang hỏi cô nhân viên "Ko... ko... phải nam nữ tắm... tắm ở hai khu vực khác nhau sao ?"

"Vâng ! Cái đó là tuỳ theo khách lựa chọn. Nhưng voucher mà quý khách sử dụng là dành cho dịch vụ tắm uyên ương ạ" Nói rồi cô nhân viên lễ phép chào cả hai, sau đó đi ra ngoài

Trời... trời ạ !!!! Tắm uyên ương gì chứ !?!? Chỉ việc nghe cái tên thôi đã thấy có bao nhiêu mờ ám rồi. Đây là dịch vụ quái quỷ gì vậy... rõ ràng là trá hình mà =_=|||

Thấy cô cứ đứng tần ngần ở đó một lúc lâu anh cũng đoán đc là cô xấu hổ, nên hắng giọng lên tiếng "Cậu sợ à ? Nếu ko thì chúng ta về vậy."

"Cái này... tớ..." lúc nãy còn dự định co giò bỏ chạy vì sợ rằng sẽ sặc máu mũi mà chết, nhưng mà... chính cô là người một mực đòi đến đây, giờ lâm trận lại muốn rút lui thì giang hồ coi ta ra cái gì. Thôi thì nhắm mắt làm liều vậy, hành động là do suy nghĩ mà ra, chỉ cần ko nghĩ bậy thì máu cũng sẽ ko có cơ hội tuông ra. Đúng vậy ! Ko được nghĩ bậy ! Ko đc nghĩ bậy !

"Đã đến đây rồi còn về gì nữa. Mau vào bồn ngâm đi chứ" cô đẩy anh bước vào, sau đó bản thân cũng rụt rè theo sau.



Bồn tắm đc thiết kế theo kiểu hình vuông, còn có các lốc xoáy để massage, tuy nói là bồn tắm uyên ương nhưng thật may mắn là nó đủ rộng để hai người ngồi cách xa nhau một khoảng, như vậy cũng đỡ phải ngại -_-|||

Vi rút vào một góc, đôi mắt ko tự chủ lén liếc nhìn anh. Tuy đây ko phải lần đầu cô thấy anh cởi trần nhưng mà chỉ mới một hai lần thì cũng ko thể nào nhìn mà ko đỏ mặt được. Một cô gái ngoan như cô đâu có thường xuyên nhìn thấy cơ thể đàn ông, làm sao ko xấu hổ được cơ chứ >_<

Đột nhiên cô bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn mình, nên liền giật mình dời tầm mắt đi chỗ khác.

Biểu hiện e thẹn hiếm có của cô làm anh cảm thấy vô cùng thú vị...

"Cậu ko cần phải căng thẳng như thế. Thả lỏng chút đi ! Tắm nước khoáng là để thư giản mà. Với lại tớ cũng ko có ăn thịt cậu. Cậu sợ cái gì ?"

"A hahaha... tớ đâu có sợ gì đâu"

Bị nói trúng tim đen mà vẫn còn ráng chối =_= Được ! Vậy anh sẽ làm cho cô phải thừa nhận.

"Ko biết cảm giác hôn một cô gái trong bồn tắm thì sẽ như thế nào nhỉ ?"

Câu nói của anh khiến cô giật thót cả mình, chợt nhớ đến cảnh tượng ngày hôm qua, mặt liền đỏ như trái gấc, tay bấu chặt khăn tắm phòng thủ

"Cậu... cậu muốn làm gì ?"

"Muốn thử !"

Ặc... lại là nụ cười nguy hiểm đó. Cậu ấy ko phải muốn làm thật đó chứ... "Cậu... cậu... nhưng cậu đã nói là sẽ ko ăn thịt tớ mà"

"Đúng vậy ! Nhưng tớ đâu có nói là sẽ ko hôn cậu."

=_=||| Phong đại lão gia, tôi lại xem thường ngài nữa rồi !

Thấy anh đang có ý định tiến tới, cô căng thẳng ép sát lưng mình vào thành bồn, giương móng vuốt hù dọa "Cậu ko được qua đây. Cậu mà qua là tớ đá cho một phát văng ra ngoài luôn đấy"

"Thì cứ đá thử xem ! Nhưng cậu sẽ ko làm như vậy đâu, vì ánh mắt của cậu đã nói lên điều đó"

-_-||| Lại nữa ! Cô ko có ngu đến mức chỉ có một chiêu mà bị lừa đến hai lần đâu nhé "Con mắt nào của cậu nói là tớ sẽ ko làm ?" Vi tức giận lườm anh, cố gắng tỏ ra nguy hiểm hết mức có thể "Đây này ! Mau nhìn đi ! Nhìn đi ! Ánh mắt này nói lên tớ sẽ làm thật đấy. Ko chỉ có vậy, tớ còn sẽ lột khăn tắm của cậu ra, chụp hình rồi đưa lên facebook. Đến lúc đó... wahahaha... cậu sẽ giật tít trên mương14.vn ngay tức khắc với tiêu đề "Giáo sư Lâm Nhật Phong của viện nghiên cứu lộ ảnh nóng" haha... Sao hả ? Có sợ chưa ?"

Bộ dạng đầu gấu của Vi trông tức cười ko chịu được, anh bị cô hù doạ mà cứ như đang xem hài, vẻ mặt vô cùng hứng thú

"Hahaha... tớ thấy cậu nói hơi thiếu rồi đó. Tiêu đề phải là "Giáo sư Lâm Nhật Phong cùng vợ lộ ảnh nóng" mới đúng"

Vi nghe đến đây, sắc mặt tái tím "Cậu... cậu... dám !"

"Cậu đã chủ động như thế thì tớ làm sao phụ lòng mong mỏi của cậu được" nụ cười của anh đúng là ngày càng đê tiện, cô mà chụp hình lại cho đám fan nữ trong viện nghiên cứu của anh xem để coi còn tôn sùng anh nữa hay ko nhé =_=!

"Cậu... thật là biếи ŧɦái ! Biếи ŧɦái ! Biếи ŧɦái !" vừa nói Vi vừa té nước vào anh tới tấp khiến anh ko chịu nổi phải chụp lấy tay cô để ngăn cô lại

Trong lúc hỗn loạn, chiếc khăn tắm phản chủ của cô đã vô tình tuột ra... Thế là quang cảnh bên trong bày ra trước mắt, cũng may cô đã kịp nhanh tay giữ lại khi nó mới trượt xuống phân nửa. Đang bối rối và cũng vì quá ngượng, cô theo phản xạ tự nhiên hét to đến nỗi chấn động cả toà nhà, sau đó hào phóng tặng cho anh một cái tát rõ đau rồi bỏ chạy mất dép.

----------------------------------------

Thế là trên chuyến tàu đi đến mũi Ariel hôm nay xuất hiện một cặp đôi khá là kì lạ, khiến cho nhiều người tò mò. Người nam thì mang vẻ mặt vô cùng hậm hực, cùng với dấu bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh đủ cả 5 ngón đc in một cách nghệ thuật ở ngay trên má trái. Còn người nữ thì rụt rè ngồi bên cạnh, ngoan ngoãn như con mèo con, lâu lâu lại lén liếc nhìn dấu tay kia, tỏ vẻ đầy hối lỗi. Người ngoài nhìn vào khỏi cần nghĩ cũng biết ai là chủ nhân của tác phẩm mang tính nhân văn ấy.

Khi đến nơi Phong vẫn còn chưa hết tức giận. Một khi dấu tay kia vẫn ở trên mặt anh thì người ta vẫn còn nhìn vào đó mà chỉ trỏ. Đây gọi là quả báo à ? -_-"

Đột nhiên một cảm giác mát lạnh truyền đến từ bên má làm cho cơn đau rát dịu đi hẳn. Nhìn qua mới biết Vi đang áp một chiếc khăn lạnh bọc đá vào mặt anh, lo lắng hỏi

"Vẫn còn đau lắm hả ?"

"Cậu thử nghĩ xem ! Có cần phải ra tay ác thế ko ?" đừng có dùng vẻ mặt đó với anh, anh ko dễ mua chuộc vậy đâu

"Xin lỗi mà ! Lúc đó tớ ko kịp suy nghĩ thì đã... he he... thôi mà... đừng giận nữa, để tớ chườm đá cho, tí xíu nữa là hết đau ngay :D"

"Hừ... cậu đang dụ dỗ con nít đấy à ?" miệng thì nói vậy nhưng rõ ràng là nó có tác dụng với anh, cơn giận ban nãy đã hoàn toàn biến đi đâu mất như chưa từng tồn tại từ cái thời điểm cô chườm đá vào mặt giúp cho anh rồi

"Mà này... lúc nãy... cậu đã thấy chưa vậy ?" thấy anh bắt đầu nguôi ngoai cơn giận, cô mới dám lên tiếng hỏi về cái vấn đề mà cô lo lắng nãy giờ

"Cậu muốn hỏi cái gì ?" anh biết tỏng cô đang hỏi gì nhưng lại cố ý ko hiểu

"Thì... người tớ ấy... lúc khăn bị trượt ra..."

"Thấy rồi thì sao ? Ko thấy thì sao ? dù gì tớ cũng lãnh đủ hậu quả rồi. Thấy hay ko thấy cũng có gì khác nhau"

"A haha... thôi mà ! Tớ đã xin lỗi rồi chứ bộ. Vậy coi như mình huề nha !"

Thật chịu thua với cô, đánh người ta ra nông nỗi này mà chỉ mỗi câu huề nhé thì coi như xong à ?=_= Ko được ! Phải tranh thủ hành cô một chút chứ.

"Nếu cậu cùng tớ thử trò kia thì chúng ta huề" Phong chỉ vào trò cảm giác mạnh chỉ có ở Ariel poit nhảy từ trên cầu ở độ cao 8m trở lên xuống biển. Vi vừa nhìn thấy đã rùng mình, có điều... thật ra cô cũng muốn thử, đã đến đây mà ko chơi trò này thì tiếc lắm :3 nên cô ngoan ngoãn đồng ý.

Hai người chia ra đi thay quần áo và hẹn gặp nhau ở khu vực dành cho trò chơi nhảy cầu. Từ khi đến Boracay đến giờ phải nói đây là lần đầu cô chính thức tắm biển, mấy lần trước chỉ là lội biển chứ chưa từng để cho nước ngập tới đầu nên lần này cô vô cùng háo hức, vui vẻ diện chiếc áo bikini cùng với quần short ngắn rồi nhanh chân đến nơi hẹn với anh.

Vừa tới đã thấy anh chờ sẵn ở đó, dấu tay trên mặt có vẻ mờ đi rất nhiều. Nhìn anh cởi trần, cô vẫn là ko nhịn đc mà đỏ mặt. Cho dù có bao nhiêu lần thì cũng ko thể nào quen đc >_<

"Sao lâu thế ?"

"Hehe... sorry, tớ đã cố gắng nhanh hết mức có thể rồi đó"

Khi cô tiến tới gần anh mới thấy rõ cô đang mặc bikini. Phụ nữ mới đúng là kì lạ, lúc nãy vì nghĩ anh thấy hết nên đã bạt tay anh, bây giờ lại phô ra cho nhiều người thấy như thế, đúng là thật chẳng thể nào hiểu nổi =_=||| Nhưng mà cái hình thời trang này quả nhiên ko khỏi khiến anh nhớ lại cảnh tượng lúc nãy. Thật ra thời điểm trước khi cô giữ chiếc khăn lại thì anh đã kịp thấy hết cả rồi, đến giờ nghĩ lại vẫn còn có cảm giác mũi đang sôi sục như sắp có thứ gì muốn trào ra... anh đỏ mặt quay đi chỗ khác ko muốn cho cô phát hiện vẻ mặt này của mình, nếu ko mất công lại phải hưởng thêm một cái bạt tay nữa -_-"

"Mau đi thôi !"

5 phút sau...

"Cậu thật sự muốn nhảy từ đây xuống hả ?" Vi đứng run run trên chiếc cầu nhảy, mọi sự hào hứng lúc nãy đã theo gió cuốn đi mất...

"Ừm... ko phải lúc nãy cậu nói cũng muốn thử sao ?"

"Nhưng... nhưng mà đây là độ cao 15m lận đó, chúng ta có thể thử 8m trước mà" Vi cười nịnh bợ năn nỉ, cầu mong cho anh hồi tâm chuyển ý. Cô đúng là rất muốn thử, có điều ko phải ở độ cao 3 tầng lầu như thế này =_=|||

"Phải có tính thử thách thì mới thú vị chứ !"

"Tớ... tớ... ah đúng rồi... tớ mới nhớ ra tớ ko biết bơi. Chơi trò này sẽ chết chắc đó." May quá ! Tìm được một lí do chính đáng rồi.

"Có tớ ở đây cậu lo cái gì. Ko để cậu chết đuối đâu. Huống hồ chi còn có áo phao mà."

Sau khi xác định ko thể lay chuyển đc anh, cô đành phải nhắm mắt làm liều...

"Vậy tớ đếm đến ba thì nhảy nhé ! Ba !" vừa đếm xong anh liền kéo cô cùng nhảy xuống, còn ko để cô kịp chuẩn bị tinh thần gì cả

>_< Trời ạ ! Cảm giác vô cùng chân thật, thì ra nhảy lầu là như thế này đâu. Ôi mẹ con ơi ! Con xin thề sẽ ko bao giờ nhảy lầu tự tử. Quá đáng sợ ! Đáng sợ quá đi mất TT_TT Nhân tiện cũng phải nói luôn, trình độ đếm số của anh còn thua cả học sinh cấp một, ngay cả đếm từ một tới ba mà cũng ko biết, về nhà cô nhất định phải dạy anh lại... nhất định phải dạy lại... Aaaaaaaa....

Vi sợ hãi hét to, bấu chặt lấy anh. Đến khi chạm mặt nước hai người mới bị tách ra. Sau đó cô sợ hãi vẫy đạp lung tung, ko ngừng kêu tên anh. Nhờ đó mà anh nhanh chóng tìm ra cô và ôm lấy thắt lưng giúp cô bình tĩnh trở lại.

Lúc này Vi mới có cơ hội lấy lại nhịp thở, khuôn mặt giống như sắp khóc...

"Ngốc ! Tớ đã nói là có tớ ở đây thì sẽ ko sao mà"

Cô xúc động vòng tay ôm chặt cổ anh, ko ngừng run rẩy "Hic... sợ đến nỗi muốn tè ra quần rồi đây nè ! Tại cậu cả đấy, cái đồ độc ác !"

-_-" Ngay cả lúc sợ mà cũng mắng người ta được. Quả nhiên là phong cách của An Vi.

Sau sự kiện đó, Vi ko dám thử lại thêm một lần nào nữa nên chọn giải pháp an toàn hơn là mặc áo phao xuống biển, hoà mình trong làn nước xanh ngắt mát như kem tươi mát rượi, tận hưởng thiên nhiên vô tận. Phong cũng cùng tham gia với cô mà ko có nửa lời than phiền, lúc nãy thấy cô hoảng sợ như thế nên cũng sớm hối lỗi và buông tha cho cô.

Sau đó hai người còn trèo thuyền kaya ra xa cảm nhận sự ưu đãi tuyệt với của thiên nhiên nơi đây. Nói tóm lại là đẹp và cực kì trong lành ko tả siết. Vi cứ luôn thắc mắc: sao hàng ngày họ đón hàng trăm lượt khách, vài chục tàu, mà lúc nào ở đây cũng sạch bóng, nước trong xanh không một gợn đυ.c, ko một dấu vết của dầu máy nơi tàu, thuyền chạy qua vậy nhỉ ? Quả nhiên thiên đường có khác, quá nhiều điều bí ẩn ko giải thích được :)

Hai người cùng nhau vui chơi, ăn uống thật thoải mái, tận hưởng trọn vẹn ngày cuối cùng ở Boracay trước khi về lại Sài Gòn. Vi cảm thấy luyến tiếc ko thôi, buồn bã hôn tạm biệt mảnh đất thiên đường với lời hứa nhất định sẽ quay trở lại. Đây sẽ là đoạn kí ức đẹp nhất mà cô ko bao giờ quên. Mãi cho đến tận sau này khi nhớ lại cô vẫn cảm thấy vô cùng biết ơn anh vì đã đến bên cô lúc đó, mang cho cô những kỉ niệm ngọt ngào. Cũng chính trong khoảng thời gian này một khởi đầu mới đang từ từ được hé mở...
« Chương TrướcChương Tiếp »