Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chúng Ta Kết Hôn Nhưng Vẫn Là Bạn Nhé

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nhật Phong này… tớ có chuyện này muốn nói”

“Chuyện gì thế ?” Nhật Phong vừa từ phòng làm việc trở về “Khuya như vậy rồi mà cậu còn chưa ngủ nữa à ?”

“Ừm… tớ đợi cậu !” Vi ngập ngừng vài giây rồi mới nói tiếp “Về chuyện… chuyện kia ấy… tớ… tớ vẫn chưa chuẩn bị tâm lý kịp nên… nên có thể dời lại một thời gian ko ?”

“Chuyện kia à ?” Nhìn thái độ ấp a ấp úng của cô thì Phong biết ngay là cô đang nhắc đến chuyện gì “À… thì ra là chuyện đó ?” anh cười gian ác, cố ý nhấn mạnh chữ “À” lại càng làm cô cảm thấy xấu hổ hơn

“Ko thể được !”

Câu trả lời của Phong làm An Vi giật thót cả người “Sao ?”

“Tớ là đàn ông, ở chung phòng với một cô gái làm sao có thể ko làm gì được, chỉ trừ khi tớ là gay thôi” anh vừa nói vừa tiến tới gần, dọa cô sợ xanh cả mặt, cứ liên tục lùi về sau

“Cậu… cậu… ko lẽ cậu định…”

“Đúng vậy !” Khuôn mặt anh cười thật đê tiện, Vi chưa nhìn thấy bộ mặt này của anh bao giờ cả, oa oa… ko lẽ anh làm thật ? Làm… làm sao giờ ?

Bị dồn đến mép giường, Vi chẳng còn cách nào khác chỉ biết nhắm chặt 2 mắt để tránh né. Rồi bỗng nhiên nghe thấy tiếng anh phá lên cười. Khi cô mở mắt ra đã thấy anh ôm bụng cười nghiêng ngã

“Hahaha… Cậu… thì ra cũng biết sợ à ? hahaha… chỉ mới hù có 1 chút mà đã sợ đến như vậy rồi” Điệu bộ hoảng sợ của Vi thật sự rất là buồn cười chết đi được

“Cậu…” Lần này mặt cô còn đỏ hơn lúc nãy, nhưng ko phải đỏ vì xấu hổ nữa, mà là vì tức giận. Cái tên hư hỏng này ! Sao có hù dọa cô đến như vậy hả ? Cô phải nhéo cho hắn chết

“Cậu… cậu… cậu… cái đồ mất nết này…” Vừa nói Vi vừa nhéo anh tới tấp, còn anh tuy đau nhưng vẫn ko thể nào ngừng cười, bộ dạng này của Vi thực sự là lần đầu anh nhìn thấy… cũng ko tệ !

“Hứ… tớ đang nói chuyện nghiêm túc mà cậu lại đùa được à ? Đê tiện ! Đê tiện !” ngắt nhéo vẫn ko si nhê, Vi chộp ngay cái gối bên cạnh đập vào người anh làm anh chống đỡ ko kịp liền bị ngã xuống giường

Thấy anh ko có phản ứng gì, cô mới chịu ngừng lại…

Anh nằm nhắm mắt bất động trên giường khiến cô cảm thấy hơi kì lạ “Này ! Cậu ko sao chứ ? Ko lẽ mới bị đập có mấy cái mà đã tử trận rồi à ?”

“Tớ sẽ ko làm gì cậu cả, hiện tại tớ cũng chưa chuẩn bị tâm lý. Tớ nhìn thấy cậu trưởng thành từng ngày. Làm chuyện đó với cậu cứ y như làm chuyện đó với con gái mình vậy. Quả thật rất biếи ŧɦái !” Ánh mắt Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc nhưng lại nói mấy câu nghe thật buồn cười

“Ừm… Tớ hiểu ý cậu, nhưng mà phiền cậu có thể đừng dùng cái vẻ mặt đó mà nói mấy câu buồn cười như thế ko ?”

“Được ! Tớ sẽ cố gắng !” Trả lời xong anh lại im lặng

Thấy vậy Vi liền gọi, sao có thể nằm như vậy mà ngủ được chứ “Này ! Cậu ngủ à ?”



Vẫn ko nghe thấy anh trả lời.

Vậy là cậu ấy ngủ thật rồi à ? Người gì mà dễ ngủ thế ? Nhìn kĩ thì da mặt cậu ấy đúng là đẹp thật, mịn đến nỗi ko thấy cả lỗ chân lông. Ko phải người ta nói những người làm trong phòng thí nghiệm da mặt thường xấu lắm sao ? Vậy mà da mặt cậu ấy lại đẹp như thế ! Hừ… Ông trời cũng thật ưu ái cho cậu quá rồi đấy !

Vi vừa định đưa tay sờ thử thì ai ngờ Nhật Phong đột nhiên lên tiếng làm cô giật mình rút tay về…

“Còn về giường ngủ, nhường cho cậu, tớ sẽ ngủ dưới sàn”

“Hả ? Ko cần phải như thế đâu, cậu cứ ngủ trên giường đi, để tớ ngủ dưới sàn cho. Dù sao cũng là do tớ đến đây làm phiền cậu mà”

“Ừ… đúng rồi đấy. Cứ làm vậy đi !”



“Ơ ?” Ko đợi Vi phản ứng, Phong vui vẻ bố thí cho cô 1 cái gối với cái chăn rồi tắt đèn đi ngủ

Cô thật muốn tự vả vô miệng mình, tự nhiên đi nói như vậy làm chi, miệng thì nói là sẽ ngủ dưới sàn nhưng trong đầu lại nghĩ Phong nhất định sẽ nhường giường cho mình. Ai ngờ… Hừ… dù sao chiếc giường này cũng đủ rộng cho đến 3 người cơ mà ? Sao lại ko cùng nằm trên giường được chứ ! Oa oa oa… cái tên đáng chết ko biết ga lăng là gì cả ! Hận ! Hận quá đi mà !

Sau cả tiếng đồng hồ lăn lộn trên sàn nhà trong sự ấm ức, cuối cùng cô cũng có thể đi vào giấc ngủ…

----------------------------------------

Sáng sớm, Vi đã bị đánh thức bởi tiếng lục đυ.c phát ra từ phía tủ áo, cố gắng mở mắt ra thì thấy Phong đang chuẩn bị quần áo bỏ vào vali, nhìn lại đồng hồ mới có 5h sáng thôi, ngoài trời vẫn còn tối đen

“Cậu chuẩn bị đi đâu mà sớm thế ?”

“Tớ đi công tác… hôm qua tớ quên nói với cậu là từ hôm nay tớ sẽ đi công tác đến 1 tuần nữa mới về”

“Sao ? Lâu vậy à ? Công tác ở đâu thế ?”

“Pháp”

“Oa… sướиɠ thật… vậy phải nhớ mua quà về cho tớ đó nha ! Mà này… để tớ làm cho, cậu nhét đồ lộn xộn như thế thì làm sao mà đóng vali lại được” Vi nhìn thấy Phong đang chật vật cố gắng nhét tất cả đồ đạc vào cái vali thật tội nghiệp, những lúc như thế này thì người vợ đảm đang như cô phải ra tay thôi

“Cám ơn cậu… nhưng mà vụ mua quà thì miễn đi nhé. Tớ đi công tác chứ có đi chơi đâu”

“Ko lẽ cậu phải làm việc cả ngày mà ko hề có thời gian nghỉ nào à ? Cậu thật keo kiệt !”

“Ừ… ko có thời gian nghỉ nào cả !” Nói xong Phong liền bỏ vào phòng tắm ko thèm nghe Vi nói thêm câu nào cả

“Hứ… thấy ghét thật !” Vi bĩu môi nhìn theo, vụ hôm qua cô vẫn còn chưa nguôi cơn tức, vậy mà hôm nay lại tăng thêm ân oán nữa rồi. Biết vậy ko nói làm chi cho đỡ quê  Mà thôi kệ, tên đó đi rồi thì mình sẽ được độc chiếm chiếc giường lớn, thật là hạnh phúc quá đi !! À mà nhắc đến giường mới nhớ… hình như lúc nãy mình thức dậy là đang nằm trên giường thì phải… ko biết có nhớ nhầm ko nhỉ ?

Mãi mê suy nghĩ, đến nỗi Phong đi đến đằng sau lúc nào mà cô cũng ko hay biết

“Này ! Nếu cậu còn ko nhanh lên sẽ lại bị nội la đấy !”

“A ! Giật cả mình ! Cậu làm gì mà như ma thế ?”

“Là cậu đứng ngẩn ngơ thì có ! Sắp đến giờ triệu tập rồi đấy !”

“Ừa… biết !” =.=”

------------------------------------------

“Nhật Phong đi công tác chắc con buồn lắm nhỉ ? cái thằng thiệt tình… suốt ngày chỉ biết có công việc. Vừa mới đám cưới ko lâu đã để con ở nhà 1 mình rồi” bà Hoài Lâm thở dài

“Mẹ ! Ko sao đâu ! Công việc quan trọng, con hiểu mà !”

Nghe Vi nói bà Lâm nhìn cô đầy cảm động “Thời buổi này có bao nhiêu cô gái nghĩ được như con, thằng Phong cưới được con đúng là phúc cho nó”

“Mẹ đừng nói vậy, con ko có vĩ đại được như vậy đâu. Con lấy được Phong mới là may mắn”

Cưới được cô con dâu này, bà Lâm quả thật hết sức hài lòng, bà biết Vi đã lâu rồi, bà cũng rất mến cô nhưng mà Phong cứ khăng khăng khẳng định 2 đứa chỉ là bạn nên đã có thời điểm bà cũng thật sự nghĩ rằng chúng nó ko có chút hi vọng nào. Ai ngờ đùng cái Nhật Phong đòi lấy vợ, mà người đó lại là An Vi nữa chứ. Thế ko phải quá tốt rồi còn gì, bà gật đầu còn ko kịp. Có điều, về phần bà nội, bà vốn rất nghiêm khắc với con dâu trong nhà. Haizzz… chỉ sợ con bé ko chịu nổi thôi.

“À đúng rồi An Vi, khi nào con mới đi làm lại ?”

“Dạ ngày mai. Vì tụi con ko có đi hưởng tuần trăng mật nên con cũng ko xin nghỉ nhiều”

“Đúng là thiệt thòi cho con mà. Ngay cả tuần trăng mật cũng ko đi” bà Lâm lại càng thấy buồn phiền hơn, con bé vừa phải chịu đựng sự hà khắc của bà nội, mà thằng Phong thì lại vô tâm như thế. Thật tội nghiệp con bé !



“Mẹ à ! Mẹ đừng lo, Phong đã hứa sẽ bù cho con vào dịp khác rồi, mẹ cứ yên tâm !” Mặc dù hoàn toàn ko có lời hứa nào như thế cả, vì cô và Phong đã thống nhất mặc dù kết hôn nhưng 2 người vẫn sống độc lập, ko cần có bất kì trách nhiệm nào đối với nhau cả, ko quản lý thời gian cũng ko xen vào cuộc sống cá nhân, cứ sống với nhau như 2 người bạn cùng phòng là được. Nhưng vì để trấn an mẹ chồng, cô đành phải nói như thế. Nhìn bà lo lắng cho mình như vậy cô cảm thấy cực kì tội lỗi vì đã lừa bà. Haizzz… Cho nên, đã tự hứa với bản thân, trong thời gian làm con dâu của bà phải cố gắng đối xử với bà thật tốt để bù đắp cho bà mới được.

-------------------------------------------

Đã 1 tuần trôi qua, 1 tuần thật sự là mệt chết đi được. Vừa phải đi làm vừa làm việc nhà thật sự ko dễ dàng chút nào. Nhưng mà mình đang ở nhờ nhà người ta nên đành phải cố gắng thôi TT_TT Chỉ tội nghiệp mẹ, mỗi lần muốn giúp mình lại bị bà nội la. Phải công nhận nội giống y lão phật gia trong hoàng cung thời xưa thật ấy, lời Phong quả thật ko sai mà. Vì nội đã lớn tuổi, sức khỏe ko được tốt, nên nhiều lần mình đã cố ý bỏ công sức ra để làm mấy món bổ dưỡng cho nội, kết quả chỉ vì nội vô cùng cố chấp, chỉ ăn những món cố định được cho là “tốt cho sức khỏe”, kiên quyết ko chịu thử món mới nên cũng ko thèm đếm xỉa đến mấy món ăn của mình. Phũ phàng thật ! TT_TT Nhưng mà như vậy mình lại càng ko chịu thua, càng thách thức mới càng thú vị. Sau nhiều ngày dùng mọi cách thức từ dụ dỗ, thuyết phục đến năn nỉ cuối cùng hôm qua lão phật gia đã chịu ăn 1 chút. Ha ha… thiệt là thỏa mãn hết sức ^^ Tính ra nội cũng đâu đến nỗi khó tính lắm đâu. Cũng dễ thương chứ bộ ^^

À mà đúng rồi ! Hôm nay là ngày Phong về thì phải. Vậy là giường lớn lại bị chiếm rồi, ko lẽ mình phải tiếp tục làm bạn với sàn nhà sao ? Oa oa oa… bất công quá đi >_<

“A ! Cậu về rồi à ?” Trở về từ trường mẫu giáo, Vi uể oải buớc vào phòng đã thấy Nhật Phong ngồi sẵn trong đó

“Ừm ! Sao hả ? Không vui khi thấy tớ về à ?” Thái độ của Vi khi thấy anh ko được hoan hỉ cho lắm làm anh có chút bất mãn

“Sao lại ko ? Tớ nhớ cậu chết đi được á !” Thấy Phong có vẻ ko vui, Vi liền đổi giọng nịnh bợ, cười hì hì đi đến trước mặt anh “Để tớ soạn đồ trong vali ra đem đi giặt giúp cậu nhé. Cậu đi đường xa chắc mệt rồi, mau vào tắm trước đi rồi lát nữa còn xuống ăn cơm”

Tới lúc này tâm trạng của Phong mới đỡ hơn được 1 chút, có vợ… thật ra cũng ko tệ, tuy phải chia sẻ ko gian riêng với cô ấy, nhưng nói chung thì cũng nhận lại được 1 chút lợi ích...

“Ừm… Vậy tớ đi tắm trước đây, làm phiền cậu nhé !”

“Yes sir!” An Vi vui vẻ tuân lệnh, dù sao Phong về thì cũng có người để cô nói chuyện phiếm cho đỡ buồn, trong nhà này, nói chuyện được nhiều nhất trong nhà hình như cũng chỉ có mình Nhật Phong thôi ( còn những người khác chắc do cách biệt tuổi tác quá lớn nên chỉ mới nói được mấy câu thì lại ko biết nói gì…

---------------------------------

“Hừ ! Đúng là cậu ấy ko mua qua cho mình thật. Châu Âu cơ đấy, vậy mà ko mua gì về. Mình thậm chí đi máy bay còn chưa được đi nữa là…” Vi tỏ vẻ thất vọng như con cún con bị chủ bỏ rơi, sau khi đã lục tung hành lý của Phong cũng chẳng có món đồ nào mang tên quà lưu niệm hay đặc sản gì cả

“Sao thế ? Đang có nỗi buồn khó nói à ?” Phong vừa hoàn thành xong báo cáo, trở về phòng đã thấy vẻ mặt nhầu nhĩ tội nghiệp của Vi mà cảm thấy buồn cười

“Nỗi buồn khó nói cái đầu cậu ấy !” cô lườm anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Cái tên đáng ghét, làm người ta cứ hi vọng…

“Này ! Này ! Tớ nhớ là nãy giờ tớ ko có làm gì cậu nha. Sao lại có hậm hực với tớ ?”

“Ừ… cậu ko làm gì cả ! Tớ đi ngủ đây !” Nói rồi Vi ngoan ngoãn lấy chăn gối xuống sàn nhà nằm ngủ, ko thèm đếm xỉa tới anh nữa…

“Rốt cuộc là gì thế nhỉ ?” Phong vẫn chẳng hiểu mô tê gì cả

Đột nhiên An Vi ngồi bật dậy làm anh giật cả mình

“Tớ nghĩ lại rồi, tớ ko muốn ngủ dưới sàn nữa, giường rộng như thế. Tại sao ko cùng nằm mà bắt tớ phải nằm dưới sàn chứ ?” Vi quyết định sẽ ko chịu đựng nữa, cả tuần được ngủ trên chiếc giường êm ái này, cô đã lỡ phải lòng nó mất rồi, giờ ko muốn rời xa nó nữa đâu >_<

“Tớ đâu có bắt cậu ngủ dưới sàn ?”

“Nhưng cậu nói…” Nói được nửa chừng Vi mới sực nhớ, đúng là cậu ấy đâu có nói mình phải ngủ dưới sàn, là mình tự nói cơ mà… Aaaaaa… sao tự nhiên có cảm giác bị đưa vào tròng thế này ? =_=|||

“Sao hả ? Đúng là tớ ko có nói phải ko ?” Phong ra chiều đắc ý, thật là một phát hiện mới, trêu chọc An Vi rất rất là thú vị nha, nhìn xem vẻ mặt của cậu ấy kìa :))))

Nhìn thấy thái độ của anh, cô càng tức lộn ruột “Ừ thì… cậu ko có nói, nhưng giờ tớ đổi ý rồi, tớ muốn nằm trên giường đấy, ko đc à ?”

“Tùy cậu thôi, miễn sao lúc ngủ say đừng lợi dụng ôm tớ là được rồi” Anh nhúng vai rồi xoay lưng tắt đèn đi ngủ

“Hứ… tớ mà thèm à ?”

Đáp lại câu nói của cô chỉ là tiếng cười khinh bỉ của anh, làm cô tức anh ách

Gyaaaaa… thật là muốn bóp chết cái tên này… đáng ghét… đáng ghét… đáng ghét… sao mình ko phát hiện ra nhỉ ? Lúc trước chơi với hắn cũng ko đáng ghét như thế. Giờ sống chung rồi mới hiện ra bộ mặt thật của tên đại hồ ly chuyên đi ức hϊếp kẻ yếu… oa oa… mình đúng thật là đáng thương mà… :(((
« Chương TrướcChương Tiếp »