Chương 2: Tân hôn không thể quên

Ngày hôm nay Hà Thanh cùng người yêu đã quen nửa năm kết hôn, y không cho rằng vội vàng, bởi vì y yêu người này, bọn họ cũng thật hiểu nhau. Tiệc tổ chức đơn giản, chỉ có mẹ y và vài người bạn cùng nhau gặp mặt ăn bữa cơm sau khi y đăng ký kết hôn mà thôi, mặc dù vậy cũng đủ để Hà Thanh vui phơi phới.

Nghiêng đầu nhìn người đàn ông sẽ đi cùng mình đến cuối đời đang chậm rãi đánh xe vào gara, khóe miệng Hà Thanh không thể nào hạ xuống được.

“Sao thế?”

Người nọ hỏi y, khóe môi nhếch lên nụ cười như trêu cợt.

“Em đang hạnh phúc đó. Đoan Minh, cảm ơn anh đã yêu em.”

“Đừng vội cảm ơn, sợ rằng em sẽ phải hối hận sớm thôi.” người nọ nhếch môi càng làm nụ cười trở nên phóng đãng hơn bao giờ hết.

“Hối hận cái gì cơ?”

Đoan Minh dừng xe, tắt máy, ánh mắt hắn nhìn thẳng phía trước lại như đang nhìn về khoảng xa xăm vô tận nào. Thật lâu sau hắn mới tỉnh hồn, nghiêng đầu đối diện với người bên ghế phụ, nói: “Bị cᏂị©Ꮒ đến gào thét không thôi.”

“Anh… hư quá…” Hà Thanh trợn tròn mắt, bởi vì câu nói không ra gì của hắn mà toàn thân hưng phấn, cười càng thêm tươi vui phấn khởi.

Không nghĩ đến người nọ sau khi xuống xe, đi vòng qua mở cửa kéo y ra ngoài, người còn chưa đứng vững đã bị hắn hôn ngấu nghiến. Nụ hôn này khác với tất cả những nụ hôn trong quá khứ, Hà Thanh mơ hồ cảm thấy hắn có gì đó khác lạ, nhưng y không thể cảm nhận sâu hơn được, bởi vì hắn đã ôm y lên, từng bước từng bước đi lên nhà.

Hà Thanh mơ màng tỉnh lại sau cơn đê mê, toàn thân vẫn còn ướt nhẹp và nóng hầm hập khiến cảm giác xấu hổ ùn ùn kéo đến. Y nghiêng người, cọ mặt vào l*иg ngực người đang nằm cạnh, vừa điều chỉnh lại cảm xúc vừa tìm tư thế thoải mái, muốn ngủ một giấc, dù giờ này mới là giữa chiều.

Thế nhưng, Đoan Minh lại đẩy y ra không nói một lời bỏ vào nhà tắm, hắn dường như có tâm sự gì đó, cảm xúc kể từ lúc về đến nhà vẫn cứ bất ổn không yên. Tận đến khi hắn tắm xong, ra khỏi nhà tắm tìm quần áo mới mặc chỉnh tề nghiêm nghị mới quay đầu nhìn y.

“Dậy đi, anh đưa em tới một nơi.”

Hà Thanh lấy làm ngạc nhiên với đề nghị này nhưng y rất ngoan ngoãn ngồi dậy, đang muốn bước vào nhà tắm thì bị hắn ngăn lại, y cười bảo: “Em phải tắm đã chứ, cả người đều… ”

“Không cần.” Đoan Minh ném xuống giường bộ âu phục phẳng phiu, lại lấy ra áo sơ mi trắng từ tốn giúp Hà Thanh mặc lên, hắn nói: “Anh có bất ngờ muốn giành cho em, chúng ta sắp bị muộn rồi.”

Nghe đến bất ngờ được người yêu chuẩn bị Hà Thanh nhoẻn cười, dù nghe lời nhưng vẫn cố với khăn ướt qua loa lau hạ thể, bởi vì quá lầy lội, cho dù mặc quần áo cũng khiến y ngại ngùng không thôi. Đoan Minh cũng không cản, hắn bình thản nhìn y lau dọn, đứng một bên cầm qυầи ɭóŧ chờ đợi. Sau đó hắn giúp y mặc quần áo, thắt cà vạt, chỉnh trang đến không còn một sơ hở mới cùng y đi ra.

“Chúng ta đi đâu thế anh?”

“Tới một nơi rất đặc biệt.” Đoan Minh nghiêm túc lái xe, trạng thái càng lúc càng căng cứng, giống như hắn sắp đối mặt là một điều gì đó quá sức chịu đựng.

Đường đi mỗi lúc một vắng vẻ, hình như là đã đi ra ngoại thành, cây cối hai bên đường xanh mướt, lướt qua khóe mắt để lại một giải màu thăm thẳm.

“Kể cho em nghe một chuyện nhé.” Đoan Minh đột nhiên lên tiếng, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười, tuy ngọt ngào nhưng lại có điều ma mị.

Hà Thanh nhẹ giọng đáp: “Vâng anh.”

“Vài năm trước, có một đôi vợ chồng mới cưới nọ bởi vì không có tiền mà dắt tay nhau tới bờ biển gần nhà hưởng tuần trăng mật, họ chỉ vừa mới ra trường, không có cả tiền tổ chức đám cưới, dẫu vậy vẫn hạnh phúc vô cùng. Họ học cùng một khoá, chơi cùng một hội sau đó lại yêu nhau, tuy là vì có đứa nhỏ mới kết hôn sớm nhưng đã vẽ ra thật nhiều thật nhiều viễn cảnh tươi đẹp.”

Hắn ngừng lại, ngón tay khéo cổ áo khẽ run, mãi sau mới nói tiếp:

“Chỉ là ngay trong đêm hôm ấy, lúc cô gái ra ngoài mua đồ chàng trai nhận được điện thoại của bệnh viện, báo rằng mẹ anh ta đột quỵ đang phải cấp cứu. Chàng trai không thể gọi cho người yêu, đành phải để lại lời nhắn và cấp tốc trở về trước. Đáng tiếc, mẹ anh ta cấp cứu quá muộn, không thể qua khỏi. Giữa lúc anh ta mê mang hoảng sợ trước hung tin muốn được người vợ an ủi lại nhận được hung tin cô ấy cũng vừa mới qua đời.”

Hà Thanh há miệng như nuốt lấy từng lời, y nhíu chặt chân mày, cảm giác xót thương cho chuyện tình bi thảm của đôi trai gái. Y muốn hỏi điều gì đó nhưng Đoan Minh đã xuống xe, anh mở cửa sau, mang ra một bó hoa hồng đỏ thắm vô cùng xinh đẹp, chờ y bước ra mới dẫn đường đi trước.

Bọn họ tới là một nghĩa trang vừa xa xôi vừa đơn sơ mộc mạc, tựa như đồi cỏ xanh mơ mộng ngọt ngào, không nhiễm bụi trần vậy. Đoan Minh thong thả đi phía trước, tâm hồn như đã bay đi thật xa, rồi hắn lại đột nhiên ngừng lại, quay người, đối diện với ánh mắt Hà Thanh hỏi lên: “Em có biết vì sao cô ấy chết không?”

Hà Thanh bị hắn nhìn chằm chằm lòng khẽ run lên nhưng y không dám làm nũng, chỉ có thể lắc đầu. Đoan Minh nhếch môi khẽ cười, đôi mày hơi chau lại, hắn nói: “Nếu em nhìn thấy cô ấy em nhất định sẽ biết.”

Đôi chân dài của Đoan Minh dừng lại, ngay trước cây thánh giá thấp nhất, hắn khom lưng, đặt xuống trước đó đóa hoa hắn vẫn cầm trên tay. Đôi mắt hắn đăm đắm nhìn tấm ảnh nhỏ ở giữa cây thánh giá, khẽ nói:

“Cô ấy bị người ta luân phiên cường bạo mà chết, suốt một đêm dài… suốt một đêm dài…” Giọng hắn mê mang như kẻ mộng du, gương mặt nhuốm đầy đau thương và thống khổ. Nhưng ngay một chớp mắt, khi người ta còn chưa hết ngỡ ngàng, hắn lại cười lên, ngoảnh đầu nhìn người con trai bên cạnh, hỏi y: “Em xem, cô ấy thật xinh đẹp phải không?”

“Rất đẹp!” Hà Thanh khẽ đáp, ánh mắt y cũng dừng lại trên nụ cười của cô, có thể cảm nhận được hạnh phúc và vui vẻ trong nụ cười ấy.

“Lúc chàng trai kia chạy tới hiện trường cô ấy toàn thân lạnh ngắt, cô độc nằm trên chiếc giường bẩn thỉu đó, cơ thể xinh đẹp tràn ngập vết tích, giữa hai chân máu chảy đầm đìa. Em có biết không, mới đêm hôm trước thôi hai người họ còn cùng nhau xem ảnh siêu âm thai nhi, còn tự hỏi đứa nhỏ sẽ là trai hay gái, còn vui vẻ vẽ ra cả một trời tương lai sáng lạn.”

“Anh…” Hà Thanh ngờ ngợ có điều gì đó, y bước lại, chạm lên cánh tay hắn.

Nhưng, ngay vào lúc này người kia quay sang nhìn y, ánh mắt sắc như đao thương, lạnh như băng tuyết, hắn phun ra một câu: “Quỳ xuống đi.”

Hà Thanh như kẻ bị thôi miên, ngơ ngơ ngác ngác quỳ xuống, còn chưa kịp hoài nghi sự việc đã nghe được âm thanh nghẹn ngào từ trên đỉnh đầu truyền đến.

“Vợ à, em xem này, hôm nay anh mang kẻ đầu sỏ gây tội tới bái tế vong linh em đây.”

“Đoan Minh!”

Hà Thanh hoảng loạng gọi tên hắn, muốn cong chân đứng dậy thì bị hắn thuận đà đè xuống, hắn nửa quỳ bên cạnh y, đôi mắt vằn tia máu, gằn từng từ từng chữ:

“Sao em lại không nhận ra, hả? Sao em có thể không nhận ra? Ngày 14 tháng 5 năm 2015 tại bờ biển Hải Lam, trong căn biệt thứ số 246 em và đám bạn ghê tởm của mình, các người đã làm gì? Các người chặn đường bắt cóc, cưỡng bức đến tử vong một thai phụ vừa mới kết hôn. Hà Thanh, ngày kết hôn hạnh phúc nhường nào em có phải cũng vừa mới trải qua?”

“Không, anh ơi, em…” Hà Thanh giãy giụa kêu lên, y có thể không nhớ gương mặt cô gái đêm đó nhưng chuyện đã từng xảy ra y không bao giờ quên. Bởi vì, đó là lần đầu tiên y phát hiện mình qua đêm cùng người khác, cũng là lần đầu tiên đám bạn xông vào phòng ngủ lúc y không tỉnh táo, khiến y hoảng hốt không thôi. Cơ thể cấu tạo khác người cho nên Hà Thanh luôn luôn giữ khoảng cách cùng người khác, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm chung một chỗ vẫn là lần đầu tiên. Thế nhưng…

“Ngày hôm đó, bọn họ nói với em cô ấy là… là gái bán hoa… “

Lời còn chưa dứt trên mặt đã hứng trọn một cái tát nảy lửa, Đoan Minh nắm lấy tóc y, rít lên: “Câm miệng!”

“Không! Anh nghe em giải thích được không? Em thật sự không cố ý, đêm đó em rất say, em không biết rốt cuộc đã phát sinh điều gì...”

Hà Thanh khóc nấc lên, y không thể tưởng tượng được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, người yêu của y, người vừa mới sáng nay thôi còn cùng y ký giấy kết hôn nay lại là chàng trai trong câu chuyện tình bi thương anh kể. Y còn chưa quên dư vị ngọt ngào đê mê giữa hai người, thậm chí dưới lớp quần áo chỉn chu lúc này thân thể còn nguyên vẹn dư âm sau cuộc giao hoan, ở nơi bí ẩn khó nói vào lúc y run rẩy hoảng loạn không ngừng tiết ra dịch thể nóng hổi. Mà lúc này, y lại bị người mình yêu nhất dùng ánh mắt căm hận chừng nhìn, dùng sức mạnh như vũ bão đè ép quỳ gối dập đầu, dùng thứ thanh âm lạnh như băng hoạch tội.

Hà Thanh được dịu dàng đưa ra khỏi nhà rồi lại bị thô bạo lôi kéo trở về, bị ném giữa căn phòng tân hôn còn rương đầy cánh hồng đỏ thắm, nghe bên tai âm thanh như oán quỷ:

“Tôi tìm em thật lâu, so với hai đứa bạn kia em được bao bọc thật tốt. Nhưng mà Hà Thanh, có tội thì phải trả. Em nợ tôi một người vợ, hiện tại... đã đến lúc đền trả rồi.”

“Không... anh ơi, xin anh đừng dọa em mà. Sao có thể như vậy được? Sao có thể…”

Hà Thanh nức nở khóc, run cầm cập nắm lấy bàn tay từng vô cùng dịu dàng khiến y vui sướиɠ mà cầu xin:

“Em thật sự không biết, nửa đêm tỉnh giấc thấy họ đột ngột xông vào phòng, bởi vì sợ bị phát hiện bí mật em ôm chăn chạy mất, em thật sự…”

“Phải nhỉ, thứ quái vật như em có phải đã dọa Thiên Thanh của tôi rồi không? Cô ấy thực nhát gan, nếu như phải thấy quái vật bất nam bất nữ chắc chắn sẽ sợ hãi thật nhiều.”

“A.. Đừng mà! Đừng đối xử với em như vậy!”

Hà Thanh gào khóc, chưa bao giờ ngờ rằng sẽ có một ngày người từng dịu dàng hết mực với mình lại có thể tàn nhẫn như vậy. Dùng thứ ngôn ngữ như đao thương không ngừng đâm vào tim y và dùng hung khí nóng hổi giữ tợn không ngừng cắm vào hạ thân y, tiếp tục dày vò y suốt một đêm.

Một đêm này đủ loại thống khổ và tuyệt vọng chồng chéo lên kɧoáı ©ảʍ ê chề.

Người nọ cứ ôm siết lấy y, từ trong làn nước mắt loang mờ bóp lấy cổ y, không ngừng thúc vào thật sâu thật sâu. Hắn thì thào trong từng tiếng thở dốc nặng nhọc:

“Từ ngày hôm nay, Hà Thanh em không còn tự do nữa, nhớ cho kỹ, em là con điếm của riêng tôi, nợ tôi - em phải dùng cả đời này đền trả.”

“Còn có thể tìm được kɧoáı ©ảʍ trong nhục nhã nữa sao?”

“Em đó, thứ da^ʍ tiện khiến người chán ghét!”

Tay hắn lần mò đến chỗ giao hợp giữa hai người, ma sát kịch liệt mép bướm căng tràn, lại ngắt nhéo hộŧ ɭε đến xung huyết, sưng đỏ, chín rục. Một tay thì không ngừng vò l*иg ngực trắng mịn, đem móng tay đào bới núʍ ѵú nhỏ như hạt đậu.

Hắn lật y nằm úp sấp trên sàn, ấn gáy y xuống thật sâu, kéo mông cong chổng lên cao ngất, khoe ra bờ mông đẫy đà, để lộ cả huyệt da^ʍ phía sau đang không ngừng đóng mở. Hắn tàn nhẫn đυ. lút cán bằng thứ hung khí đỏ tím đầy gân guốc, đâm đến tận cùng.

Hà Thanh vì nghẹn thở mà mặt đỏ rần, y há miệng hớp từng ngụm không khí khiến nước bọt nhiễu ướt thảm sàn. Có tiếng đánh mông đen đét vang lên, những thớ thịt rung lên theo nhịp đưa đẩy và những cú đánh đau nhói lòng.

“Mở to mắt nhìn xem, là ai đang ȶᏂασ nát em thế này... hửm?” hắn thì thào bên tai y, thanh âm thất thấp, tràn ngập dịu dàng giả dối.

Hà Thanh không thể đáp lời, y chỉ có thể ê a nức nở khóc lóc, đau đớn trong tim và đau đớn thể xác như hòa làm một muốn nhấn chìm y, gϊếŧ chết y, bởi vì ngày hôm nay người y yêu nhất để y bay đến thiên đường lại tàn nhẫn lôi y dìm xuống địa ngục.

“Nói!” Đoan Minh một tay ấn xuống bả vai y, một tay nắm tóc kéo đầu y ngẩng cao, hắn hạ thấp trọng tâm ghé vào bên tai y gằn giọng ra lệnh.

“Chồng ơi… xin anh…”

“Sai rồi, đời này Triệu Đoan Minh tôi chỉ có một người vợ, người vợ ấy sớm đã qua đời.”

Hà Thanh đau khổ khóc lên, từng tiếng nức nở nghẹn ngào, mà cũng vì vậy bướm nhỏ theo nhịp hít thở liên tiếp co rút khiến người ta sướиɠ điên. Đoan Minh nghiến răng, cúi đầu cắn lên bả vai trắng nõn thấm đẫm mồ hôi, cả cơ thể hắn căng chặt, hoạt động thân dưới như pít-tông, mãnh liệt và tàn bạo, dao động như chớp giật, đem người dưới thân đυ. đến cao trào sướиɠ đến tê tái, mà hắn cũng đồng thời phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi, tưới vào trong thành vách đỏ tươi ướt đẫm, để nó mυ"ŧ mát, liếp láp gậy thịt của mình.