Chương 9: Nhóc ngốc, gọi mẹ nào!

Vào một ngày đầu thu Tân Anh ra đời, là một đứa bé trai hoàn toàn bình thường khỏe mạnh, giải tỏa tâm lý căng thẳng luôn thường trực của Hà Thanh. Y mê mệt nằm trên giường, hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng từ người đàn ông y yêu, cảm nhận hắn trân trọng hôn lên trán, lên môi y, thủ thỉ động viên y, khen tặng y những lời có cánh.

Hà Thanh mơ màng như nằm giữa mây xanh, ngọt ngào tràn ngập lan tỏa trong thân thể, từ đầu quả tim tới tận những ngón tay đều hạnh phúc ngọt ngào. Y nghĩ, có lẽ Đoan Minh tha thứ cho y, bởi vì y đã sinh Tân Anh cho hắn.

Thế nhưng, cuộc đời lại chỉ cho phép y tận hưởng hạnh phúc trong hơn một năm này.

Vào một ngày sau ba tháng Tân Anh ra đời, cuối cùng y đã biết vì sao hắn không cho y ở gần thằng bé.

Cuối thu, lá vàng lả tả rụng rơi, màu nắng đậm như mật nhưng cũng chói mắt người. Đoan Minh mang theo con trai nhỏ và người đã sinh con cho hắn đi tới nghĩa trang. Bọn họ im lặng suốt dọc đường, đứa bé cũng rất ngoan, không hề khóc quấy.

Nghĩa trang chiều cuối thu, nắng chợt tắt, gió se sắt, tĩnh mịch không một tiếng ồn.

Đoan Minh bế con trai trên tay, nửa quỳ xuống trước bia mộ người vợ đã quá cố của hắn, ánh mắt âm u nhìn nụ cười rạng rỡ nhưng không còn độ ấm của cô, dịu dàng bảo:

“Vợ à, anh đưa con trai tới gặp em này.” hắn cúi đầu nhìn đứa nhỏ, mang theo cưng nựng mà nói với nó: “Nhóc ngốc, gọi mẹ nào!”

Hà Thanh đờ đẫn cúi nhìn hắn, trong đầu như có tiếng vỡ thanh thúy vang lên, sắc bén khiến y hoảng hốt. Đôi mắt y mở lớn, như không thể tin vào tai mình, không thể tin vào một kích trí mạng vừa nhận được.

Y há miệng, muốn nói với hắn, không đâu, đây là con trai của tôi, nếu phải gọi mẹ nó hẳn lên gọi tôi mới đúng. Nhưng y không thể thốt lên lời, bởi vì l*иg ngực căng chướng đau đớn khiếu y không thở nổi, đôi mắt nóng ran như muốn nứt, ứa nước mênh mông, ào ào rơi xuống l*иg ngực.

Đoan Minh trêu đùa con trai xong thì ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt mang theo rét lạnh, trầm giọng nói:

“Sao còn chưa quỳ xuống? Bái tế người đã khuất em ắt hẳn phải biết chứ.”

Nhìn ánh mắt hắn, nghe lời của hắn, Hà Thanh mờ mịt đứng như trời trồng, y đã mơ tưởng thật nhiều, âm thầm vui vẻ thật nhiều nhưng hiện thực phũ phàng ngày hôm nay bắt y phải thức tỉnh.

Đoan Minh nói, sau này mỗi năm em đều phải đi bái tế Thiên Thanh.

Đoan Minh nói, em mới sinh thân thể còn yếu nên nghỉ ngơi cho tốt, con sẽ có vυ" nuôi chăm sóc ở nhà nhỏ phía sau.

Đoan Minh nói, em sống ở nhà lớn cùng tôi, từ ngày hôm nay nếu không có sự cho phép của tôi em không thể bước ra khỏi cửa.

Ngữ điệu lạnh lùng, thái độ sắc bén không cho cãi lại, tựa như người đàn ông từng nâng niu y, từng chiều chuộng dịu dàng với y không phải là hắn.

Y như phát điên mà ôm đầu gào lên, dọa đứa nhỏ trong tay hắn giật mình khóc thét, hắn không hoảng không vội đưa con cho vυ" em, yêu cầu cô bế nó về nhà nhỏ phía sau dỗ dành.

Hà Thanh lao ra muốn cướp lấy đứa nhỏ nhưng nào có dễ dàng như vậy, y bị người đàn ông kia gìm chặt, siết đến đau đớn. Hắn lôi y vào nhà, ấn lên tường, trừng mắt đe doạ, toàn thân hắn gồng lên kiềm chế điên cuồng giãy giụa chưa bao giờ thấy được.

“Em đủ chưa?” hắn quát.

“Trả con cho tôi, để tôi nuôi nó, tôi cầu xin anh!!!”

“Nuôi nó? Em lấy gì để nuôi?” Hắn cười lên, ánh mắt thích thú theo dõi biểu cảm ngỡ ngàng rồi bời của y. Thế rồi chân hắn chen giữa hai đùi y, ẩn tình mà cọ xát. Hắn ghé bên tai y, phả ra hơi thở nồng ấm không cách nào giữ lại, sau lại đột ngột khom lưng cắn lên đầṳ ѵú cách một lớp áo, nhay cắn, liếʍ mυ"ŧ đến ướŧ áŧ sắc tình. “Nơi này có sữa không? Phẳng lì như thế, em muốn lấy gì nuôi con đây? Hửm?”

Hắn gợϊ ȶìиᏂ liếʍ cằm y, liếʍ đi cả nước mắt vẫn chảy dài trên mặt y, những ngón tay đang kìm giữ cổ tay y khẽ miết, miết lấy mạch máu xanh, miết lấy nhịp đập ngỡ đã trôi đi mất.

“Tôi còn chưa một lần được ôm nó, sao anh có thể tàn nhẫn như thế?!”

Từ trong tiếng nức nở, Hà Thanh khó khăn lên án, đổi lại là tiếng cười trầm thấp của người nọ, hắn nói:

“Ôm nó làm gì, ôm tôi đây này…” Vừa dứt lời, hắn để tay y vòng qua cổ hắn, xốc hông y lên người mình, để hai chân y kẹp lấy eo hắn mà bế lên. “Ôm chặt, nếu không đừng trách tôi trượt tay làm ngã em.”