Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 50

« Chương TrướcChương Tiếp »
16: 32, thành phố Y, xảy ra động đất cấp 7.

Lúc này lại cố tình ở thời điểm mấu chốt mà không liên hệ được với Cảnh Nhuế, sao Trì Gia có thể không suy nghĩ nhiều cho được? Vào giây phút nhìn thấy tin tức kia, nàng hãi hùng khϊếp vía, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Nhưng thoáng bình tĩnh lại mà nghĩ, Trì Gia lại cảm thấy không có khả năng, Cảnh Nhuế nhất định đã đã trở về, tối hôm qua, khi Cảnh Nhuế gọi điện thoại đến cho nàng còn nói, tối nay lúc tan làm sẽ đến đón nàng cùng đi ăn cơm.

Nhưng mà, đã tan làm lâu như thế rồi, Cảnh Nhuế chị ấy đâu rồi?

Khi Trì Gia mất hồn mất vía đứng dậy từ trên ghế dựa, cánh tay vừa lúc quét phải ly thủy tinh trên bàn làm việc, nước chảy đầy đất, tình trạng đúng là be bét.

Hành lang bên ngoài văn phòng, tiếng giày cao gót nhẹ gõ mặt đất, phát ra tiếng vang làm lòng người bất ổn, Trì Gia đang đi đi lại lại, đưa điện thoại di động lên áp sát vào bên tai, tiếp tục gọi điện thoại Cảnh Nhuế.

Nhất định là do mình suy nghĩ nhiều, Trì Gia mặc niệm trong lòng, nói đi nói lại cho bản thân nghe.

“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”

“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”

“Số máy quý khách vừa gọi...”

Dù có nhấn hỏng phím gọi, thì vẫn luôn là những lời này.

Trì Gia cúi đầu nhìn chằm chằm vào di động, tại giao diện trò chuyện với Cảnh Nhuế, lúc giữa trưa Cảnh Nhuế còn gửi tin nhắn cho nàng:

—— buổi chiều là làm xong rồi

—— khoảng bốn giờ hơn về thành phố L, tôi đến đón cô tan làm

Bốn giờ hơn đã về rồi, sao còn không gọi điện cho mình? Cảnh Nhuế, có phải chị cố ý hay không?

Lúc này Trì Gia thật sự rất loạn, nàng dựa vào trên tường nhìn về phía một đầu của dãy hành lang dài kia, rất hy vọng hồ ly tinh đột nhiên sẽ xuất hiện ở trước mắt mình, nói rằng đây chỉ là đang đùa thôi, chỉ là muốn làm mình bất ngờ.

Đầu hành lang dài bên kia trống rỗng, không có người.

Trì Gia cúi đầu, giống như phát điên mà nhắn tin cho Cảnh Nhuế, nhắn từng dòng từng dòng:

—— chị đâu rồi?

—— bây giờ đang ở đâu?

—— đã trở lại chưa?

—— tôi chờ chị ở công ty.

—— thấy được thì trả lời điện thoại của tôi

—— Cảnh Nhuế, chị có phải đang chơi tôi hay không

—— tôi giận rồi đó

...

Gửi nhiều tin nhắn đi cũng vô dụng, như đá chìm đáy biển, Trì Gia bình tĩnh một lúc, lần thứ hai cầm điện thoại lên, bấm gọi đi.

“Giám đốc Ninh.”

“Tiểu Gia, làm sao vậy?”

Trì Gia nắm vạt áo, tự cho là vẫn còn bình tĩnh, mà vừa mở miệng lại là lòng nóng như lửa đốt: “Cô có biết Cảnh Nhuế ở đâu không?”

“Mấy ngày nay cậu ấy đi nơi khác công tác, khả năng vẫn còn chưa trở về.” Ninh Thiển không biết đã xảy ra chuyện gì, cô đối với hành trình của Cảnh Nhuế cũng không rõ ràng bằng Trì Gia.

“Chị ấy bảo chiều nay là về rồi, mà đến bây giờ vẫn chưa có tin gì.

Điện thoại thì không gọi được, tin nhắn thì không thấy trả lời.”

“Cô đừng gấp.” Ninh Thiển nghe được giọng điệu của Trì Gia không đúng, nhỏ giọng trấn an: “Có lẽ là kế hoạch của cậu ấy lâm thời có thay đổi, đang bận làm việc, tôi giúp cô liên hệ với cậu ấy, cô chờ một chút.”

“Không có khả năng chị ấy lại không liên hệ với tôi...” Ninh Thiển nói như vậy, Trì Gia càng nghĩ càng lo lắng, nhỡ đâu Cảnh Nhuế còn ở lại thành phố Y thì sao? “Chị ấy ở thành phố Y, tôi không biết bây giờ chị ấy đã trở về hay chưa, làm sao bây giờ...” Nhắc tới thành phố Y, Ninh Thiển cũng có cảm giác có chuyện xấu, tin tức về vụ động đất vào buổi chiều ở thành phố Y đã chiếm các tít trên các đầu báo trong nước: “Cái gì, cô nói cậu ấy ở thành phố Y?!”

“Ừm,” Trì Gia chưa từng lo lắng đến như thế, tâm loạn như ma: “Từ 5 giờ chiều đến giờ, tôi không thể liên hệ được với chị ấy, làm sao bây giờ...”

Trì Gia nôn nóng, hỏi liên tiếp hai lần“Làm sao bây giờ”.

Dù sao Ninh Thiển cũng nhiều kinh nghiệm sống hơn so với Trì Gia, làm việc cũng bình tĩnh hơn so với Trì Gia: “Tiểu Gia, cô đừng vội, giờ gấp cũng không làm được gì.

Tôi sẽ đi nghĩ cách tìm người liên hệ, một khi có tin tức sẽ gọi điện thoại cho cô, được không? Chúng ta giữ liên lạc.”

“Cảm ơn giám đốc Ninh.”

“Sẽ không có việc gì, cô đừng suy nghĩ miên man tự mình dọa mình.”

Trì Gia thở phào, thoáng ổn định cảm xúc: “Ừm, một khi tôi có tin tức cũng sẽ liên hệ với cô.”

“Không có việc gì, đừng quá lo lắng.”

Màn đêm buông xuống, trời đã tối rồi.

Trì Gia đứng trước cửa kính lớn, trái tim vẫn không an tâm hốt hoảng, một phút phải xem di động ít nhất vài lần, nhìn xem Cảnh Nhuế có liên hệ với mình hay không.

Vẫn là không có kết quả.

Buổi tối 8 giờ rưỡi, Trì Gia mới vừa về đến nhà, nhớ tới Vân Hân có quan hệ tốt với Cảnh Nhuế, có khi Vân Hân biết được tình huống như thế nào.

Vì thế Trì Gia gọi điện thoại cho Giản Dịch, liên hệ với Vân Hân.

Không nghĩ tới, Giản Dịch nhưng thật ra lại gọi điện thoại cho nàng trước.

Trì Gia vừa ấn nghe, giọng của đối phương cũng là nôn nóng: “Tiểu Gia, chị Cảnh Nhuế về thành phố L chưa? Cậu có liên lạc được với chị ấy không?”

Cả thế giới đều đang đi tìm Cảnh Nhuế.

“Mình không liên hệ được...” Trì Gia nói đến vô vọng, vốn dĩ còn một chút ít hy vọng cũng đều bị dập tắt: “Bên chỗ cậu với Vân Hân nếu mà có tin tức gì nhất định phải nói cho mình biết!”

“Ừm!” Giản Dịch cũng không biết bắt đầu từ khi nào Trì Gia lại khẩn trương lo lắng cho Cảnh Nhuế như vậy, trước kia rõ ràng là như nước với lửa: “Vân Hân nghĩ cách đi liên hệ, một khi có tin tức mình sẽ gọi cho cậu.”

Trì Gia cúp điện thoại, từ lúc về nhà đến bây giờ ngay cả giày cao gót cũng chưa kịp đổi, đứng ngây tại chỗ, Cảnh Nhuế nhất định là đã xảy ra chuyện.

Nhìn tin nhắn WeChat lúc trước bản thân gửi cho Cảnh Nhuế “Có phải chị đang đùa tôi đấy phải không”, Trì Gia thực sự rất muốn nhìn thấy Cảnh Nhuế có thể trả lời nàng một câu “Đúng là tôi đang đùa cô đó”.

Cảnh Nhuế dù cho có đùa giỡn nàng như vậy, lần này nàng nhất định sẽ không tức giận.

Ngược lại nàng hy vọng Cảnh tiểu thư do nhàm chán vô cùng mới cố ý đùa với nàng như vậy.

Ngoại trừ việc ngồi chờ tin tức, thì chính là gọi điện thoại, Trì Gia cố chấp mà gọi cho cái dãy số “Tạm thời không liên lạc” kia, ôm di động gọi suốt cả một đêm.

Cảnh Nhuế, đã nói mỗi tối phải gọi điện cho tôi rồi cơ mà? Tính đến giờ chị mới gọi được có mấy buổi tối.

Càng chờ, cảm xúc của Trì Gia càng đi xuống, đôi môi khô nứt, cũng không buồn uống nước.

Khoảng 10 giờ rưỡi, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Trì Gia giật mình vừa xem, lại là Giản Dịch gọi tới.

Lại không phải tin tức tốt.

Trước mắt đã xác định được Cảnh Nhuế còn ở lại thành phố Y, bởi vì động đất tạm thời mất liên lạc, cũng bị mất liên lạc còn có trợ lý của cô ấy và một vài nhân viên cao tầng bên công ty đối tác.

Chuyện này, nhà họ Cảnh đã tìm quan hệ phái người đi tra xét.

Giản Dịch nói xong những điều này, cảm thấy trạng thái của Trì Gia không tốt, lại an ủi nàng một lúc.

Lúc sau, Ninh Thiển cũng gọi điện thoại đến.

Mọi người đều rất lo lắng, lại chỉ có thể kiên nhẫn chờ tin tức.

Thanh thông báo đẩy trên di động nhảy ra các tin tức về vụ động đất cùng với tiến triển của hoạt động cứu viện, Trì Gia cũng không có dũng khí click mở những tin tức và hình ảnh này, mỗi khi nhìn đến số lượng người thương vong gia tăng, trái tim Trì Gia như bị bóp nghẹt.

Cảnh Nhuế, chị gọi điện thoại cho tôi đi mà...!Trì Gia ngồi yên trên sô pha, cuối cùng không nhịn được gọi vào dãy số kia, máy móc như chết lặng.

Từng giây phút đều là sự dày vò, nếu không phải tự mình trải qua, sẽ không hiểu được cái mùi vị này.

Vốn tưởng rằng là một chuyện xa vời, thế nhưng lại cứ như vậy mà xảy ra ở bên cạnh mình.

Ngồi ở trên sô pha, Trì Gia cả một đêm không ngủ, nắm chặt di động chờ điện thoại, vẫn luôn chờ đến hừng đông, đôi mắt giăng đầy tơ máu, cuối cùng lại chẳng chờ được cái gì.

Một đêm, khiến người suy nghĩ rất nhiều.

Lướt lại lịch sử trò chuyện với Cảnh Nhuế, Trì Gia mặt không cảm xúc, chỉ là hốc mắt đỏ ửng.

“Có phải cô đau lòng tôi hay không?”

“Tôi nhớ cô, hát cho tôi nghe được không?”

“...!Chờ tôi trở lại, chỉ hát cho mình tôi nghe.”

Trong đầu Trì Gia không ngừng lặp đi lặp lại cuộc trò chuyện tối hôm qua với Cảnh Nhuế, bất tri bất giác, đôi mắt ươn ướt.

Nếu Cảnh Nhuế trở lại, nàng nhất định phải nói cho hồ ly tinh, mình vô cùng đau lòng chị ấy, cũng vô cùng nhớ chị ấy, đồng ý chỉ hát cho một mình chị ấy nghe, mỗi ngày hát cho chị ấy nghe đều được...

Nhưng mà, Cảnh Nhuế đã mất liên lạc mười mấy giờ rồi..
« Chương TrướcChương Tiếp »