Chương 2

Sơ Huyền vẫn nhắm chặt mắt, ngồi yên ở vị trí cũ, bất động như núi.

Tại sao cả người ta lại bừng lên như có lửa, thiêu đốt trong tim đến mức khó tả tới như vậy?

Trong lúc tâm trí đang mơ hồ, ta lờ mờ nhớ lại lão Hoè tiên sinh đã từng nói:

"Một khi tác dụng của thuốc phát huy, bản thể của yêu hoè cũng sẽ chịu tổn thương, đối phương càng là người có tu vi cao nhất, nếu như không âm dương tương hợp, nhất định sẽ bị phản phệ."

Đó chính là điểm quý giá nhất của hoè yêu.

Nắm giữ hoè hoa lộ, cũng là đang nắm giữ số mạng của yêu hoè, có thể khiến họ dốc hết sức lực để bảo vệ.

Hương thơm thoang thoảng trong không khí tựa như một con suối trong núi, nhẹ nhàng an ủi nội tâm đang nóng bỏng.

Ta giống như một người du khách khát nước, chỉ muốn nhắm mắt mà dựa vào.

Khi chạm vào lưng Sơ Huyền, ta không nhịn được mà thốt lên: "Hoà thượng, người lạnh quá..."

Rồi ta càng trở nên táo tợn hơn, lẻn vào giữa cánh tay và ngực chàng, co quắp trong không gian nhỏ hẹp.

“Đi xuống." Giọng nói của Sơ Huyền lạnh lùng, mang theo một chút khàn khàn.

Chàng thốt ra một câu mà không chút cảm xúc: "Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ."

Ta chỉ cảm thấy dáng vẻ khi chàng nói chuyện cũng rất đẹp, không kìm lòng được, ta hôn chàng.

Sơ Huyền nhắm chặt hai mắt, đến chạm cũng không dám chạm vào ta.

Ta không tin rằng dưới tác động của thuốc kí.ch d.ụ.c, sao chàng có thể không động tình cho được?

Ta móc lấy chuỗi hạt tràng, cướp đi từ lòng bàn tay của chàng từng hạt từng hạt một, "Phật trong tim, người đẹp trong lòng, chọn một trong hai..."

Bất chợt, một bàn tay nóng bỏng ôm quanh eo ta.

Nắm chặt vào thắt lưng của ta.

Ta bị cái nóng làm cho run rẩy, trở nên yếu đuối ngã vào lòng Sơ Huyền.

Gần kề hơn, ta mới nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ mà ổn định của chàng, có vẻ như, nhanh hơn một chút.

Ta vươn tay lên cổ chàng, ánh mắt lấp lánh:

"Đại sư, người uống thuốc của ta, liệu có đền ơn không..."

Sơ Huyền không lên tiếng, tay từ eo trượt xuống lưng ta, giữ chặt.

Ngay lập tức, chàng nắm chặt mắt cá chân của ta, những vết chai sần thô ráp trên lòng bàn tay trượt qua làn da mềm mại.

Ta run lên, nhìn chàng đeo chuỗi hạt kinh lên mắt cá chân của ta.

"Nếu như chỉ đến đây thôi, ta sẽ tha cho ngươi." Sơ Huyền thả tay ra, chắp tay trước ngực.

"Đại sư, đừng tha cho thϊếp." Ta đã nóng tới mức hồ đồ, ánh mắt mê loạn, lời nói lẫn lộn, "Nếu như yêu lực phản phệ, ta sẽ hồn phi phách tán đó, người hãy cứu thϊếp đi mà."

Linh hồn dần rời khỏi, ngọn lửa đốt cháy tim ta, đến mức lòng bàn tay cảm thấy ngứa ngáy.

Thời hạn sắp tới rồi.

Khoảnh khắc môi chàng khẽ động, ta như nhìn thấy một tia sáng, không chút do dự, ta liều lĩnh tấn công vào thành trì.

Trong mơ hồ, ta nghe thấy một tiếng thở dài.

"Giải thoát cho người khốn khổ, cũng là công đức vô biên."

Phật tử phá giới, nhiễm phải hồng trần, tổn hại tu vi.

Nhưng đối với yêu mà nói, không có gì bổ dưỡng hơn dương nguyên.

Đêm đó, ta cảm nhận được luồng linh lực ngập tràn từ Sơ Huyền chảy vào trong huyết mạch của ta, toàn bộ cơ thể ta như được thả lỏng, giống như một chú mèo đã no nê thỏa mãn.

Sáng sớm, ta cử động cơ thể, hừ lên một tiếng, phát hiện ra một bàn tay đang ôm quanh eo ta.

Ta vội vàng ngồi dậy, cơn đau khiến ta phải nghiến răng chịu đựng, lách cách, một chuỗi hạt rơi xuống dưới đất.

Đó là thứ mà hôm qua khi đang điên cuồng, Sơ Huyền đã kéo lấy chân ta rồi đeo vào mắt cá.

"Tỉnh rồi?"

Một giọng nói lành lạnh, mang theo chút khàn khàn.

Ta sợ hãi quay người lại, mái tóc mượt mà vừa vặn che đi những vết tích còn lưu lại trên cơ thể.

Sơ Huyền nằm bên cạnh, đã tỉnh rồi, ánh mắt lạnh lẽo, khác hẳn với chàng của ngày hôm qua.

Ta cảm thấy chàng như muốn thu phục ta rồi, để ta hóa thành một dòng nước trong bát vàng của chàng.

Ta sợ sau này chàng sẽ tính sổ với ta, cho nên nhanh chóng giữ chặt y phục đã rách nát, cao chạy xa bay.

"Đại sư... Gặp được nhau là duyên. Nếu có duyên... kiếp sau gặp lại..."

Nói xong, ta tức khắc chạy về phía cửa.

Chẳng ngờ vừa mới bước ra tới cửa, cảm giác đau rát từ mắt cá chân đã truyền lên.

Ta kêu lớn một tiếng, mạnh mẽ rụt chân lại.

Dưới ánh nắng rực rỡ, ta nhìn thấy chuỗi hạt kinh mà ta đã đá rơi, lại một lần nữa xuất hiện trên mắt cá chân nhỏ gọn, còn có thêm một vòng dấu đỏ.

Ta đứng ở cửa, hoang mang nhìn về phía Sơ Huyền:

"Đây là thứ gì?"

Chàng nhìn ta, hờ hững nói:

"Phật châu, gặp yêu ma quỷ quái sẽ hàng phục. Cách xa bần tăng trên ba trượng, không ai có thể khống chế được. Nếu như tu vi của ngươi đủ mạnh để đối đầu với nó, ngươi có thể tự do đi đến những nơi mà ngươi muốn."

Nhưng ta chỉ là một tiểu yêu thôi mà.

Một chuỗi phật châu bình thường, cũng có thể vặn chết được ta.

Ta không thể tin nổi liền ném nó đi, nhưng không ngờ nó lại trở về chỗ cũ trên chân ta như không hề có chuyện gì xảy ra.

Ta tức đến mức bật cười, nói: "Đại sư, người đang muốn học hỏi tiên môn, giam cầm ta ư?"

Sơ Huyền khoác áo cà sa lên, che giấu những vết cào dưới lớp y phục phẳng phiu và sạch sẽ, tựa như tất cả đều chưa từng xảy ra.

"Nếu như đã phạm phải tội ác, vậy thì hãy đi cùng ta, lập công chuộc tội."

Ta bị tên mặc đồ đen kia lừa rồi.

Không những không lấy được yêu đan, mà còn phải đánh đổi chính bản thân mình.

Đường núi gập ghềnh, mặt trời chói chang.

Ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng ảm đạm của Sơ Huyền, thé lên một tiếng, nhìn xuống mắt cá chân đang bỏng rát của mình, không tình nguyện mà tiến về phía trước một bước.

Cách xa ba trượng.

Không nhiều, cũng không ít.

Còn có tác dụng hơn cả xích chó.

Ta làm yêu quái tự do tự tại quen rồi, nhưng lúc này lại bị người ta trói buộc, chẳng khác nào một sự tra tấn.

Sơ Huyền bước đi một cách nhẹ nhàng, còn hai chân của ta thì đã mệt nhừ đi, chẳng bao lâu sau, ta đã ngồi xuống một tảng đá lớn, vừa thở hổn hển vừa hét toáng lên: "Ta không đi nữa."

Lần đầu mây mưa, thể lực của một người dù có tốt đến đâu, cũng không thể tốt được đến mức này.

Sơ Huyền dừng lại, quay đầu nhìn ta.

Bộ cà sa màu trắng ngà kia làm cho gương mặt của chàng đẹp như quan ngọc.

Diêm la mặt ngọc, danh bất hư truyền.

Ta còn tưởng rằng, với mối quan hệ của hai chúng ta, chàng sẽ châm chước cho ta một chút.

Kết quả là chuỗi phật châu trên chân ta ngày càng nóng lên, ta hét lên một tiếng, nhảy bổ tới, dùng sức lực của cả tay và chân, treo mình lên vai của chàng.

"Ta đi là được rồi chứ gì, đâu cần phải trừng phạt ta như vậy!"

Sơ Huyền cau mày, “Đi xuống."

Ta giả vờ như không nghe thấy, cứng rắn bám chặt lấy chàng.

"Phía trước là Bảo Hoa Tự, nếu như để sư phụ thấy được ngươi ngỗ nghịch như vậy, ta cũng không thể giữ được ngươi."

Bảo Hoa Tự là một thánh địa Phật giáo.

Ẩn trong thế tục, không ai có thể nhìn thấy vị trí của nó.

Đối với một tiểu yêu như ta mà nói, đến Bảo Hoa Tự làm khách, chẳng khác nào vào trong Tiên Quân điện của Tiên Sơn lăn lộn la lối om sòm, đều là tự tìm đường chết.

"Ta không đi có được không?"

Sơ Huyền khẽ liếc nhìn ta một cái, lại tiếp tục đi về phía trước.

Vẫn còn chưa đến trước cổng phật tự, ta đã bị áp bức đến mức không thể ngẩng đầu lên.

Cuối cùng, ta đành thẳng thắn nhắm mắt ngồi xổm tại chỗ, mặc cho chuỗi phật châu trên mắt cá chân đang ngày càng nóng hơn, quyết không di chuyển dù chỉ nửa bước.

“Đại sư... đừng đi nữa mà."