Chương 47

Diêu Mộ chỉ nhìn thoáng qua, đã cảm thấy trong dạ dày quay cuồng buồn nôn, anh ấy tốt xấu gì cũng coi như người từng trải, nhưng thứ này mẹ kiếp quá ghê tởm.

Hai thi thể kia không biết đã để bao lâu, thịt trên người đã bị ăn mòn một nửa, mơ hồ có thể thấy được xương trắng, trong mắt còn bò ra giòi bọ.

Lâm Uyển Ương lấy bùa trừ tà từ trong túi ra, ném ra đồng thời lui về phía sau: “Chết tiệt, thứ ghê tởm thế này, cũng đã rất lâu rồi tôi không gặp phải.”

Cùng một lúc, phía sau cánh cửa và cửa sổ của mấy gian phòng bên cạnh, lại có mười mấy xác chết di động tranh nhau bò ra.

Diêu Mộ che miệng: “Những người này có vấn đề gì thế, thu thập đồ của người chết thì thôi đi, còn thu thập thi thể.”

Bọn Titan dị thường này, liếc qua thôi anh ấy đã muốn ói rồi.

Lâm Uyển Ương: “Anh lui ra sai đi.”

Không cần cô nhắc thêm, Diêu Mộ vội vàng lui về phía sau vài bước.

“Anh đẹp trai đến tìm tôi đấy à? Tôi vừa định đi tìm anh thì đã cảm nhận được khí tức của anh xung quanh đây rồi.”

Diêu Mộ nghe thấy tiếng, quay đầu liền nhìn thấy bà chủ quán Trung cổ lúc nãy.

Người phụ nữ đó ngoác cái miệng đỏ tươi, sau đó lưỡi đột nhiên thè dài ra, cái lưỡi đỏ tươi đó đi qua sân, liếʍ mạnh vào cổ Diêu Mộ.

Diêu Mộ: “Á!!!”

Anh ấy biết ngay thứ này không phải là người mà! Nhìn đi, ác mộng chiếu vào hiện thực rồi!

Diêu Mộ quay đầu chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu.

Người phụ nữ kia vung đầu lưỡi càng ngày càng dài, cười hì hì đuổi theo phía sau: “Anh trai chạy gì chứ, tôi không đẹp sao?”

“Đẹp cái đầu mày ấy!”

Cho dù không có Tiểu Thiến đi, thì mẹ kiếp đây là cái gì chứ!

Nữ quỷ: “Cảm ơn anh trai đã khen.”

Diêu Mộ: “......” Không biết nói gì nữa rồi.

Tạ Văn Dĩnh và Bảo Tâm trốn sau một bức tường, nhìn Diêu Mộ bị thứ gì đó đuổi theo, nhìn thấy đầu lưỡi của người phụ nữ đều kinh hãi.

Trong lòng bọn họ cầu nguyện Diêu Mộ đừng chạy tới, đừng dụ thứ kia tới đây, nhưng giây tiếp theo người kia đã đến trước mặt.

“……”

Diêu Mộ: “Tiểu đạo trưởng có thứ gì đó đang đuổi theo tôi!”

Tạ Văn Dĩnh: “...Tôi thấy rồi, ả đến rồi.”

Hai người chạy vài bước, lúc này mới nghĩ đến còn có Bảo Tâm, đứa nhỏ này bị dọa ngây người rồi, sao mà vẫn chưa theo kịp vậy!

Bọn họ quay đầu muốn đi kéo người, thứ đó đã đuổi tới bên cạnh Bảo Tâm, nhưng ả chỉ đi một vòng quanh cậu nhóc.

Sau đó đối diện với tầm mắt của hai người phía trước, hì hì cười, lại chạy như điên đến.

Tạ Văn Dĩnh, Diêu Mộ: “......”

Hai người quay đầu tiếp tục chạy thục mạng, Diêu Mộ thở hồng hộc hỏi: “Bảo Tâm sao lại không sao, chẳng lẽ nữ quỷ kia có giới hạn đạo đức, không xuống tay với trẻ vị thành niên?”

Tạ Văn Dĩnh không nói gì, cậu ấy nghĩ đến Thanh Hư đạo trưởng trước kia từng nói, bát tự của Bảo Tâm rất cứng, dương khí cường thịnh, bách quỷ bất xâm.

Dưới chân cậu ấy tăng tốc độ.

Diêu Mộ chạy đến chân sắp gãy lìa, vừa định chậm lại, đầu lưỡi kia lại liếʍ xuống sau cổ.

Anh ấy hét lên để tăng tốc.

Hai người vòng quanh căn nhà này, chạy hết vòng này đến vòng khác.

Diêu Mộ: “Như vậy không được, đợi khi Lâm Uyển Ương đi ra chúng ta đều tiêu đời hết rồi, trong túi tôi có mấy lá bùa, phải dùng thế nào đây?”

Tạ Văn Dĩnh: “Anh ném về phía sau, tôi niệm chú.”