Chương 50

Tạ Văn Dĩnh mỗi ngày năm giờ sáng bắt đầu tiết học sớm, mấy ngày nay Diêu Mộ cũng đúng giờ rời giường, chen chúc bên cạnh cậu ấy niệm kinh.

Tạ Văn Dĩnh suy nghĩ một chút, cũng không nói gì.

Dù sao nhất thời mới mẻ, cũng kiên trì không được bao lâu.

Hai người học xong tiết học buổi sáng, đi ra liền nhìn thấy chưởng môn thay quần áo muốn ra ngoài.

Lâm Uyển Ương đối diện với hai ánh mắt dò hỏi, nói: “Đợi lát nữa tôi đi xem thử hàng xóm có nhà không, hiện tại chúng ta có hơn bốn trăm ngàn, nếu như thủ tục có thể thuận lợi làm xong, tháng sau có thể khởi công làm đường, hậu kỳ thêm một chút đại khái không vấn đề gì.”

Việc này nên làm càng sớm càng tốt, phải nhanh chóng tiến hành thực hiện, tiền công trình có thể vừa kiếm vừa làm đường.

Có điều làm đường khẳng định động tĩnh không nhỏ, nhất định sẽ quấy rầy đến người khác, cho nên muốn nói qua với hàng xóm trước một tiếng.

Đối phương xa rời tập thể sống một mình, chuyển lên núi ở vốn là cầu yên tĩnh.

Lâm Uyển Ương và chủ nhà đã gặp nhau hai lần, ấn tượng của cô đối với người đó không tệ, hẳn là dễ nói chuyện.

Diêu Mộ hỏi: “Có cần chúng tôi đi cùng cô không?”

Lâm Uyển Ương: “Cũng không phải đi kéo bè kéo lũ đánh nhau, một mình tôi là đủ rồi.”

Diêu Mộ ngẫm lại cũng đúng, không thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường để nhìn Lâm chưởng môn.

————

Lâm Uyển Ương đứng ở cửa ấn chuông, đợi nửa phút không có ai đi ra, cô lại ấn thêm lần nữa, vừa mới đoán có thể là không ai ở nhà, liền nhìn thấy người đàn ông áo đen quần đen đi ra.

Tống Chương Dẫn kéo cửa sắt ra: “Mời vào.”

Lâm Uyển Ương giật mình, mở miệng hỏi: “Cái đó, ngài không hỏi tôi có chuyện gì sao?”

“Cô tìm tôi đương nhiên có việc.”

Được rồi, Lâm Uyển Ương nhún vai, đi theo anh vào.

Cô cảm thấy mình như vậy đúng là không giống người xấu lắm.

Căn nhà to như vậy mà không còn ai khác, trống trải mà yên tĩnh, cảm giác thiếu chút sức sống, cũng không có dấu vết cuộc sống.

Hai người đến sảnh bên ngồi xuống, Tống Chương Dẫn rót cho khách một ly nước, ngồi xuống phía đối diện.

Lâm Uyển Ương nói cám ơn, bưng ly lên uống một ngụm, lúc này mới đơn giản nói qua sự tình.

Tống Chương Dẫn trầm mặc vài giây, nói: “Ý tưởng làm đường rất tốt, sẽ không ảnh hưởng gì đến tôi, cô yên tâm.”

Lâm Uyển Ương: “Cảm ơn tiên sinh đã thông cảm, nếu ngài rảnh rỗi có thể tới đạo quán xem thử.”

Dừng lại một lát, Lâm Uyển Ương lấy ra một cái bùa hộ mệnh: “Có thể anh không tin cái này, nhưng tặng cho anh, đeo lên có thể bảo vệ bình an.”

“Tên tôi là Tống Chương Dẫn.” Người đàn ông đưa tay nhận lấy, quay đầu đi tới thư phòng bên cạnh.

Lâm Uyển Ương đọc thầm tên đối phương một lần, lòng nghĩ người cứ vậy mà đi rồi?

Ước chừng hơn mười giây, Tống Chương Dẫn từ trong phòng trở lại.

Sau khi ngồi xuống, anh đưa vật trong tay cho cô.

“Quà đáp lễ cho cô.”

Lâm Uyển Ương nhận lấy, đây là một ngọc phù, ước chừng lớn bằng nửa bàn tay, chất lượng ngọc bình thường, nhưng điêu khắc hoa văn Thao Thiết lại rất tinh tế.

Phía trên viết “Thiên lôi”, lật ra phía sau là bốn chữ “Bất đãn thiên kim”.

Lâm Uyển Ương có thể nhìn ra được đây là đồ cổ, có lẽ là pháp khí cũng chưa biết chừng.

“Quá quý giá tôi không thể nhận.”

Tống Chương Dẫn: “Tôi nhận bùa của cô, đáp lễ là phải, cái này để ở chỗ tôi cũng không có tác dụng gì, không bằng đưa cho người có thể dùng đến.”

Lâm Uyển Ương: “Anh nói như vậy, tôi vẫn không thể nhận.”

Tống Chương Dẫn: “Vậy tạm thời để ở chỗ cô, nói không chừng sau này tôi có việc cầu đến cô, hơn nữa đồ tôi đã tặng sẽ không thu hồi lại.”

“Vậy được rồi, anh có chuyện nhất định phải tới tìm tôi.” Lâm Uyển Ương nhìn chung quanh, lại hỏi: “Nơi này chỉ có một mình anh ở?”

“Tôi tới bên này tĩnh dưỡng, không thích có người khác.”

“Như vậy à...”