Chương 53: “Lại đây, cho tôi… Hít một hơi.”

Hô hấp của y có chút nặng nề, trong ánh mắt mê ly lộ ra sự hoảng hốt cùng hoang mang, từ trước đến nay, y rất mẫn cảm với ánh mắt của người khác, nhưng hôm nay, đây là lần đầu tiên y mắc phải sai lầm.

“Ảo giác sao…"

Omega suy yếu lại thả lòng, vì sốt nhẹ cho nên lúc này y có chút mơ màng mệt mỏi.

Bây giờ Giang Từ cảm thấy rất mệt, hôm qua y bị mất máu quá nhiều, sau đó lại trải qua một đợt đánh dấu điên cuồng.

Nếu đổi lại là người khác, sợ là ngay cả sức để cử động một ngón tay cũng không có.

Nhưng mà, thời điểm khi người bình thường mệt mỏi thì sẽ càng ngủ ngon hơn.

Y cho rằng mình sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng trên thực tế, đến ba bốn tiếng sau đó, Giang Từ vẫn cứ trằn trọc mãi trên giường không ngủ được.

—— Bởi vì đây là giường của một Alpha.

Dù cho bản thân Hoắc Nhàn Phong chỉ ngủ trên giường này một lần, dù cho đã thu liễm lại tin tức tố của bản thân, đồng thời dọn dẹp sạch sẽ, nhưng đối với một Omega cấp S nhạy bén như Giang Từ, dù cho chỉ là một tia khí vị mỏng manh, y vẫn có thể nhận ra được.

Nhưng cố tình, dù hơi thở có nhạt đến đâu thì nó cứ như một cọng lông vũ nhẹ nhàng đảo qua trái tim y, khiến cho Giang Từ khó chịu đến mức muốn nổi điên.

Dù cho bởi vì bản thân y bị thương, thân thể suy yếu, miễn cưỡng có thể đi vào giấc ngủ, nhưng chỉ vừa vào giấc ngủ được vài phút, y sẽ bị cảm giác nóng bức từ cảnh tượng mà y nhìn thấy trong giấc mơ làm cho bừng tỉnh.

Giang Từ đem tất cả mọi tội lỗi quy kết cho Hoắc Nhàn Phong ——

Bởi vì nơi này chính là nhà của tên Alpha kia.

Giường của hắn, chăn của hắn, gối cũng là của hắn, ngay cả trong không khí cũng có hơi thở của hắn.

Để cho một Omega vừa đánh dấu tạm thời ngủ trên chiếc giường tràn ngập hơi thở của một Alpha, đã thế còn không nhận được sự an ủi tương xứng, đây quả thực chẳng khác gì khổ hình.

Hơn nữa, cái tên Alpha kia rõ ràng đang ngồi trên cửa sổ uống rượu hưởng gió lạnh, nhưng lại chẳng thèm liếc mắt nhìn y lấy một cái.

Con mẹ nó chứ!

Giang gia tiểu thiếu gia có gia giáo tốt đẹp lại nhịn không được mà thầm chửi hắn trong lòng.

Giang Từ đẩy chăn ra, đột nhiên ngồi dậy từ trên giường.

Trong bóng đêm, sắc mặt y ửng hồng, hô hấp dồn dập, hoảng loạn gian nan cầm lấy ly nước bên cạnh, uống một hơi cạn sạch, nhưng trên thực tế, làm như vậy cũng lắm chỉ giúp đôi môi y thêm phần ẩm nước, còn lại thì chẳng có tác dụng gì.

“Hoắc…”

Omega xinh đẹp cắn chặt răng, ngữ khí lúc này của y không rõ là tức giận hay là cảm thấy thẹn, chỉ là giọng nói rất nhỏ, âm cuối còn nhiễm phần thở dốc cùng run rẩy rất rõ ràng.

“Hoắc Nhàn Phong ——”

“...”

Không có tiếng đáp lại.

Cửa sổ vốn dĩ rộng mở, nhưng không biết đã đóng lại từ bao giờ, thậm chí còn kéo bức màn lại, cho nên bây giờ, toàn bộ căn phòng rơi vào trong bóng tối nặng nề.

Giang Từ nâng tay lên, vòng bạc trên cổ tay lập tức sáng lên một tầng ánh sáng ấm áp, chiếu sáng một góc căn phòng tối đen như mực.

Y đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bên cửa sổ, nhưng lúc này, người đó đang nằm trên sofa.

Hai mắt thiếu niên nhắm nghiền, hô hấp vững vàng.

—— Dường như bây giờ hắn đã ngủ rất ngon rồi.

Giang Từ: “…”

Nói thật, giờ khắc này, y cực kỳ muốn nhấc chân đạp đối phương bay đến vũ trụ bên cạnh.

Nhưng thực tế cùng với những suy nghĩ trong đầu luôn có sự chênh lệch, vì thế, giờ phút này, Omega vừa suy yếu vừa sốt nhẹ chỉ có thể trở thành một người thân tàn ý chí kiên cường mà thôi, y quấn chặt chân trên người, chậm rãi đi xuống giường.

Ngay thời khắc chân trần của y tiếp xúc với mặt đất, y có thể cảm nhận một cách rõ ràng, phần cơ bắp bên trong đùi của y hơi co rút run rẩy.

Khóa học về sinh lý có nói, đây chính là một trong những biểu hiện mà một Omega đang cực kỳ khát vọng sự an ủi của Alpha.

Vì thế, Giang Từ cắn chặt răng, chỉ có thể đi về phía bóng người đến cửa sổ.

Y ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha, dùng sức đẩy thiếu niên kia một cái.

“Hoắc Nhàn Phong!”

Lần này, giọng nói của Omega lớn hơn rất nhiều, âm rung bên trong càng thêm rõ ràng.

“...”

—— Vẫn không có tiếng đáp lại.

“Đáng ghét…”

Giờ khắc này, Omega xinh đẹp khó có thể diễn tả được sự tức giận cùng ủy khuất của mình.

Nhưng giây tiếp theo, y bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười khẽ của thiếu niên.

“Làm gì thế?”

Đối phương thấp giọng nói, ngữ khí ái muội vang lên trong đêm đen, cứ như lời khıêυ khí©h của tình nhân với nhau.

“...”

Trong nháy mắt, Giang Từ liền hiểu, đối phương đang cố ý chơi y!

“Cậu!!!”

Nếu là trước kia, có lẽ y sẽ lập tức đánh cái tên Alpha trước mắt này đến bán thân bất toại, hoặc lùi lại mấy giờ trước, y cũng có thể đánh nhau với hắn một trận, nhưng bây giờ, Giang Từ yên lặng ngồi xổm bên cạnh sô pha, cuối cùng, y chỉ có thể cắn răng nói.

“Lại đây, cho tôi… Hít một hơi.”

“...”

Hoắc Nhàn Phong không trả lời, chỉ là trong bóng đêm, hắn duỗi tay vuốt ve phía sau cổ Omega, kéo đối phương vào trong l*иg ngực mình, sau đó, lòng bàn tay của hắn lại không chút để ý mà xoa nắn khối da thịt vẫn cảm không thể đυ.ng vào nhất kia.

Giang Từ đột nhiên run lên một chút, phản ứng đầu tiên của y chính là muốn né tránh, nhưng rất nhanh, một loại cảm giác bủn rủn khó có thể chống cự lan tràn khắp toàn thân y.

Dù sao thì cảm giác được trấn an từ Alpha đã đánh dấu mình khiến y cảm thấy mê luyến đắm chìm, cứ như ngay thời khắc này, tất cả lý trí đều tan thành mây khói, không thể thốt ra bất kỳ lời nào.

“Thoải mái không?”

Sau đó, y nghe thấy tiếng cười đầy ý trêu tức của đối phương.