Chương 2

Thông báo Giản Ngưng đưa ra ở trong đài lan truyền càng lúc càng rộng, chuyện này cũng không khó đoán, nhất định là Mật Chấn Vĩ ra tay, đây là đang buộc cô, không muốn cho cô một chút đường lui nào.

Theo kỳ hạn tới gần, tin đồn nhảm nhí trong đài không khỏi cũng nhiều lên.

Hôm nay, Giản Ngưng đi ngang qua phòng trà nước, bên trong truyền ra nhàn ngôn toái ngữ làm cô theo bản năng dừng bước chân.

“Tổng giám từ trước đến giờ luôn đối với Giản Ngưng rất tốt a? Sủng giống như là con gái ruột! Lần này Giản Ngưng sắp xảy ra chuyện, như thế nào cũng không thấy anh ta che chở?”

“Này còn cần phải đoán sao? Lúc trước tổng giám che chở cô ta, đó là nhìn mặt mũi của kim chủ! Rõ ràng hiện tại kim chủ không muốn nâng cô ta nữa!”

“Tôi liền nói Giản Ngưng có hậu trường, bằng không chỉ bằng cô ta? Sao có thể đi đến ngày hôm nay?”

“Còn không phải là một cái bị bao dưỡng chim hoàng yến? Mỗi ngày đều giả vờ như chính mình là Thánh Nữ!”



Trợ lý nghe xong liền nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Giản tiểu thư! Chị đừng nghe những người này nói ra nói vào! Bọn họ đều là ghen ghét chị!”

Giản Ngưng lại rất bình tĩnh, cố ý đề cao âm điệu, phảng phất là muốn nói cho người trong phòng nghe, “Đặt vé máy bay đêm nay đi New York! Thông báo với mọi người trong tổ chuẩn bị xuất phát!”

“Vâng! Giản tiểu thư!” Trợ lý hướng tới phòng trà cao giọng đáp lời.

Trong hành lang vang lên thanh âm giày cao gót đều đều theo tiết tấu, kiêu căng trương dương.

Trong phòng trà nước, vài người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng chỉ là hừ lạnh một tiếng, “Xem cô ta còn có thể đắc ý tới khi nào!”

***

New York, Broadway đường số 18, New York sở giao dịch chứng khoán.

Hôm nay, CEO tập đoàn Viễn Đông Hoắc Thần ở nơi này tuyên bố tập đoàn Viễn Đông tại Sở giao dịch chứng khoán New York chính thức đưa ra thị trường.

So với bản đồ thương nghiệp to lớn của tập đoàn Viễn Đông, người ta càng thường nói chuyện say sưa chính là thân phận người Hoa giàu nhất của chủ tịch Hoắc Anh Hải, từ khi đăng đỉnh bảo tọa người Hoa giàu nhất tới nay, liên tục mười năm đều giữ vững bảo tọa này.

So sánh với Hoắc Anh Hải người người đều biết, con trai ông Hoắc Thần liền thần bí hơn rất nhiều, từ khi tiếp quản chức vụ CEO tập đoàn Viễn Đông cho tới nay, tin tức công khai luôn rất ít, trước mắt phía chính phủ cung cấp tin tức đơn giản cũng liền mấy cái.

Hoắc Thần, nam, 28 tuổi, lúc trước phụ trách khai thác thị trường nước ngoài của tập đoàn Viễn Đông, có một vị hôn thê, là con gái của vua sòng bạc.

Hoắc Thần cũng không nhận phỏng vấn, một chút cũng không cho người ngoài có cơ hội nhìn trộm sinh hoạt cá nhân của anh.

Sau khi MC nhiệt tình giới thiệu xong, Hoắc Thần đi đến trước đài, nam nhân một thân tây trang màu đen, ngay cả áo sơmi cùng cà vạt cũng đều là màu đen, sấn đến gương mặt kia càng thêm âm trầm kiệt ngạo.

Bộ dáng anh tuấn của anh thật giống như là bị thượng đế hôn qua, thỏa mãn vô số nữ nhân đối với nam nhân có ảo tưởng cùng chờ mong.

Lạnh nhạt, cao ngạo, tuấn mỹ.

Trong nháy mắt, ngay cả Giản Ngưng giờ phút này đang ở dưới đài đều bị khuôn mặt không thể bắt bẻ của anh thu hút, nhìn chằm chằm thật lâu, thậm chí quên đi thân phận phóng viên của cô lúc này.

Hiện thực hung hăng đem cô đánh tỉnh, trong đầu có một thanh âm gõ cô, tỉnh tỉnh đi! Hoắc Thần thích chính là nam nhân!

Thẳng đến khi nghi thức kết thúc, Hoắc Thần đều luôn bảo trì thần sắc cao lãnh trước sau như một, toàn bộ hành trình không thấy biểu tình của anh có biến hóa gì, ngay cả quan lớn tự mình đến chúc mừng anh, Hoắc Thần cũng chỉ là không mất lễ phép đáp lại một câu “Thank you!”

Tuy rằng không có microphone, Giản Ngưng không có cách nào nghe được thanh âm của anh, nhưng nhìn môi mỏng kia hơi hơi mở ra, nhẹ nhàng lăn lộn hầu kết, trong lúc lơ đãng đều lộ ra nam nhân chuyên chúc gợi cảm.

Kế tiếp đến phân đoạn phỏng vấn, Hoắc Thần giao toàn bộ cho Phó giám đốc, mang theo trợ lý cùng đi vào lối đi đặc biệt.

Liền ở khi tất cả truyền thông như một tổ ong ùa lên trước, muốn tranh thủ chỗ phỏng vấn tốt nhất, Giản Ngưng lặng lẽ từ trong đám người rời khỏi, mang theo camera lặng yên rời đi đại sảnh của hoạt động.

Giản Ngưng nhanh chóng chạy đến con đường Hoắc Thần nhất định phải đi qua nếu muốn đi tới bãi đỗ xe, tuy rằng Hoắc Thần đi lối đi đặc biệt, nhưng thời gian này cô cũng đã thông qua quan hệ tìm hiểu rất nhiều, giờ phút này Giản Ngưng chỉ cần ôm cây đợi thỏ chờ anh.

“Chào anh! Hoắc tổng!” Bình tĩnh nữ nhân môi đỏ nhẹ nâng, khóe môi khẽ nhếch, cử chỉ lộ ra ưu nhã cùng tự tin.

Hoắc Thần bí thư nhìn đến phía sau Giản Ngưng đi theo camera, liền đã đoán được thân phận của cô, vội vàng tiến lên ngăn trở nói: “Hoắc tổng không nhận phỏng vấn.”

Khi bí thư nói chuyện, Hoắc Thần từ bên người cô đi qua, đối với tuổi trẻ lại yêu mị nữ nhân, Hoắc Thần cũng không có liếc mắt xem cô một cái, mặc dù người kia là trong mắt người khác tựa như vưu vật Giản Ngưng.

“Hoắc tổng!” Dưới tình thế cấp bách, Giản Ngưng kéo lại cổ tay của anh.

Hoắc Thần ngừng lại, sắc mặt âm trầm.

Một bên bí thư càng là sợ tới mức không nhẹ, này không thể nghi ngờ đã phạm vào Hoắc Thần kiêng kị, anh ghét nhất không có đúng mực nữ nhân.

Giản Ngưng thuận thế đi tới trước mặt Hoắc Thần, nắm cổ tay của anh không buông, lại lấy ra di động, cho Hoắc Thần xem một tấm ảnh.

Đó là một tấm ảnh chụp lén, xa hoa tư nhân biệt thự, Hoắc Thần một thân áo ngủ lụa, bên người ngồi một cái trần trụi thân trên tinh tráng nam nhân, trên cổ nam nhân treo một cái cà vạt, dụ hoặc đến cực điểm, thoáng nghĩ là có thể đoán được hai người vừa mới phát sinh qua cái gì.

Giản Ngưng hơi hơi tiến lên, nhón mũi chân, muốn tiếp cận nam nhân bên tai, “Hoắc tổng! Nghe nói anh lập tức liền phải cùng con gái vua sòng bạc kết hôn, nếu lúc này truyền ra tin tức anh là đồng tính luyến ái, không biết…”

Giản Ngưng câu lấy mị nhãn, một bộ uy hϊếp miệng lưỡi, “Tôi nơi này còn có rất nhiều ảnh chụp như vậy, một tháng này, anh cùng người nam nhân này gặp riêng không ít hơn bảy lần, không khéo, có ba lần đều bị tôi chụp tới rồi, tôi nơi này còn có càng táo bạo, ví dụ như bể bơi tắm chung! Ví dụ như tối hôm qua, hai người còn ở cùng một căn phòng tổng thống…”

Hoắc Thần nhướng mày, thần sắc rốt cuộc có một tia biến hóa, không hề cứng nhắc như lúc đầu, “Cô muốn làm gì?”

Nam nhân thanh âm, trầm thấp, từ tính.

Giản Ngưng ngữ tiếu yên nhiên, “Tôi hy vọng Hoắc tổng có thể tiếp nhận cuộc phỏng vấn độc nhất vô nhị của tôi, tôi chỉ cần tám phút mà thôi.”

Không có người biết Giản Ngưng cùng Hoắc Thần nói cái gì, chính là vài người ở đây lại thấy được kết quả cuối cùng, Hoắc Thần thế nhưng đồng ý yêu cầu phỏng vấn của Giản Ngưng.

Tổ quay phim nhanh chóng đặt máy quay, cơ hội tám phút hoàng kim phỏng vấn, mỗi giây đều quý như vàng.

Giản Ngưng canh chuẩn thời gian, hỏi liên tiếp những vấn đề đã chuẩn bị trước, Hoắc Thần tuy rằng lời nói không nhiều lắm, nhưng đều nhằm vào vấn đề đáp lại rõ ràng, tám phút trò chuyện xuất sắc ngoạn mục.

Giản Ngưng không có thất hứa, tới rồi tám phút, cô chủ động kết thúc phỏng vấn.

“Cảm tạ Hoắc tổng tiếp thu 《 Danh nhân 》 chuyên mục phỏng vấn!” Giản Ngưng nói xong, chủ động vươn tay phải.

Nam nhân rũ mắt liễm mi, nhìn thoáng qua bàn tay nữ nhân thon dài, sau một lát tĩnh mịch, anh nắm đi lên.

Camera đóng, phỏng vấn kết thúc.

Giản Ngưng thấp giọng nói: “Hoắc tổng yên tâm, những ảnh chụp đó tôi sẽ xóa đi.”

Hoắc Thần không nói, lạnh nhạt mặt hơi hơi động, gợi lên một mạt tựa tiên tựa yêu tà mị mỉm cười, trầm thấp một câu, “Có đôi khi quá thông minh là phải trả giá đắt.”

Giản Ngưng nghe xong, sửng sốt trong chốc lát, cô còn không kịp nghĩ lại những lời này là có ý tứ gì, nam nhân đã cất bước rời đi.