Chương 11

Cô cảm thấy thật hoang đường.

Làm thế quái nào cô lại cho rằng Trần Tu Trạch là một người tốt được chứ? Chỉ vì anh tiện tay giúp đỡ cô? Chỉ vì anh từng đưa chiếc ô đó?

Cô thật là ngu ngốc mà.

Trần Tu Trạch vẫn lẳng lặng đứng trong bóng tối, nhưng lúc này đối phương bên kia ở trong mắt Phương Thanh Chỉ không còn là một giáo sư trưởng bối nữa. Anh chẳng qua là một dã thú ẩn dưới lớp vỏ ngoài tuấn tú cùng với áo sơ mi, âu phục hào hoa lịch sự như đang đóng vai quý ông.

Sớm muộn anh cũng sẽ ăn cô.

Chẳng qua đó chỉ là sự khác nhau giữa phép ăn lịch sự với hung dữ mà thôi, còn lại bản chất thì chẳng có gì khác biệt.

Lúc này anh dịu dàng nhìn cô chăm chú, rốt cuộc là nhìn dáng vẻ đáng thương của cô rồi đem lòng đồng cảm hay là đang đánh giá thân thể cô dưới lớp quần áo ướt sũng này, suy nghĩ xem phải trả cái giá bao nhiêu mới có thể khiến cho cô cam tâm tình nguyện mở chân ra?

“Cô Phương.” Trần Tu Trạch nói: "Tôi có thể cho em thời gian hai ngày để suy nghĩ, tôi cũng không nóng vội."

Phương Thanh Chỉ nói: “Ngài đang mạo phạm đến tôi đấy.”

“Vậy thì cho tôi xin lỗi.” Trần Tú Trạch mỉm cười: “Thật sự xin lỗi em rất nhiều... vừa rồi em nói là tiệm bánh của đàn anh em bị niêm phong, cậu ta cùng với người nhà bị bắt giam tạm thời đúng không?”

Phương Thanh Chỉ nói: "Bọn họ đều vô tội."

“Tôi nghĩ cảnh sát sẽ cho họ một kết quả công bằng.” Trần Tu Trạch bình thản chống gậy xuống rồi nói: "Tôi xin lỗi vì lời nói bất lịch sự vừa rồi của mình và tôi hứa sẽ tìm cách giúp em gặp cậu đàn anh đó một lần... Không biết hôm nào cô Phương rảnh?"

Tình cảm và lòng tự tôn giục Phương Thanh Chỉ quay người rời đi.

Lý trí cùng hiện thực thì lại kéo Phương Thanh Chỉ ở lại trả lời.

“Tôi tan học lúc bốn giờ hai mươi chiều ngày mai.”

“Rất tốt.” Trần Tu Trạch gật đầu: “Tôi sẽ lệnh cho A Hiền đón em.”

Phương Thanh Chỉ xoay người rời đi, cô sợ chính mình sẽ chết vì lạnh trong căn phòng này, tất cả mọi thứ ở đây đều khiến cô nảy sinh ra cảm giác lạnh lẽo, run rẩy. Cô hoàn toàn không thể khống chế nổi phản ứng tâm lý của cơ thể mình... Đó không phải là nỗi sợ hãi khi đối mặt với ông chủ Hoàng, mà chính là... nỗi sợ hãi mà cô không muốn thừa nhận là mình sợ.

Cô sợ Trần Tu Trạch.

E ngại trước Trần Tu Trạch.

Nó hoàn toàn khác với tính xấu xa không chút che đậy của ông chủ Hoàng kia, cô không biết nên xếp Trần Tu Trạch vào hạng người xấu hay là hạng người tốt. Trước giờ, trong lòng Phương Thanh Chỉ luôn phân thiện ác rõ ràng, nhưng ngay lúc này lại bị Trần Tu Trạch đảo lộn trắng đen lung tung.

Cô cảm thấy sợ hãi khi phải đối phó với những ẩn số như này.

Khi trở về vẫn là người đàn ông tên A Hiền đưa cô... anh ấy ngồi ở ghế phụ kế bên ghế dành cho người lái, còn người lái xe cũng là một người khá trầm tính. Phương Thanh Chỉ một mình ngồi ở hàng ghế sau, cô không còn thời gian để suy nghĩ đến chuyện liệu quần áo với đôi giày ướt của mình có làm bẩn xe hay không mà cô bây giờ thực sự muốn rời khỏi chỗ này.

Bên ngoài trời vẫn đổ mưa, gió làm cây cối ngả nghiêng, từng bóng cành lá trên cây chồng chất lên nhau như những bóng ma, Phương Thanh Chỉ nhắm mắt lại rồi cúi đầu xuống, chợt thấy nực cười một cách bi thương.

Mới trốn được khỏi miệng sói thì lại rơi vào hang hổ.

Vừa mới về đến nhà, biết cậu và mợ mình đã nghỉ ngơi từ sớm, cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, vô tình để ý thấy ánh đèn vẫn còn sáng.

Du Gia Hào nhìn cô hỏi: “Chị, chị đi đâu vậy?”

Phương Thanh Chỉ mệt mỏi đáp: “Chị đi gặp một người bạn.”

“Chị nói dối.” Du Gia Hào bướng bỉnh không chịu tha cho cô: “Ở trường chị có quen nhiều bạn bè đâu, với cả vị đàn anh chị quen chẳng phải đang ở cục cảnh sát...”

“Du Gia Hào.” Phương Thanh Chỉ không vui: “Tốt nhất là em nên suy nghĩ lại những điều mình vừa nói đi.”

Du Gia Hào cứng miệng, ngang ngược như một con ngỗng lớn.

“Được rồi.” Giọng nói Phương Thanh Chỉ có chậm rãi lại: “Chuyện của người lớn, em đừng có mà hỏi nhiều.”

Du Gia Hào nói: “Em sắp trưởng thành rồi.”

“Thì vẫn là một đứa bé.” Phương Thanh Chỉ nói: “Thiếu tiền tiêu vặt à? Hay gì?”

Du Gia Hàn đè nén lại giọng nói: “Em muốn tiết kiệm tiền giúp chị, để chị có thể sớm dọn ra ngoài, không cần phải sống ở chỗ này nữa.”

Phương Thanh Chỉ cảm thấy bất ngờ.

Hai mắt Du Gia Hào bỗng đỏ hoe: “Mấy ngày trước, em nghe ba mẹ nói, chờ một thời gian nữa bọn họ sẽ sắp xếp cho chị đi gặp một số người... để quay với chụp hình... loại phim kiếm nhiều tiền. Bọn họ muốn chị đi đóng phim để lấy tiền trả nợ đánh bạc. Bọn họ còn nói là dù sao đàn anh kia của chị cũng bị bắt vào cục cảnh sát rồi, anh ấy không còn giá trị lợi dụng nữa...”