Chương 27

Cô ăn ở một quán ăn ven đường, một l*иg xíu mại được hấp nóng, khói bay nghi ngút, nằm trong một chiếc vỉ tre, bên trong là thịt lợn thái hạt lựu, A Hiền chỉ ngồi bên cạnh, âm thầm ghi nhớ, Phương Thanh Chỉ ăn bốn cái xíu mại, uống một chai nước.

Sau khi Phương Thanh Chỉ ăn xong, cô nói: "Chiều tôi sẽ đến thư viện trường để tự học."

A Hiền nói: "Tôi chờ chị ở cổng trường." Phương Thanh Chỉ nói: “Được.”

Thời tiết ngột ngạt, Phương Thanh Chỉ làm thế nào cũng không thể giải tỏa được sự phiền muộn trong lòng. Lúc trước khó chịu, cô thường chạy bộ, nhưng giờ áp lực trong lòng không giải tỏa dễ dàng như vậy. Ngồi trong thư viện cả buổi chiều, tới tối về nhà, cô không thấy Trần Tu Trạch, chỉ có mẹ Mạnh đã chuẩn bị bữa tối và đợi cô.

"Ngài ấy bận công việc.” mẹ Mạnh nói: “Ngài ấy cố ý gọi điện bảo cô đi ngủ sớm, không cần đợi.”

Không chỉ bận hôm nay, ba ngày sau, Phương Thanh Chỉ cũng không gặp Trần Tu Trạch.

Trần Tu Trạch không trả lời, Phương Thanh Chỉ cũng không hỏi.

Khi thời tiết dần trở nên mát mẻ hơn, Phương Thanh Chỉ còn bỏ thêm một chiếc áo khoác vào cặp sách để tránh gió lạnh. Anh chị em nhà họ Trần rất ít khi đến nhà mới của Trần Tu Trạch, chỉ có Ôn Tuệ Ninh đến một lần, đích thân đưa đồ ăn cho Phương Thanh Chỉ.

"Đây là cá hấp rượu.” Ôn Tuệ Ninh nhẹ nhàng nói: "Cá ở Thiên Thuỷ Vi, chị ăn thử đi, rất ngon.”

Phương Thanh Chỉ chỉ ăn một chút, món đó dùng nước cốt chanh, rau mùi, vỏ quýt điều vị, đũa cắm vào sau đó bơ chảy ra, hương vị rất ngon. Cô ăn một chút, nghe Ôn Tuệ Ninh nói: “Đợi tới lễ giáng sinh, chị nên nghỉ về nhà, anh nhớ chị rất nhiều, mỗi lần gọi điện đều hỏi, tiếc là không có chị.”

Phương Thanh Chỉ không biết nên giao tiếp với đối phương như nào, chỉ nói “Được".

Rồi lại nghe Ôn Tuệ Ninh nói: "Anh gần đây không ở Hồng Kông, sợ chị ở nhà một mình sợ hãi, cho nên cố tình gọi em qua đây cùng chị."

Phương Thanh Chỉ sửng sốt: "Ngài ấy đi đâu?"

Ôn Tuệ Ninh cười nói: “Làm việc, không sao, hai ngày nữa sẽ về."

Phương Thanh Chỉ không hỏi thêm nữa mà từ từ ăn cá, Ôn Tuệ Ninh vẫn đang nói về món cơm Nguyên Lang cô mang tới. Cô là một người rất chăm chỉ tìm hiểu ẩm thực, Phương Thanh Chỉ khá ngưỡng mộ, lại tự nghĩ, nếu cô sinh sớm hơn vài năm, đầu thai tới nhà Trần Tu Trạch thì tốt biết mấy. Giàu sang phú quý không cần nói, ít nhất cuộc sống không cần lo sợ như giờ.

Chuyện đáng lo sợ hơn đã xảy ra vào một tuần sau đó.

Đuôi bão quét qua Hồng Kông, vào ngày cảnh báo mưa bão, Phương Thanh Chỉ tình cờ có hai tiết học. Trời mưa như trút nước, A Hiền nhất quyết đỗ xe ở cổng trường, Phương Thanh Chỉ không thèm tranh cãi với anh ấy, cầm ô vội vàng chạy vào lớp, hệ thống thoát nước của trường như có vấn đề, nước thải tràn vào một số đoạn đường, nước tràn qua mặt đường, có một số người lao công phải mặc áo mưa để sửa. Phương Thanh Chỉ vội lên lớp nên không dừng lại, đi trên con đường đầy nước thải, đôi giày vải đế cao su của cô bị ngấm nước, giẫm lên khá khó chịu.

Cô cất ô, xỏ đôi giày ướt bước vào lớp, vừa ổn định ngồi xuống, cô mở sách ra thì thấy có một đôi tay đặt trên bàn.

Mềm mềm, thơm mùi bơ nhẹ.

Phương Thanh Chỉ nhìn lên, thấy Lương Kỳ Tụng.

Anh ta đã gầy đi rất nhiều, gò má rõ hơn trước, tóc mềm, sạch sẽ, trông bảnh bao trong chiếc áo sơ mi trắng mới tinh.

Ngay khi Phương Thanh Chỉ muốn đứng dậy, thầy đã bước vào.

Cô chỉ có thể ngồi xuống.

Lương Kỳ Tụng không nói chuyện với cô, anh ta học môn này rồi, nhưng giờ nghe giảng rất nghiêm túc, lúc thầy giảng bài, anh ta cũng cầm bút ghi chép ở phía dưới. Phương Thanh Chỉ rơi vào hỗn loạn, phải mất một lúc lâu mới ổn định được tâm trạng, buộc bản thân phải tập trung nghe giảng, học bài.

Sau khi tan học, Phương Thanh Chỉ vừa đóng vở lại thì Lương Kỳ Tụng đã nắm lấy cổ tay cô: "Tại sao?"

Giọng của anh ta rất nhỏ, giống như gió nhẹ: "Sao lại viết thư như vậy?"

Phương Thanh Chỉ nhìn vào cuốn sổ nhăn nheo của cô: "Tôi có bạn trai rồi."

Lương Kỳ Tụng nói: "Nói dối."

Anh ta nắm lấy tay Phương Thanh Chỉ.

Cổ tay hơi dùng sức, cảm giác đau đớn khiến Phương Thanh Chỉ khẽ cau mày, cô sợ đau nhất, nhưng đối phương nắm chặt như vậy, đau đến mức khiến mắt cô mờ đi.

Có lẽ do quá đau, Phương Thanh Chỉ nghĩ, nói: "Mời anh buông tay ra."

Lương Kỳ Tụng không buông tay, vẫn giữ chặt, anh ta nhìn thẳng vào mắt Phương Thanh Chỉ, từng bước ép tới: "Có phải có người uy hϊếp em không? Tôi tìm em mấy lần, nhưng cậu mợ em không gặp tôi, chỉ có em em, Du Gia Hào, nói với tôi rằng ông chủ Hoàng uy hϊếp em, sau đó có người...”

“Không.” Phương Thanh Chỉ giằng tay ra, cô nói: “Tôi đã chịu đựng cuộc sống khó khăn này đủ rồi, là tôi không muốn chăm chỉ làm việc để để kiếm học phí và sinh hoạt phí nữa, tôi không muốn sống trong một căn gác chật hẹp cả đời, tôi không muốn cam tâm sống loanh quanh trong bếp đủ chưa?”