Chương 9

Ngay lập tức, cô lại cười nhạo chính bản thân mình.

Trần Tu Trạch có tất cả, từ danh tiếng cho đến quyền lực. Có điều, thân thể anh có hơi bất tiện, vì vậy, làm sao có thể so sánh anh với ngọc bích có tỳ vết được. Cô nhìn lại mình, dáng vẻ bây giờ thật nhếch nhác, ngay cả loại hèn hạ như ông chủ Hoàng cũng chưa chắc địch lại nổi. Bây giờ, còn không phải là bộ dạng muốn cầu xin anh mở rộng lòng nhân từ với mình hay sao.

Đáy lòng cô bỗng trở nên thê lương.

Nhà ăn cách nơi này cũng không xa, sàn nhà đều được lát bằng gỗ Hồng Mộc, đồ đạc được bố trí theo kiểu cổ xưa, ngay cả bàn ăn cũng là hình tròn, phong cách đơn giản nhưng vô cùng tao nhã. Thức ăn trên bàn cũng không quá nhiều, chúng được bày biện một cách tinh xảo trên chén đĩa. Thịt gà cắt lát với gừng và hành lá, rau xanh trộn với nấm, canh sườn heo nấu với bí đao hạt sen, bắp cải luộc, mướp đắng xào rau mận, bào ngư hầm thịt gà, chờ đến khi ngồi xuống la sẽ có người đem chậu lên mời hai người họ rửa tay, sau đó, lấy khăn mặt lau sạch rồi dùng nước trà súc miệng, cuối cùng là bưng lên một bát cháo gạo xanh.

Vì Phương Thanh Chỉ chưa dùng bữa tối nên hiện tại, trong bụng cô trống rỗng, nó bắt đầu kêu lên ùng ục, cô tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, ngồi đợi Trần Tu Trạch động đũa rồi sau đó cô mới cầm đũa lên. Cô dùng đũa gắp một miếng thịt gà và từ từ thưởng thức, mùi vị thịt gà rất ngon nhưng cô không nếm được vị gì cả, dáng vẻ cô giống như đang hoàn thành cho xong nhiệm vụ.

Cô nuốt nước bọt một cái, rồi nói: “Tôi lần này tới đây là để trả lại ô cho ngài, cũng như cảm ơn ngài tối qua đã ra tay giúp đỡ em trai của tôi.”

Trần Tu Trạch cười, nói: “Chỉ là tiện tay mà thôi, làm khó em chạy một chuyến tới đây rồi.”

Tướng ăn của anh rất tao nhã, không vội vàng, lúc nói chuyện với cô thì đặt đũa xuống, không nhai nuốt, nhẫn nại nhìn cô.

Nó hoàn toàn khác hẳn với ấn tượng ban đầu của Phương Thanh Chỉ về anh.

Khiêm tốn, điềm đạm, rộng lượng.

Anh hẳn là một người tốt, giống như một vị giáo sư ấm áp.

Phương Thanh Chỉ nói: “Còn chuyện thứ hai là tôi muốn nhờ ngài, xin anh hãy giúp đỡ... Hãy giúp đỡ đàn anh của tôi.”

Trần Tu Trạch bình tĩnh hỏi: “Đàn anh?”

“Vâng.” Phương Thanh Chỉ đã hoàn toàn đặt đũa xuống, dường như cô đã quên mất lễ nghi trên bàn ăn, tốc độ nói cũng nhanh hơn: “Thưa ngài, tôi nghe nói rằng trong Tết Trung thu vừa rồi, ngài đã ăn bánh mà ông chủ Hoàng gửi đến, ăn xong liền cảm thấy không khỏe.”

Trần Tu Trạch có hơi giật mình, chậm rãi nói: “Mấy ngày trước, tôi quả thật cảm thấy không thoải mái, nhưng không phải vì bánh.”

Phương Thanh Chỉ thốt lên một tiếng.

Chuyện đã đến nước này, cô có thể chắc chắn mà xác nhận mọi chuyện.

Mọi việc đều là do ông chủ Hoàng lên kế hoạch, có điều, không ngờ được rằng mưu đồ của đối phương lại nham hiểm đến vậy, không từ bất cứ thủ đoạn nào, chỉ vì một người như cô, thậm chí ngay cả đồng bọn hợp tác cũng không tha...

“Làm sao vậy?” Trần Tu Trạch ôn hậu như giáo sư, lên tiếng: “Vừa rồi cô Phương có nhắc tới đàn anh, chả lẽ có liên quan đến chuyện này sao?”

“... Vâng.” Phương Thanh Chỉ ngồi thẳng, hai tay đặt bên trên mép váy, kiềm chế lại cảm xúc của mình, cố gắng bày tỏ thật lòng nhất: “Ông chủ Hoàng nói, bởi vì đàn anh của tôi làm bánh có hại đến sức khoẻ của ngài, vì vậy đã báo cảnh sát, bắt nhốt đàn anh cùng người nhà anh ấy vào cục cảnh sát.”

Trần Tu Trạch nhíu mày: “Vậy mà lại có chuyện như vậy.”

Phương Thanh Chỉ thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt của anh, cô bóp chặt lấy bàn tay của mình, cuối cùng đi thẳng vào chủ đề chính: “Vì vậy, tôi muốn hỏi ngài Trần, ngài có thể...”

Lúc này, có tiếng bước chân vang lên. A Hiền vội vàng đi vào, nhìn thấy Phương Thanh Chỉ, anh ấy có hơi sững sờ, do dự nhìn Trần Tu Trạch: “Ngài Trần.”

Trần Tu Trạch nói: “Có chuyện gì?”

A Hiền nhìn về phía Phương Thanh Chỉ.

Trần Tu Trạch nói thêm: “Cô Phương tới đây với tư cách là khách, không sao cả.”

Vừa rồi, lời còn chưa nói xong thì bị chen ngang, bây giờ Trần Tu Trạch lại nói lời như này khiến Phương Thanh Chỉ gục đầu xuống, nhìn thấy đôi giày lấm lem bùn đất của mình. Vừa rồi, cô bước vào trong dáng vẻ thế này, trên sàn nhà bằng gỗ tráng lệ này cũng bị kéo lê dài thành một đoạn, không rõ có phải là vết tích của nước bùn không.

Lúc này, A Hiền thấp giọng nói: “Bà Tô gọi điện thoại tới, nói rằng Bình An không chịu dùng bữa, khóc lóc đòi gặp ngài.”

Trần Tu Trạch đáp: “Đấy là con của bà ta, tôi qua đó thì giúp ích được gì. Cậu giúp tôi trả lời điện thoại, nói rằng tôi đã đi ngủ rồi.”

A Hiền lại nói: “Còn có cậu năm...”

Trần Tu Trạch hỏi: “Tiểu Ngũ xảy ra chuyện gì?”

“Vừa rồi, cậu năm cùng cậu chủ nhà họ Hạ xảy ra tranh chấp, bọn họ thậm chí còn ẩu đả ngay trong tiệm của ông chủ Lục.” A Hiền nói: “Họ phá hỏng không ít đồ, tôi nghe nói đầu của cậu Hạ cũng bị đánh...”