Chương 28

Sở Niệm sau khi điều chỉnh tốt cảm xúc đồng thời đi tắm, lúc bước ra đã sắp 12 giờ, cô ngồi trong phòng, lặng lẽ nhìn khắp xung quanh.

Ba năm rồi...

Ba năm cô chưa từng bước chân vào căn nhà này, phòng của hai người dường như chưa từng thay đổi.

Cô biết ba năm nay đối với Nguyễn Du Nhiên mà nói là nỗi đau giằng xé, nhưng khi cô thật sự đối mặt với tất cả mọi thứ, đó lại là loại cảm đau đớn như thể chính bản thân mình trải qua, máu tươi trong người dâng trào.

Phòng ngủ của hai người chưa từng thay đổi.

Chiếc giường lớn với màu lan tử la cô yêu thích, phía sau giường treo bức tranh hoạt hình trừu tượng hai người, quần áo treo trong tủ đều là váy màu nhạt mà cô thích... tấm hình của cô còn ở trên bàn... khắp mọi ngóc ngách... thậm chí chiếc đồng hồ đeo tay lúc cô rời đi đặt ở nhà, quần áo trước khi đi quay cô cùng Tiện Tiện k1ch tình nên ném qua một bên...

Mỗi một chỗ đều được quét dọn sạch sẽ thế nhưng mỗi một chỗ trưng bày đều không hề thay đổi.

Giống như 3 năm nay cô chưa từng rời khỏi...

Thật sự đều không có thay đổi.

Sở Niệm ôm Tiểu Tao, vuốt v3 bộ lông mềm mại của nó, cảm nhận ấm áp từ cái bụng hồng hồng của nó giống như lúc còn nhỏ, nước mắt lại dâng lên, nhưng một lần nữa bị ép trở lại.

Cô không biết ba năm nay...

Nguyễn Du Nhiên đã trải qua thế nào, một lần lại một lần khiến cho cô tự mình ở trong hoàn cảnh như vậy trải qua.

12 giờ rưỡi.

Sở Niệm không ngủ được, có mẹ ở bên cạnh nên Tiểu Tao đã ngủ khì khì một giấc trên giường, tâm tư của chú chó nhỏ này rất đơn giản, năm ấy nó được Sở Niệm nhặt về, tuy rằng nhiều năm không gặp nhưng nó vẫn như cũ nhận Sở Niệm là chủ của nó. Sở Niệm đứng lên chuẩn bị ra đài ngoài trời ngắm sao, vừa ra phòng khách, ngoài ý muốn ngửi thấy mùi thuốc lá.

Trong bóng tối, có một đốm sáng của đầu thuốc lá, Sở Niệm trầm mặc chốc lát, cô vẫn mở đèn.

Nguyễn Du Nhiên bị chói mắt nên nửa híp mắt, khi nhìn thấy rõ là Sở Niệm, cô cũng không nói chuyện, biểu cảm lãnh khốc.

Sở Niệm phát hiện Nguyễn Du Nhiên trở nên im lặng, trước đây chỉ cần có cô ở đây, cái miệng nhỏ nhắn kia tuyệt đối sẽ "bắn" liên tục, mà lúc này, người kia lại trở nên ít lời.

Thời gian có thể thay đổi điều gì?

Một người dốc sức muốn học mở rộng cửa lòng thể hiện ra ngoài...

Một người khác lại hoàn toàn học được im lặng, đem tất cả mọi thứ vùi sâu trong lòng...

Sở Niệm cũng chỉ trầm mặc trong chốc lát, sau đó cô chậm rãi nói:

"Tôi đói bụng, muốn ăn mì, em ăn không?"

Cô căn bản không đói.

Chỉ là... chợt mở miệng, cô lại không biết làm thế nào để câu thông với Nguyễn Du Nhiên.

Nguyễn Du Nhiên lắc đầu tiếp tục hút thuốc.

Sở Niệm nấu một phần mì, tuy rằng Nguyễn Du Nhiên từ đầu đến cuối đều ngồi trong phòng khách im lặng, nhưng nội tâm của cô đã bị đốm lửa thuốc lá này châm ngòi, tia cảm giác quen thuộc làm cho lòng cô nhảy nhót một cách vô hình.

Chờ Sở Niệm bưng tô mì đi ra, Nguyễn Du Nhiên đang nghiêng đầu nhìn các vì sao bên ngoài cửa sổ, ánh mắt của cô có chút trống rỗng, vẻ mặt mơ màng.

Sở Niệm mím môi, cô bưng mì đặt trên bàn.

Trước đây, nếu cô xuống bếp nấu mì, người kia tuyệt đối sẽ dựa vào cô không chịu buông ra, em một miếng chị một miếng ăn rất ngon lành.

Nhưng bây giờ...

Người kia ngay cả quay đầu lại nhìn cô cũng không có.

Sở Niệm đã chuẩn bị kỹ càng, cô thản nhiên chấp nhận sự lãnh đạm của người kia.

Cô yên lặng ngồi ăn mì.

Dáng vẻ của Sở Niệm từ nhỏ đã như vậy, giống như đã trải qua huấn luyện, yên lặng ăn mì, từng miếng từng miếng một đưa vào miệng.

Chờ cô ăn xong, Nguyễn Du Nhiên đã hút điếu thứ tư, Sở Niệm đặt chén xuống, nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên nửa ngày, cô cũng thử ho khẽ.

Nguyễn Du Nhiên dừng lại, dụi dụi rồi dập tắt điếu thuốc.

Vẫn không nói lời nào.

Sở Niệm cứ như vậy nhìn Nguyễn Du Nhiên.

Khoảng cách đó, trong ngôi nhà này, Sở Niệm cảm giác thỏa mãn không tả được.

Nguyễn Du Nhiên chỉ trầm mặc trong giây lát, sau đó cất giọng:

"Tôi muốn tắt đèn."

Cô đã quen với bóng tối.

Trong bóng tối, cô không cần che giấu bất kỳ cảm xúc gì, tâm trạng gì của chính mình.

Sở Niệm gật đầu, cô đứng lên đi tắt đèn, nhưng cũng không có rời khỏi, duy trì giữ một khoảng cách, lặng lẽ ngồi.

Chẳng biết qua bao lâu, dường như không khí đều ngưng đọng lại, hai người cũng không nhúc nhích.

Cửa bảo vệ khóa trái ngược lại bị mở ra, sau đó nghe thấy giọng Sở Thu thở dài:

"Haiz, mệt chết đi được, thật buồn ngủ, phu nhân à."

Giọng Sở Thanh cũng truyền đến:

"Kiên trì chút đi, chúng ta đã bàn sau khi làm xong mọi việc sẽ cùng Tiện Tiện đi ra ngoài giải sầu mà?"

"Quả thật lớn tuổi rồi, đã lâu không làm việc liên tục, cái lưng già cũng không chịu nổi."

Nguyễn Thu vừa nói vừa đi vào trong phòng, lỗ mũi hít hít:

"Tiện Tiện, ranh con kia lại hút thuốc, phu nhân, em không quan tâm hả?"

Sở Thanh trầm giọng:

"Lòng con khổ sở, cũng không chịu nói, ngoại trừ cách này để trút ra thì không còn gì nữa, em nói thế nào cũng không mở miệng, chị cứ giật dây em nói, chị không tự mở miệng đi?"

Nguyễn Thu "hức" một tiếng, bà càn quấy hơn:

"Người ta có miệng hay không phu nhân rõ nhất chứ."

Rất nhanh truyền tới một loạt âm thanh đa dạng vô cùng rõ ràng...

Sở Niệm im lặng, Nguyễn Du Nhiên cũng im lặng theo.

Hai bà mẹ này... quả thật gươm quý không bao giờ cùn*.

*Tương tự Gừng càng già càng cay

Không phải nói mệt sao? Còn có thể ở cửa hôn 10 phút.

"Ây da, được rồi, làm gì, muốn ăn chị luôn à?" Nguyễn Thu được lợi còn khoe khoang, bà sửa sang lại quần áo: "Chị lén đi xem Tiện Tiện, không biết có mất ngủ rồi giả vờ nhắm mắt gạt chị không."

Lời này như bàn tay lớn k1ch thích tâm Sở Niệm, cô nhìn về phía Nguyễn Du Nhiên.

Nguyễn Du Nhiên đứng lên, mở đèn:

"Mẹ không cần nhìn."

Đèn vừa mở, Sở Thanh và Nguyễn Thu đều kinh ngạc nhìn hai người bên trong, đây là...

Cảm xúc Nguyễn Du Nhiên xuống rất thấp:

"Đây là Sở Niệm, hai mẹ biết mà nhỉ."

...

Nguyễn Du Nhiên:

"Tổ chương trình muốn quay phần tiếp theo, Ngưu đạo gọi điện thoại cố ý căn dặn con dẫn về nhà trước để làm quen hoàn cảnh."

Nguyễn Thu:...

Sở Thanh:...

Nói xong, Nguyễn Du Nhiên nghiêng đầu nhìn hai người mẹ, Nguyễn Thu mới biết bản thân nên có chút phản ứng, bà ngay lập tức che miệng mình:

"Niệm Niệm, con..."

Đầu Sở Niệm hiện lên mấy đường đen.

Phải nói mẹ ở trong giới giải trí cũng là lão đại, kỹ thuật diễn cứ như mấy nhân vật nữ chính của mấy bộ phim cẩu huyết của thập niên 70 vậy?

Ngược lại là Sở Thanh, bà nhéo mũi Nguyễn Thu, nhìn Sở Niệm gật đầu.

Sở Niệm mấp máy môi, cô muốn mở miệng gọi "Mẹ" nhưng lại sợ Nguyễn Du Nhiên phản cảm, trong lúc nhất thời sững sờ, không biết nên xưng hô thế nào.

Nguyễn Du Nhiên ở bên cạnh yên lặng nhìn chằm chằm ba người nhưng chỉ chốc lát, khóe miệng kéo nên tia lạnh lùng chế giễu:

"Mọi người đã gặp qua."

Chỉ số thông minh của Tiện Tiện bất ngờ vọt lên khiến cho ba người đều đứng hình.

Nguyễn Du Nhiên không nói nữa, cô một mình đi vào phòng, mở cửa, đóng cửa, tự giam mình trong không gian an toàn.

Bầu không khí chìm trong yên lặng.

Sau đó, Sở Thanh nhìn Sở Niệm:

"Niệm Niệm..."

Sở Niệm gật đầu:

"Con hiểu, đây là điều con đáng nhận."

...

Cả đêm lật qua lật lại không ngủ được. Sở Niệm không có khổ sở, ngược lại trong lòng có một chút xíu hi vọng bùng cháy, ngày hôm sau sẽ bắt đầu quay rồi, cô rất quý trọng khoảng thời gian ở chung với Du Nhiên.

—-------

Dù rằng Sở Niệm luôn ở trong phòng không đi ra ngoài nhưng sáng sớm vẫn thức dậy vì gia đình làm đồ ăn.

Nguyễn Thu lôi kéo Sở Thanh thương lượng:

"Có phải chúng ta biểu hiện quá bình tĩnh, chắc là nên ầm ĩ với Niệm Niệm một trận, chửi bới các kiểu?"

Sở Thanh liếc mắt nhìn phu nhân của mình:

"Chị điên hả, em cảm thấy con gái chị đã loáng thoáng biết được gì đó, còn diễn cái gì?"

Nguyễn Thu không lên tiếng, bà nhìn nhìn Sở Niệm đang bận rộn trong bếp, thở dài:

"Tình yêu quả thật có thể khiến người ta sống cũng khiến người ta chết, em nhìn xem? Tiện Tiện căn bản không để ý Niệm Niệm, nhưng chị thấy ánh mắt của Niệm Niệm... đều có tinh thần có ánh sáng rồi, không còn giống trước đó lặng lẽ chết chóc."

Sở Thanh không muốn nhiều chuyện với Nguyễn Thu:

"Đừng nhắc, vô dụng thôi, bây giờ trọng điểm là ở trên người Tiện Tiện, con bé không vui, tự phong bế mình."

Nguyễn Thu gật đầu, bà nhìn vào mắt Sở Thanh:

"Đó là tất nhiên, con bé phải buông xuống, trút giận ra ngoài, vết thương chung quy cũng phải kết vảy, lột xuống, mới lành."

...

Ăn sáng.

Nguyễn Thu đi tìm Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên cả đêm không ngủ, nhưng lúc này cô nằm trên giường cũng không chịu thức dậy.

Nguyễn Thu đi tới, cúi người ôm con gái:

"Dậy ăn sáng, nha?"

Nguyễn Du Nhiên không nói lời nào.

Nét mặt và biểu cảm cực kỳ giống với Chính Trực, trong lòng Nguyễn Thu khẽ động, bà theo thói quen chọt chọt mặt con gái:

"Dậy ăn cơm, không là mẹ hôn con đó."

Nguyễn Du Nhiên:...

Trên đời này có bà mẹ nào đáng sợ như vậy không?

Cô bị ép buộc thức dậy, rửa mặt, cũng không trang điểm trực tiếp đi ra.

Sở Niễm vẫn làm đồ ăn như những ngày thường, nhưng rõ ràng đều là món Tiện Tiện thích ăn, Tiện Tiện cũng không có ra vẻ, cúi đầu lặng lẽ hai ba miếng ăn hết cái bánh bao, ăn thêm một chén cháo.

Nguyễn Thu và Sở Thanh nhìn thấy đều muốn rơi nước mắt, ông trời ơi, nhiều ngày rồi con gái mỗi ngày ăn ít như con chim nhỏ rốt cuộc cũng có biến hóa. Mấy ngày nay, miệng của Nguyễn Thu nói đến mỏng luôn rồi, nhưng con bà cũng giống như không nghe thấy.

Sở Niệm cũng rất hài lòng.

Tuy rằng Nguyễn Du Nhiên vẫn từ chối câu thông với cô nhưng mấy năm nay cô ở cùng Chính Trực, thứ không thiếu chính là kiên trì.

Lúc xế chiều, Đại Hoa gọi điện thoại cho hai người, rất nhiều năm không có liên lạc, Đại Hoa có chút lo lắng.

"Niệm Niệm, chiều nay, tụi mình sẽ tổ chức một buổi họp bạn bè trong phạm vi nhỏ thôi, cậu với Tiện Tiện có thể đến không? Tụi mình cũng biết các cậu bận, hơn nữa cũng không tiện nên lúc đầu lớp trưởng có nói không cần gọi các cậu, nhưng sáng nay tụi mình trò chuyện, cảm thấy không có các cậu không trọn vẹn, tụi mình lựa chọn..."

Nghe Đại Hoa nói xong, Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên đang nhìn chằm chằm bóng đèn ngây người.

Sở Niệm:

"Du Nhiên, Đại Hoa hỏi em có thể đến tham gia họp bạn bè được không."

Nguyễn Du Nhiên quay đầu nhìn Sở Niệm, gật đầu.

Đi ra ngoài cũng tốt.

Cô không muốn nhốt chính mình ở trong nhà một cách mệt mỏi thế này.

Đôi khi càng chờ đợi tâm trạng sẽ càng không tốt, càng phiền muộn.

Ngày đó, Nguyễn Du Nhiên phong bế tính cách, bước vào nhà, Nguyễn Thu cùng Tiểu Tao trơ mắt nhìn cô đi vào, nửa ngày cũng không có trả lời, bà cũng hết cách rồi, nhìn con gái ủ rũ ngồi ở trên sofa.

Sở Thanh sửa lại áo khoác, gần đây, bà và Nguyễn Thu đều ở bên này xử lý, kết nối công việc nên đều khá bận rộn, bà nhìn Sở Niệm:

"Niệm Niệm, hai mẹ muốn ra ngoài, con và Tiện Tiện..."

Sở Niệm gật đầu:

"Con sẽ ở cùng em ấy."

Hai người vốn dĩ muốn cùng ra ngoài nhưng Nguyễn Thu đến cuối cùng vẫn không yên lòng, bà bảo phu nhân đi trước, bà ở lại xem có thể xoa dịu bầu không khí này không. Nhưng khi bà lui lui tới tới ở cửa con gái cũng không để ý đến bà, bà cũng không biết làm thế nào ngoài lo lắng suông.

Sở Niệm nhìn dáng vẻ hai người mẹ cũng chua xót trong lòng, hai người mẹ của cô tuổi cũng đã xế chiều, đã đến lúc hưởng thụ cuộc sống, nhưng vẫn còn vì các cô mà làm lụng vất vả, bôn ba khắp nơi.

Sở Niệm nhìn thời gian, ánh mắt nhìn chằm chằm đồng hồ suốt nửa tiếng, lúc 10 giờ rưỡi, cô lấy hết can đảm đi gõ cửa phòng Nguyễn Du Nhiên.

"Vào đi."

Giọng rất nhẹ nhàng nhưng lại làm cho tim Sở Niệm đập rộn lên, lúc cô đi vào, bất ngờ phát hiện Nguyễn Du Nhiên đang ngồi trên thảm lắp ráp lego.

Ngay khoảnh khắc đó, cảm xúc vốn dĩ đã điều chỉnh tốt phút chốc dao động, nước mắt lưng tròng.

Nét mặt của người đó, thậm chí là hành động nghiêng đầu thôi đều giống y đúc Chính Trực.

Ngay khoảnh khắc đó, tâm của Sở Niệm giống như hồ nước mùa xuân, gió thổi qua tạo thành từng gợn sóng, cô muốn thật muốn đi tới ôm lấy Nguyễn Du Nhiên.

Nhìn thấy Sở Niệm đi vào, Nguyễn Du Nhiên nghiêng đầu hỏi:

"Có chuyện gì?"

Gần đây cô luôn muốn làm gì đó có thể khiến cho bản thân không còn miên man suy nghĩ nữa, món đồ chơi này là cô vô tình phát hiện, tuy rằng kỹ thuật không tốt nhưng đối với cô mà nói, chỉ cần cầm trên tay hoạt động thì so với việc để tâm phiền muộn đã tốt hơn nhiều.

Sở Niệm thu liễm lại cảm xúc:

"Chỗ hẹn buổi chiều hơi xa, chúng ta có lẽ cần phải lên đường rồi, em----"" cô nhìn Nguyễn Du Nhiên: "Tôi giúp em trang điểm được không?"

Trước đâu hai người hiếm khi mới cùng nhau tham gia hoạt động.

Nguyễn Du Nhiên luôn muốn Sở Niệm trang điểm cho mình, kỹ thuật của Sở Niệm rất tốt, trang điểm nhẹ cũng làm cho người ta cảm thấy rất đẹp.

Nguyễn Du Nhiên im lặng nhìn Sở Niệm, Sở Niệm vẫn nhìn Nguyễn Du Nhiên.

Chẳng biết qua bao lâu.

Nguyễn Du Nhiên gật đầu, Sở Niệm nở nụ cười, cô đi rửa tay, cầm một chiếc ghế ngồi trước mặt Nguyễn Du Nhiên, vì Nguyễn Du Nhiên trang điểm.

Mặc dù nói là mượn danh nghĩa đến đây để quen thuộc hoàn cảnh của Ngưu đạo nhưng thật ra Sở Niệm đã quá quen thuộc ngôi nhà này. Cô muốn lấy gì cũng cực kỳ thuận lợi, ngay cả ban ngày quản gia tới nhìn thấy cô cũng kinh ngạc vui vẻ.

Sở Niệm rất nghiêm túc nâng mặt Nguyễn Du Nhiên, ánh mắt nhìn vào mắt Nguyễn Du Nhiên tràn đầy yêu thương.

Căn bản Nguyễn Du Nhiên đã rất đẹp, nhất là làn da, nghe đâu lúc cô còn trong bụng mẹ, Nguyễn Thu dù không đánh tin cậy nhưng đã cực kỳ cẩn thận, căn bản xem sữa tươi như nước uống, cho nên Nguyễn Du Nhiên không có lo lắng về làn da như những nữ minh tinh khác, có đôi khi quay ngoại cảnh, thậm chí chơi đùa rồi có thể trực tiếp ra ngoài.

Chỉ là gần đây... phá hư nên có chút vàng vọt, khô.

Nguyễn Du Nhiên nhìn vào mắt Sở Niệm, chậm rãi nói:

"Kỹ thuật của cô tốt hơn so với trước đây."

Có lẽ đây là kết quả của nhiều lần luyện tập.

Dù sao 3 năm rồi, người này bất ngờ biến mất, bên cạnh có người khác cũng là điều bình thường...

Sở Niệm nhìn vào mắt Nguyễn Du Nhiên, dường như có thể xuyên thấu lòng người này:

"Trừ em ra, tôi chưa từng vì ai vẽ lông mày."

Nhớ khi còn trẻ, có một lần Nguyễn Du Nhiên đi tham ban Sở Niệm, lúc đó tổ phim của cô có một trợ lý nhỏ mới tới, ỷ vào trong nhà có tiền, tiến vào tổ quay cũng không hiểu chuyện, người này thích dính lấy Sở Niệm, ngay từ đầu Nguyễn Du Nhiên đã không vừa mắt người này, Sau này người này còn làm nũng với Sở Niệm:

"Chị, chị có thể giúp em trang điểm không?"

Tuy rằng Sở Niệm từ chối nhưng cũng bởi vì một câu nói này, Nguyễn Du Nhiên về nhà đã xử lý cô cả đêm, rất nhiều lần, đến cuối cùng Nguyễn Du Nhiên còn mạnh mẽ bắt lấy cổ cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nói:

"Em xem chị còn dám vẽ mi cho người khác không!"

Lúc đó Sở Niệm vừa tức giận vừa nuông chiều, cô cũng hết cách, cầm chăn quấn lấy mình:

"Em nha~"

Qua lâu như vậy rồi.

Tuy rằng đã là chuyện cũ nhưng mặt Nguyễn Du Nhiên đỏ lên bất ngờ, Sở Niệm nhìn thấy tâm trạng thật tốt, sau cùng từng nét từng nét vẽ môi cho Nguyễn Du Nhiên.

Dáng môi của Tiện Tiện rất đẹp.

Không phải môi mỏng* với ý nghĩa truyền thống, hơi nhếch lên, rất gợi cảm.

*Người ta hay nói môi mỏng bạc tình

Vốn dĩ Sở Niệm còn rất nghiêm túc nhưng khi trang điểm cảm nhận sự mềm mại của đôi môi này, tim cô gia tốc, mắt cũng đối diện với ánh mắt Nguyễn Du Nhiên.

Thoa một chút rồi một chút...

Cô cảm thấy lưu luyến với xúc cảm này, không muốn rời khỏi.

Nguyễn Du Nhiên nghiêng đầu, né tránh ánh mắt của Sở Niệm, thản nhiên hỏi:

"Thoa xong chưa?"

Xem môi cô như tường thành sao? Chét qua chét lại?

Sở Niệm lắc đầu, nói nghiêm túc:

"Em nghiêng đầu nên thoa lệch, tôi thoa lại lần nữa, cho nên đừng có nhúc nhích."

Nguyễn Du Nhiên:...

Sở Niệm cầm tẩy son nhẹ nhàng thoa lên môi Nguyễn Du Nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên, rất nóng bỏng, dường như có thể thiếu đốt.

Lại thoa một lần rồi một lần...

Nguyễn Du Nhiên cảm giác môi của mình bị Sở Niệm ma sát đến nổi lửa.

Rất lâu rồi.

Ngoại trừ những lúc ghen tỵ hay chiến tranh lạnh, cô liền muốn phát điên lên khi Sở Niệm dùng ánh mắt tinh tường này nhìn cô.

Con tim trong l*иg ng.ực Nguyễn Du Nhiên có chút loạn nhịp, cô không thích cảm giác bị khống chế, theo bản năng muốn trốn tránh, cơ thể vừa khẽ động Sở Niệm đã nói:

"Đừng nhúc nhích, nếu không phải thoa thêm một lần nữa."

Miệng bị thoa có chút tê dại...

Cơ thể Nguyễn Du Nhiên trực tiếp cư.ơng cứng để mặc Sở Niệm tùy ý hành động, nhiệt độ trong ánh mắt Sở Niệm rất cao, cô phải dời đi sự chú ý:

"Tôi thích hồng nhạt, hơn tông này một chút."

Hồng nhạt.

Sở Niệm cong môi nở nụ cười, cô nhìn vào mắt Nguyễn Du Nhiên nói:

"Em nói là màu môi của tôi?"

Nguyễn Du Nhiên run lên, không thì sao? Cô nhìn Sở Niệm, màu môi của người kia hơi hồng hồng, cô lạnh lùng nhìn như mùa đông lạnh lẽo.

Sở Niệm không để ý, vài sợi tóc xoăn tản ra trên trán câu người, cô li3m môi ánh mắt vẫn nhìn Nguyễn Du Nhiên, hơi nghiêng người về phía trước, truy hỏi:

"Muốn không?"

- ------Hết chương 28-----