Chương 37

Cuối cùng Nguyễn Du Nhiên không có hôn Sở Niệm, nhưng cô mở vòng tay ôm lấy Sở Niệm và Chính Trực vào lòng.

Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu lên người, cảnh tượng hài hòa lãng mạn, cùng với trái tim cũng đã ấm lên rồi.

Sở Niệm dựa vào lòng Nguyễn Du Nhiên, ngửi mùi hương quen thuộc trên người Nguyễn Du Nhiên, trong lòng còn có Chính Trực mềm mại, con tim luôn máu me đầm đìa vào giờ phút này, rốt cuộc cũng có ánh nắng đã xuyên qua khe hở tiến vào sưởi ấm.

Cảnh này, dường như cũng không xa lạ.

Bởi vì cô đã nghĩ trong đầu, thậm chí trong mơ cũng mong mỏi hình ảnh này nghìn vạn lần.

Hôm nay cuối cùng cũng thành hiện thực.

Khóe môi Sở Niệm giương lên vẽ nên nụ cười, đôi con ngươi màu hổ phách hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, Chính Trực nhìn mẹ mình cảm thấy kinh ngạc, thật xinh đẹp, một đứa trẻ như Chính Trực cũng cảm thấy thật đẹp. Chính Trực vừa ngẩng đầu nhìn mommy, quả nhiên mommy cũng đang nhìn mẹ, ánh mắt thật dịu dàng.

Thả diều xong.

Chính Trực muốn ăn đồ nướng, từ sau khi có mommy, bé con đã không còn đặc biệt kiêng nễ gì nữa, tất cả yêu cầu không dám nói trước đây đều nói ra, Sở Niệm chỉ cam chịu không biết nói gì cũng không có cách nào.

Nguyễn Du Nhiên đã sớm đem vỉ nướng lên, cũng đã chế xong chỗ nướng ở một góc, cô cõng Chính Trực chạy một vòng trong sân, sau đó một lớn một nhỏ đi làm xiên que nướng.

Buổi trưa, nhóm người già cũng chạy tới ăn chực, Nguyễn Thu hít hít mũi, ra sức ngửi lấy hương thơm từ xâu đồ ăn, bà hơi tức giận:

"Biết rõ người ta giảm cân mà làm đồ ăn thịnh soạn như vậy, ăn hϊếp người chứ gì?"

Ở buổi tiệc tối trao giải lần trước, bà bị một phóng viên tạp chí nhìn chằm chằm bụng, hỏi: "Nguyễn tổng có phải chuẩn bị có thai lần hai không?" Nguyễn Thu quả thật muốn điên lên, Sở Thanh khuyên nhủ rất nhiều lần cũng vô dụng nên bà dứt khoát không phản ứng nữa.

Nguyễn Du Nhiên nhíu mày, cô cầm tay Chính Trực dạy Chính Trực nướng que nướng:

"Người ta cũng nói ngàn vàng khó mua được cái béo của người già, mẹ ăn nhiều chút, mommy của con không có chê mẹ đâu, ăn béo lên may ra ít được chút nếp nhăn, nhỉ?"

Nguyễn Thu nổi trận lôi đình: "Đồ ranh con, con nói ai già?" bà bật dậy: "Con hỏi nhóc con trong lòng của con đi, lúc trước lần đầu gặp mặt đã xem mẹ là ai?"

Nguyễn Du Nhiên cúi đầu nhìn Chính Trực, Chính Trực đang ăn xiên que mỉm cười nói:

"Mẹ con nói không được ăn hϊếp con nít, con còn là bảo bảo."

Nguyễn Thu:...

Nguyễn Du Nhiên:...

Bảo bảo này sắp thành tinh rồi.

Bữa ăn cũng sắp xong ngay lúc đó chuông cửa vang lên, Nguyễn Du Nhiên không nghĩ nhiều, cô cho rằng là người bạn nào đó, lúc cô mở cửa, nhìn thấy người tới, cô ngẩn ra:

"Mẹ..."

Gió mát lướt qua mặt, mẹ Sở nhìn Nguyễn Du Nhiên mỉm cười, trong tay bà mang theo quà tặng:

"Du Nhiên, mẹ đến thăm Niệm Niệm và Chính Trực."

"Dạ..." Nguyễn Du Nhiên hơi giật mình, cô xoay người theo bản năng nhìn Sở Niệm, Sở Niệm nhìn thấy mẹ mình cũng sững sờ, sau đó lập tức cúi đầu.

Những đứa trẻ khác bệnh nặng, gánh chịu áp lực đến thiếu chút nữa không thể sống tiếp thì mẹ sẽ luôn là người ở bên cạnh.

Thế nhưng, mẹ Sở không có.

Sở Thanh vẫn còn đỡ, bà rất giỏi kiềm chế cảm xúc, trái lại Nguyễn Thu bất ngờ nhìn mẹ Sở:

"Ái chà, ai đây? Không phải bà thông gia sao? Đã lâu không gặp, càng ngày càng ra dáng boss rồi, cũng sắp không nhận ra nữa."

Mẹ Sở tất nhiên cảm nhận được Nguyễn Thu ác ý nói móc mình, bà chỉ mỉm cười:

"Nguyễn tổng quá khen."

Trước đây, mẹ Sở khởi đầu từ Ức Phong, sau này mạng lưới giao thiệp cùng với tài nguyên tích góp không ít từ đủ mọi ngành nghề, bà liền đến nơi khác làm việc, là một công ty đa quốc gia, bà và Nguyễn Thu cũng ba năm chưa gặp.

Cửa phòng bị mở ra.

Sở Niệm đi vào, mẹ Sở ở sau lưng cô theo vào, bà quay đầu thoáng nhìn trộm Chính Trực, cười cười.

Sở Niệm ngồi trên giường, nói thật đến bây giờ đối mặt với mẹ ruột, cô cũng không biết nên mở miệng nói gì.

"Sắc mặt con khá hơn rồi." Mẹ Sở quan sát Sở Niệm một phen, quan trọng nhất là ánh mắt có ánh sáng hi vọng rồi. Khuôn mặt và khí chất của Sở Niệm rất giống mẹ Sở, có lẽ bởi vì nghề nghiệp nên khí chất mẹ Sở hơn một phần sắc bén.

Sở Niệm vẫn im lặng.

Mẹ Sở cũng không để bụng với sự lạnh nhạt của con gái:

"Mẹ mua đồ bổ cho con."

Sở Niệm trước sau vẫn im lặng, dựa theo trình tự trước đây, nói xong những lời này có lẽ mẹ Sở sẽ rời đi.

Nhưng lúc này đây thì không phải vậy, mẹ Sở nhìn chằm chằm Sở Niệm một hồi, bà lấy một túi hồ sơ trong túi xách ra:

"Niệm Niệm, đây là tất cả tài sản thuộc sở hữu của mẹ, bên trong có bất động sản ở khắp nơi, cổ phiếu, tiền tiết kiệm, bên trên là chi tiết rõ ràng, mẹ đã đi công chứng di chúc, những thứ này đều là của con."

Sở Niệm nhíu mày, mở miệng hỏi:

"Mẹ đang làm gì vậy?"

Tới đây là để nói những điều này?

Rất ít khi nhìn thấy con gái như vậy.

Mẹ Sở vô cùng kinh ngạc, bà nghiêng đầu quan sát con gái một hồi, hỏi:

"Con bé tha thứ cho con rồi?"

Sở Niệm mím chặt môi, tay nắm thành quyền.

Mẹ Sở như có điều suy nghĩ, bà gật đầu:

"Du Nhiên yêu con hơn tưởng tượng của mẹ, tình cảm như vậy thật hiếm có."

Giọng của bà giống như bàn chuyện của một người bình thường.

Sở Niệm rất bất mãn:

"Rốt cuộc là chuyện gì?"

Mấy năm nay, hai mẹ con cô rất ít lần gặp mặt, thậm chí ngày cô phẫu thuật, mẹ Sở cũng chỉ ký tên, vội vàng nhìn cô xuống bàn mổ rồi rời đi, lúc sinh Chính Trực, lúc đầy tháng bà mới quay lại đưa một bao lì xì rồi cũng vội vàng rời đi.

Tới vội vàng, đi cũng vội vàng.

Bà cũng chưa từng ôm Chính Trực một cái.

Thậm chí một câu nói ấm áp, một ánh mắt an ủi cũng không có.

Mẹ Sở cũng không quan tâm con gái nóng nảy, bà nhìn Sở Niệm:

"Có lẽ con cảm thấy mẹ lạnh lùng hà khắc nhưng con cũng biết đó, năm ấy mẹ yêu ba con, yêu tới mức không có cách nào tự thoát khỏi, nhưng kết quả sau đó thì sao, con nhìn thấy đó mẹ sống không bằng chết. Niệm Niệm, mẹ nói với con, cuộc tình sâu đậm thường không kéo dài, bất luận tình cảm gì cũng đều như vậy, nếu không lúc 3 năm ở Mỹ, con đã không đau đớn đến vậy."

Sở Niệm hít sâu một hơi.

Mẹ Sở đứng lên, bà giúp Sở Niệm mở cửa sổ ra để không khí tươi mát tràn vào khắp phòng:

"Đời này của mẹ, không có lỗi với bất kì ai, duy chỉ có con, mẹ thiếu con phần yêu thương nên có của một người mẹ."

"Rốt cuộc mẹ sao vậy?"

Sở Niệm cảm giác mẹ mình rất lạ, trước đây bà chưa bao giờ tự mình nói những lời này.

Mẹ Sở quay lại nhìn Sở Niệm, bà giơ tay lên lấy tóc giả trên đầu xuống, bà bình tĩnh nhìn Sở Niệm, ngay khoảnh khắc đó, trong mắt bà đều là đau khổ và tang thương.

Sở Niệm mở to mắt, cơ thể không tự chủ được lui về sau một bước.

Mẹ Sở không có khó chịu, thậm chí còn khẽ cười:

"Niệm Niệm, mẹ bị bệnh, bệnh rất nặng, mạng sống của mẹ chỉ còn kéo dài mấy tháng, lần này mẹ tới là muốn thăm con."

Sở Niệm kinh ngạc nhìn mẹ Sở, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Mẹ Sở đi đến bên cạnh Sở Niệm, nhẹ nhàng ôm lấy Sở Niệm.

Cái ôm này đã rất lâu không có.

Sở Niệm ở trong lòng mẹ khẽ run rẩy.

Từ sau khi ly hôn với ba Sở, tình cảm của mẹ Sở đã lãnh đạm hơn rất nhiều, không chỉ là đối với Sở Niệm mà đối với bất kỳ ai bà cũng như vậy.

Bà luôn cảm thấy thứ vô dụng nhất trên đời này là tình thâm.

Sau này, mẹ Sở nghĩ thông suốt.

Đối với ai cho dù là người thân nhất nếu như lãnh đạm, bất kể sống hay chết thì sẽ không bị đau khổ quấn lấy.

"Được rồi, con à." Mẹ Sở nhẹ nhàng vỗ lưng Sở Niệm: "Con may mắn hơn mẹ, cả đời mẹ giao sai người, nhưng con tìm được và nắm giữ được người yêu con, con phải sống tiếp thật tốt."

Sở Niệm co cụm người lại, miệng phát ra tiếng khóc nghẹn ngào.

Mẹ Sở vẫn còn cười nhưng nước mắt cũng theo khóe mi chảy xuống:

"Mẹ phải đi rồi."

"Mẹ đi đâu?" Sở Niệm giữ bà lại, mẹ đã đến mức này còn muốn đi đâu?

Mẹ Sở nhìn con gái thật lâu, lau khô nước mắt cho con gái:

"Hậu sự của mẹ, toàn bộ đều sắp xếp xong xuôi, mấy năm nay, ngoại trừ phương diện tiền bạc vật chất, mẹ không có cho con bất cứ thứ gì, mẹ cũng không có nuôi con lớn, vậy thì mẹ chết tất nhiên con cũng không cần làm gì cho mẹ."

Sở Niệm cắn môi, ánh mắt trong trẻo nhìn mẹ Sở:

"Mẹ, mẹ nhất định phải tàn nhẫn vậy sao?"

"Đứa nhỏ ngốc này." mẹ Sở nhìn Sở Niệm: "Đây không phải là tàn nhẫn, mà là giải thoát." Bà nhìn bên ngoài cửa sổ thì thầm: "Mấy năm nay, mẹ chưa từng nói với ai, thật ra từ sau khi ly hôn với ba con, mẹ cảm giác trên đời này đã không có gì để cho mẹ cảm thấy có ý nghĩa tồn tại, nhưng con vẫn còn nhỏ... sau này con trưởng thành, có người yêu, mẹ rất vui nhưng cũng trở nên mờ mịt."

Cuối cùng nước mắt cũng tiếp tục rơi xuống:

"Thật ra bây giờ nghĩ lại, đời này... mẹ làm tất cả chẳng qua là vì giữ lấy một hơi thở với ông ta, hiện tại, hơi thở cuối cùng cũng trút ra, nhìn thấy con và Chính Trực đều dần dần tốt hơn, mẹ cũng có thể yên tâm."

Mẹ Sở là một người dứt khoát quả quyết gần như là lãnh khốc vô tình.

Bà nói không cần Sở Niệm quan tâm, cho nên dù Sở Niệm dùng hết năng lực cũng không tra được bất kì tin tức gì của bà.

Lúc từ trong phòng đi ra.

Lúc đầu Nguyễn Thu và Sở Thanh còn tức giận nhưng khi nhìn thấy trên mặt hai mẹ con vẫn chưa hết nước mắt, đều ngẩn ra tại chỗ.

Tình huống... gì?

"Du Nhiên, con tiễn mẹ đi."

Mẹ Sở mỉm cười nhìn Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên chỉ im lặng trong giây lát, cô nhìn Sở Niệm rồi gật đầu.

Gió buổi chiều hơi lớn, thổi đến bước chân hai người không ổn định.

Nguyễn Du Nhiên cùng mẹ Sở một trước một sau xuống lầu, mẹ Sở vẫn im lặng, chỉ là đến cửa cầu thang, bà đứng lại nhìn Nguyễn Du Nhiên.

Nguyễn Du Nhiên cũng nhìn bà, có đôi khi nhìn dáng vẻ của mẹ Sở cô đã nghĩ, sau này khi Sở Niệm già rồi có phải cũng giống vậy không.

Ánh mắt của mẹ Sở rất lãnh đạm, có chút xa xôi, bà giơ tay vuốt tóc Nguyễn Du Nhiên như trước đây, nói:

"Con à, xin lỗi con."

Chóp mũi Nguyễn Du Nhiên chua xót, nghiêng đầu qua.

Mẹ Sở biết trong lòng Nguyễn Du Nhiên còn tức giận, bà nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Niệm Niệm giao cho con, mẹ không phải là một người mẹ đủ trách nhiệm, nhưng con lại là một người vợ ưu tú."

Nguyễn Du Nhiên thắc mắc nhìn mẹ Sở, lời này của bà sao nghe như lời từ biệt?

Mẹ Sở chỉ khẽ mỉm cười:

"Niệm Niệm may mắn hơn mẹ, ha*..."

*Giống như tiếng thở dài chua xót

Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm mẹ Sở hỏi:

"Mẹ, có phải gần đây mẹ quá bận không?"

Cô biết sau này mẹ Sở càng làm càng lớn, càng làm càng thành công, thỉnh thoảng cũng nghe thấy hai mẹ của cô thảo luận qua, nhưng không có hỏi kỹ.

Mẹ Sở nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Thật ra, Du Nhiên, mấy năm nay Niệm Niệm không có gì cả, con bé chỉ có tình yêu của con."

Nói xong, bà cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Nguyễn Du Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ, cô ngạc nhiên nhìn mẹ Sở rời đi, rốt cuộc, chuyện này... là sao?

Khi về đến nhà.

Cửa phòng của Sở Niệm vẫn còn đóng kín, Sở Thanh và Sở Thu ngồi dè dặt trên sofa ở phòng khách, Chính Trực vẫn lặng lẽ cúi đầu chơi đồ chơi, bầu không khí gia đình vừa hóa giải đôi chút đến lúc này đã không còn lại gì.

Nguyễn Du Nhiên suy nghĩ nói:

"Mẹ, hai mẹ về trước đi, Chính Trực, mommy rửa mặt cho con, con đi ngủ thôi."

Nguyễn Thu và Sở Thanh còn muốn nói đôi lời nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ép buộc của con gái liền thôi, con quả thật đã lớn rồi, nhất là khoảng thời gian 3 năm, không chỉ để cho con đau thương mà càng làm cho con nhanh chóng lột xác trưởng thành, hôm nay, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo quyền uy không thể trái lại.

Tiễn hai mẹ xong, Nguyễn Du Nhiên tắm cho Chính Trực, sau đó ôm con đặt vào trong chăn, cô xoay người nhanh chân muốn đi nhìn Sở Niệm, bàn tay nhỏ của Chính Trực đã giơ ra nắm lấy góc áo của cô.

Cô cúi đầu nhìn con, giọng nhẹ nhàng hỏi:

"Sao vậy Chính Trực?"

Đôi mắt đen láy của Chính Trực có chút hoảng hốt sợ sệt, bé con nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên, cái miệng nhỏ mím chặt không nói lời nào.

Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy, lòng đau đớn, cô xoay người ôm lấy con gái, hôn lên trán con.

Có đôi khi, tiếp xúc ấm áp của cơ thể sẽ tốt hơn tất cả những lời an ủi.

Chính Trực sau khi được mommy ôm hôn dỗ dành thì cuối cùng cũng chịu mở miệng, bé con rúc vào lòng mommy của mình:

"Mommy, dì xinh đẹp vừa rồi là bà ngoại của con phải không?"

Nguyễn Du Nhiên nghe xong câu hỏi của Chính Trực lòng đau đớn muộn phiền, cô gật đầu:

"Đúng vậy."

Chính Trực nghiêng đầu:

"Vì sao con chưa từng gặp qua bà ngoại?"

Nguyễn Du Nhịu đè nén chua xót trong lòng, cô xoa đầu Chính Trực:

"Khi Chính Trực còn rất nhỏ, bà ngoại có đến thăm con nhưng con quá nhỏ nên không nhớ rõ, sau này Chính Trực lớn lên, bà ngoại phải cố gắng kiếm tiền để tạo điều kiện tốt cho Chính Trực."

Chính Trực "Oh" như vẻ đã hiểu.

Nguyễn Du Nhiên lại hôn lên trán con:

"Chính Trực, con phải nhớ tuy rằng cách thể hiện của mỗi người khác nhau nhưng bà ngoại và bà nội đều yêu con như nhau."

Rốt cuộc Chính Trực cũng nở nụ cười, bé con vui vẻ chui vào ổ chăn:

"Mommy, con hiểu rồi, mommy mau đi an ủi mẹ đi."

Nguyễn Du Nhiên có chút cam chịu nhìn tiểu bảo bảo tiểu quỷ con Chính Trực.

Chính Trực có chút lo lắng:

"Con thấy dáng vẻ của mẹ hình như rất khó chịu, rất đau lòng."

Nguyễn Du Nhiên sửa chăn cho Chính Trực xong, nói:

"Đây không phải chuyện tiểu bảo bảo nên lo lắng."

"Dạ!" Chính Trực ra sức gật đầu, bé con nhìn Nguyễn Du Nhiên đầy mong chờ: "Mommy sẽ dỗ được mẹ nhỉ?"

Đối mặt với ánh mắt đầy hi vọng của con, tâm Nguyễn Du Nhiên muốn tan chảy, cô khẽ thở dài, gật đầu.

Hiển nhiên Chính Trực rất vui vẻ, ngoan ngoãn nằm yên, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé với Nguyễn Du Nhiên:

"Mommy mau đi đi, Chính Trực sẽ ngoan ngoãn ngủ."

Nguyễn Du Nhiên gật đầu, lúc cô định tắt đèn đi ra ngoài, Chính Trực nói:

"Mommy cũng sẽ lén hôn mẹ phải không?"

"Hả?" Nguyễn Du Nhiên sững sờ, cô quay đầu nhìn Chính Trực.

Nguyễn Du Nhiên theo bản năng hỏi lại, Chính Trực ôm gấu con vô cùng xấu xí mà bà nội mua cho vào lòng:

"Lúc nào con cũng thấy lúc mommy ngủ, mẹ sẽ len lén hôn mommy, khi đó mẹ rất vui rất vui."

Nguyễn Du Nhiên đóng cửa lại, nghĩ về lời Chính Trực nói, theo bản năng sờ mặt mình, hơi nóng.

Đến phòng ngủ.

Cửa khép hờ, rèm cửa sổ được kéo xuống, trong phòng tối đen, trong không khí đều mang theo mùi hương trên người Sở Niệm.

Nguyễn Du Nhiên đẩy cửa đi vào, Sở Niệm chỉ chiếm một góc giường. Mấy ngày nay, hai người chia phòng ngủ, cô không đề cập tới Sở Niệm tất nhiên cũng không dám nói, cho dù trong lòng cực kỳ khao khát nhưng chỉ có thể chịu đựng.

Chiếc giường cho hai người ngủ nên rất lớn, Sở Niệm chỉ co mình một góc, dùng chăn che lại từ đầu đến chăn, giống như tằm cưng* co rúm người lại.

*Cách gọi yêu con tằm.

Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy rất đau lòng, cô đi tới ngồi bên giường.

Sở Niệm lặng lẽ khóc, cơ thể khẽ run rẩy.

Cô không hiểu.

Vì sao...

Vì sao ông trời lại bất công với cô như vậy...

Khi cô còn nhỏ, cô chỉ muốn một gia đình đầm ấm, như những đứa trẻ khác, có ba mẹ yêu thương, thế nhưng cô không có.

Dần dần lớn lên, cô hi vọng mẹ có thể nói nhiều lời với mình hơn, ở bên mình nhiều hơn, nhưng không có...

Sau này trưởng thành, cô hi vọng có thể cùng Nguyễn Du Nhiên bên nhau hạnh phúc đến già, thế nhưng lại không thể...

Rốt cuộc cô đã làm gì sai?

Tại sao phải thế này?

Cho dù người mẹ này chưa từng ôm cô, hôn cô, cho dù một chút ấm áp của thân tình cũng chưa từng cho cô, nhưng cô vẫn không muốn bà mất, cô muốn bà sống thật tốt.

Máu mủ tình thâm.

Cô yêu mẹ của mình.

Vừa rồi ngay cả khi cô chưa nói tiếng yêu mẹ thì bà đã rời đi rồi.

Cuộc đời của cô, rốt cuộc còn phải trải qua bao nhiêu lần sẽ không từ mà biệt như thế này?

Nguyễn Du Nhiên nhẹ nhàng đi tới nắm lấy chăn kéo ra, lộ ra Sở Niệm với gương mặt đầy nước mắt.

Cô do dự không biết nên nói gì để an ủi, Sở Niệm bất ngờ xoay người, phút chốc ôm lấy côn, cơ thể run rẩy ôm chặt lấy, dốc toàn sức lực nói bên tai cô:

"Chị yêu em, Nguyễn Du Nhiên, chị yêu em!"

Những giọt nước mắt nóng hổi cùng với câu "yêu em" thốt ra, khiến người ta tan nát cõi lòng.

Sở Niệm dùng sức ôm lấy Nguyễn Du Nhiên, bật khóc nức nở:

"Xin lỗi, chị xin lỗi em! Chị không muốn rời đi, không muốn rời đi... em đừng bỏ chị... đừng không cần chị..."

- --Hết chương 37---