Chương 47

Sau khi cảm ơn sư cô Tuệ Quả xong.

Sở Niệm đỡ Nguyễn Du Nhiên đi lên xe, Nguyễn Du Nhiên mỉm cười, đưa tay lau mồ hôi:

"Không sao đâu, em quen rồi, đâu có yếu vậy."

Sở Niệm cúi đầu, cô cắn môi, tay nắm chặt cánh tay Nguyễn Du Nhiên...

Trên đời này, có một người càng muốn cô sống hơn cả chính cô.

Nguyễn Du Nhiên giãy giụa thử nhưng không làm được gì với sự mạnh mẽ của Sở Niệm nên cô cũng thôi.

Nguyễn Thu là người từng trải, sau khi lên xe bà mượn cớ quen biết sư cô nên muốn cùng sư cô trò chuyện, để lúc này hai người trẻ ở trên xe chờ.

Sở Niệm cầm chai nước khoáng để Nguyễn Du Nhiên rửa vết thương.

Mấy năm nay bị bệnh, bản thân cô cũng sắp trở thành một nửa bác sĩ.

Lên xe, cô nhìn vết thương vô cùng không nỡ nhìn:

"C.ởi quần ra."

Mặt Du Nhiên đỏ lên:

"Gì chứ?"

Sở Niệm nhìn người kia không hề dễ chịu:

"Vết thương nghiêm trọng như vậy, không cởi ra thì làm sao rửa?"

Đó đó.

Chính là cái cảm giác bá đạo này.

Nguyễn Du Nhiên ngoan ngoãn kéo quần xuống nhưng do có chỗ dính vào da thịt, cho dù cố gắng kìm nén nhưng vẫn xuýt xoa vì đau.

Lúc nhìn thấy rõ vết thương, nước mắt của Sở Niệm không kiềm được chảy xuống.

Vết thương mới, vết thương cũ, leo đầy trên đôi chân trắng như tuyết...

Đầu gối là chỗ rõ ràng nhất, có chỗ đã khép vảy nhưng vẫn đang chảy máu...

Chắc chắn là rất đau.

"Được rồi, không sao đâu mà." Nguyễn Du Nhiên hôn lên trán Sở Niệm, Sở Niệm nghẹn ngào: "Lần sau đừng làm chuyện ngốc nữa."

Nguyễn Du Nhiên nở nụ cười:

"Sao lại là chuyện ngốc, chị xem chị không phải tốt nhưng rốt cuộc cũng tốt hơn so với việc làm ổ trên giường."

Sở Niệm vẫn nghẹn ngào, tay ôm lấy Nguyễn Du Nhiên:

"Em chính là thiên thần của chị."

- Em chính là thiên thần của chị.

Từ nhỏ đến lớn.

Cô đã trải qua vô số lần chìm trong sương mù, cho dù kiên cường nhưng một lần lại một lần bị sóng lớn đánh thì cũng thật sự mệt mỏi, không còn sức chống lại, không phải chưa từng nghĩ buông xuôi, thậm chí là nghĩ cứ để nước chảy bèo trôi.

Thế nhưng mỗi một lần... đều là Nguyễn Du Nhiên, cô ấy nhổ bỏ từng bụi gai trên người cô, giống như dũng sĩ hết lần này tới lần khác cứu cô thoát khỏi vực sâu, cho dù chính cô ấy là người đầu tiên máu me đầm đìa, mệt mỏi không chịu đựng nổi, cô ấy cũng không nghĩ tới buông bỏ cô.

Nguyễn Du Nhiên chính là thiên thần của cô.

Là tất cả của cô.

Sau khi rửa sạch vết thương, lộ ra ngoài phần da thịt rướm máu, Sở Niệm nhìn nước mắt vẫn chảy xuống:

"Em về nhà... chị cũng không nhìn thấy (vết thương trước đó)."

Nguyễn Du Nhiên vuốt tóc Sở Niệm.

Tất nhiên Sở Niệm không nhìn ra rồi, vì xem như đau thì trước mắt Sở Niệm ở trước mặt Sở Niệm cô cũng cắn răng chịu đựng.

Sở Niệm đã chịu đựng quá nhiều, trong lòng cô thầm nghĩ chỉ muốn cô ấy vui vẻ,

Sở Niệm cúi đầu, nhẹ nhàng vừa thận trọng hôn xung quanh vết sẹo, đây là thuốc đặc trị tốt nhất trên đời, không có gì sánh bằng.

Mặt của ai kia dần dần ửng đỏ, cô ôm eo Sở Niệm chịu đựng:

"Đừng ở chỗ này."

Tuy rằng đã đến bãi đậu xe nhưng dù sao... cũng không phải ở nhà.

Gò má của Sở Niệm cũng đo đỏ, cô tựa đầu dựa vào vai Nguyễn Du Nhiên.

Lúc Nguyễn Thu quay lại thì nhìn thấy cảnh này, bà mỉm cười, xem ra sau cơn mưa trời lại sáng, thật lòng thì có đôi khi ngay cả bà cũng phải bái phục sự chịu đựng nghị lực cũng như quyết tâm của con gái, lúc còn trẻ tính khí bà không tốt hay nóng nảy, mặc dù đối với Sở Thanh vẫn răm rắp nghe lời nhưng nếu đổi lại là bà, trải qua tất cả những chuyện này... bà không dám nghĩ.

Trên đường trở về, Nguyễn Du Nhiên đã tiêu hao thể lực cho nên hơi mệt, Sở Niệm để cô dựa vào mình ngủ.

Gió nhẹ mùa xuân thổi đến, cực kỳ dễ chịu, trong không khí còn có mùi cỏ tươi.

Nguyễn Du Nhiên khép hờ mắt, khẽ nỉ non.

- Phù, em thích dựa vào lòng chị.

Phù, em thích giữa chúng ta không có khoảng cách không có thời gian.

...

Giọng ngâm nga dịu dàng như dòng nước ấm tràn vào trái tim bệnh tật của cô, cô ra sức ôm Nguyễn Du Nhiên, lau nước mắt trên khóe mắt, nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy.

Nguyễn Thu ngồi ở hàng phía trước, cả người khó chịu.

Trong ấn tượng của bà, Sở Niệm là người cực dễ xấu hổ, xem như thân mật cũng tuyệt đối sẽ không làm trò trước mặt người khác. Có thể chủ động như lần này, đa phần đều là con gái, mà hôm nay...

Yêu-làm cho người ta trở nên kiên định.

Rốt cuộc trong mắt Sở Niệm bà nhìn thấy lại được tia kiên nghị.

"Chúng ta đi đón Chính Trực tan học đi, vừa hay đúng lúc cùng giáo viên nói một tiếng, ngày mai sinh nhật không đi học, ở nhà thả lỏng."

Bà nội lên tiếng, hai mẹ tất nhiên gật đầu đồng ý.

Sinh nhật ba tuổi...

Sở Niệm bùi ngùi, năm ấy hạ sinh Chính Trực, quả thật cô không dám nghĩ nhiều, thậm chí hết lần này tới lần khác chấp nhận trị liệu, cô từng nghĩ có lẽ Chính Trực không qua nổi ba tuổi... không có quá nhiều, thế nhưng con gái lại kiên cường hơn cô, con gái cũng muốn kiên cường hơn suy nghĩ của cô, một đoạn đường cứ như trải qua.

Nguyễn Du Nhiên nhìn vào mắt Sở Niệm:

"Tất cả đều sẽ tốt lên, chúng ta còn có thể cùng Chính Trực trải qua rất nhiều lần ba năm... con 6 tuổi, 9 tuổi, 12 tuổi, 18 tuổi..."

Sở Niệm hiểu rõ ý của Du Nhiên, nước mắt lả chả.

Nguyễn Du Nhiên giúp cô lau khô nước mắt:

"Niệm Niệm, gần đây em thường xuyên nghĩ, cuộc sống này có thể nói chết chưa phải là kết thúc. Mẹ... cả đời đời quá khổ cực, nếu quả thật có thể chị sẽ mang theo trái tim của mẹ cùng nhau hạnh phúc."

Sở Niệm nhào vào lòng Nguyễn Du Nhiên, cô không còn phản bác, nước mắt như sóng vỗ cuồn cuộn mãnh liệt dâng trào.

Ba năm nay...

Nước mắt của các cô sắp chảy cạn.

Rốt cuộc thì khi nào ánh rạng đông mới chiếu đến các cô?

Chẳng ai biết, cũng không thể nghĩ đến, lại càng không dám hi vọng xa vời...

Nhà trẻ đến giờ tan học, rất nhiều phụ huynh đến đón con, Nguyễn Thu như đóa hoa sặc sỡ giao tiếp rộng, cho nên xuống xe liền cùng người này người nọ chào hỏi.

Vì vết thương chưa lành nên Sở Niệm không để cho Nguyễn Du Nhiên xuống xe, về nhà cần bôi thuốc mới có thể từ từ cử động.

Nguyễn Du Nhiên nhìn vào phía trong trường, đầy mong đợi, nhìn thấy một đám bạn nhỏ nối đuôi nhau đi ra, Chính Trực rất lóa mắt, ở góc độ nào cũng xinh đẹp hoàn mỹ, phấn điêu ngọc trác*, nhưng điều làm Sở Niệm kinh ngạc đó là con gái lại nắm tay một bé gái đi ra.

Sở Niệm mấp máy môi, cẩn thận quan sát, cô nhận ra đó chính là cô bé lần trước cùng đi phỏng vấn, tên là-tên là Tô Tiêu Vũ?

*Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.

Chính Trực vẫn nghiêm mặt, nhưng khóe môi vẫn giương lên ý cười, đứa bé kia nói gì đó Chính Trực cũng không có trả lời.

Nguyễn Thu đang thao thao bất tuyệt cũng nhìn thấy, bà sờ cằm.

DM!

Tình huống gì đây?

Sở Niệm vô thức gọi:

"Chính Trực."

Chính Trực nghe thấy thoáng chốc rút tay về, Tô Tiêu Vũ ở bên cạnh tò mò quay đầu nhìn qua:

"Wao.Chính Trực, đó là mẹ cậu à? Thật xinh đẹp."

Chính Trực phớt lờ Tiểu Vũ, dứt khoát đi về phía mẹ mình.

Sở Niệm nắm tay con gái, cảm thấy buồn cười quay đầu lại nhìn bé con đang nhìn chằm chằm Chính Trực, cô muốn hỏi Chính Trực đã nhíu mày nói:

"Con đói bụng."

Cô mỉm cười, con gái lớn rồi, còn biết xấu hổ."

Lên xe.

Nhìn thấy mommy cũng có mặt, Chính Trực rất vui vẻ, bé con ngồi giữa mẹ và mommy của mình.

Nguyễn Du Nhiên hôn Chính Trực, Sở Niệm cũng hôn Chính Trực, Chính Trực nhếch miệng nở nụ cười.

Nguyễn Du Nhiên nhỏ giọng nói bên tai Sở Niệm:

"Con gái yêu của chúng ta đã có cảm giác nữ vương mặt lạnh rồi."

Sở Niệm lườm Nguyễn Du Nhiên, bây giờ cô cảm thấy tự trách vì đã nhiều ngày không ở cùng con, cô vuốt tóc Chính Trực:

"Chút nữa mẹ nói một tiếng với giáo viên, ngày mai sinh nhật Chính Trực, để Chính Trực không đến nhà trẻ được không?"

Nguyễn Du Nhiên cũng mỉm cười nhìn Chính Trực.

Hai người mẹ cho rằng Chính Trực nhất định sẽ giống như những đứa trẻ khác, cực kỳ vui vẻ hưng phấn

Ai ngờ, Chính Trực nhìn hai người, lắc đầu:

"Không được, con không thể vắng mặt."

Nguyễn Du Nhiên:...

Nhà trẻ là nơi quỷ ma mà.

Cô đỏ mặt tía tai chuẩn bị mở miệng hỏi thì Sở Niệm như có điều suy nghĩ, nhìn Chính Trực hỏi:

"Là vì cô bé kia sao?"

Mặt Chính Trực ửng đỏ lên, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:

"Dạ, con hứa với cậu ấy rồi, với cậu ấy nói sẽ cùng con đón sinh nhật."

Sở Niệm:...

Nguyễn Du Nhiên:...

DM.

Chưa từng nghĩ hiện thực tàn khốc lại xảy ra với hai người mẹ trẻ thân yêu nhanh đến vậy.

Con gái của các cô... yêu sớm??? Có hơi sớm quá rồi.

Về đến nhà, Sở Niệm nhìn dáng vẻ đau lòng của Nguyễn Du Nhiên, cô mỉm cười nói:

"Em nha, trước đây sợ con không hòa nhập được xã hội là em, bây giờ con có bạn thì ăn giấm chua cũng là em."

Nguyễn Du Nhiên chua lòm:

"Mới có mấy tuổi, em đã cho rằng bản thân em đã vượt quy định rồi."

Sở Niệm:

"Em thì biết cái gì, đây là tình yêu thuần khiết."

Cái gì mà tình yêu thuần khiết, người mẹ này không hiểu.

Tuy rằng Chính Trực người ta không cùng các cô đón sinh nhật nhưng mới rạng sáng hôm sau, hai người mẹ len lén ôm Chính Trực ra rồi hát bài hát sinh nhật, mỗi người đều nói "Mẹ yêu con" kèm theo một nụ hôn rồi mới đưa con đi nhà trẻ.

Chính Trực thật sự vui vẻ, ôm lấy hai mẹ của mình, giọng non nớt nói:

"Con cũng yêu hai mẹ."

Lúc đầu Nguyễn Du Nhiên rất vui vẻ, nhưng khi đến trường, nhìn thấy Chính Trực nhìn bạn nhỏ họ Tô lộ ra nụ cười rạng rỡ, cô lại chua xót trong lòng

Quả thật... cả người chìm trong bình dấm chua.

Tuy rằng thiếu nhân vật chính nhưng cả nhà già trẻ đều tụ hợp làm đồ ăn cho Chính Trực.

Lúc Sở Niệm làm vỏ bánh chẻo mắt cô chợt đỏ lên, trước đây, mẹ của cô thích nhất là ăn bánh chẻo, hôm nay, bà mắc bệnh nặng, đang ở nơi nào bên cạnh có ai đau đớn thế nào, cô cũng không biết.

Nguyễn Du Nhiên và Nguyễn Thu ở bên ngoài làm lẩu, tuy rằng Chính Trực còn nhỏ tuổi nhưng rất thích ăn lẩu với nhiều món.

Tất cả mọi người đều chuẩn cho bữa tiệc tối.

Sở Thanh làm bánh gato sở trường, bà đem khuôn bánh bỏ vào lò nướng, luc2 xoay người lại nhìn thấy Sở Niệm một mình đứng khóc.

Chuyện này dù là ai cũng khó tiếp thu.

Sở Thanh hiểu rõ tâm tư của Sở Niệm, bà bước tới nhẹ nhàng vỗ vai Sở Niệm.

Ngày vui đừng nên rơi lệ.

Sở Niệm đè nén những chua xót trong lòng, nói:

"Mẹ, COn không sao đâu."

Sở Thanh nhìn Sở Niệm đầy lo lắng. Trong phòng khách Nguyễn Thu lớn tiếng gọi:

"Phu nhân à, em tới xem xem, cái này mở không ra?"

Sở Thanh đi qua, hai người đổi cho nhau, Nguyễn Thu vào bếp hỗ trợ.

Sở Niệm đang cắt rau, khẽ hỏi:

"Mẹ, từ nhỏ Du Nhiên đã tin phật sao??"

Nguyễn Thu đang rửa dĩa, bà dừng tay, nói:

"Cũng không hẳn, thật ra lúc còn rất nhỏ con bé đã theo mẹ đi chùa, khi đó con bé không biết gì cả, chỉ lớn hơn Chính Trực một chút, nhìn thấy phật cũng sẽ học theo mẹ chấp tay quỳ lạy, sau này tình cờ được sư cô Tuệ Quả nhìn thấy, lúc đó ngài đang quét rác, sư cô nhìn Du Nhiên rất lâu, sau đó cười nói đứa nhỏ này rất có duyên với phật. Dần dần lớn lên, cũng thường xuyên đi một vài lần, gần đây thì tương đối nhiều hơn."

Sở Niệm gật đầu.

Nguyễn Thu mím môi, bà trầm mặc một lúc, nói:

"Niệm Niệm, Thật ra..."

Sở Niệm nhìn Nguyễn Thu, Nguyễn Thu cũng nhìn về phía cô, nói:

"Mấy hôm trước, Tiện Tiện có tới tìm mẹ nói ít lời, nó khiến cho mẹ khó có thể cho qua."

Sở Niệm vẫn nhìn bà không chớp mắt, bà chậm rãi nói tiếp:

"Ở trong lòng chúng ta luôn cho rằng Tiện Tiện là đứa con chưa trưởng thành, nhưng con bé bất ngờ nói với mẹ: "Mẹ, con đi mua mộ phần rồi, con mua cho con và Niệm Niệm, nhưng vô tình con nghe được, hóa ra Niệm Niệm đã sớm mua cho chị ấy và con gái của con.""

Trái tim của Sở Niệm rung lên, cô cắn môi.

Lúc đó quả thật Nguyễn Du Nhiên rất khó chịu, cô khóc không thành tiếng, tay đặt ở l*иg ng.ực nói:

"Khi con nhìn thấy trên hai tấm bia mộ màu đen có khắc "Vợ và con gái của Nguyễn Du Nhiên", mẹ có biết con đau cỡ nào không?"

Nguyễn Du Nhiên khóc rất lâu, cuối cùng, cô lau khô nước mắt, khẽ nói:

"Sau này, con nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, trước đây con luôn muốn mình có thể thay Niệm Niệm bị bệnh, chuyển tất cả những đau khổ của chị ấy qua người con. Nhưng bây giờ con hiểu rõ rồi... Nếu như gia đình chung ta nhất định chịu nhiều đau thương, nhất định phải có một người rời đi, vậy thì tất cả của hiện tại có lẽ là lựa chọn tốt nhất."

Ngay khoảnh khắc đó Nguyễn Thu đã rất ngạc nhiên, bà không rõ vì sao con mình nói vậy.

Đôi mắt Du Nhiên đẫm nước mắt:

"Ra đi có thể thật sự không còn đau đớn, nhưng người còn sống mới chân chính gọi là đau khổ. Con yêu chị ấy lại cưng chị ấy... vậy thì sao con nỡ để chị ấy một mình ở lại thế giới này sống không bằng chết."

Cho nên, tất cả những điều này nên để một mình cô chịu đựng.

Sở Niệm lắng nghe, cô cảm giác toàn thân tê cứng, trong vành mắt có thứ gì đó lành lạnh chảy xuống.

Có một người yêu cô tận xương tủy, chưa bao giờ thay đổi.

Cô còn có lý do gì không sống tiếp.

- ---------Hết chương 47---------