Chương 6:

Edwin đã cam kết trấn áp những tổ chức vô nhân đạo này và tin rằng anh đã loại bỏ hoàn toàn những hoạt động buôn bán xấu xa này. Nhưng so với các gián điệp giữa các vì sao đến do thám Liên bang, chàng trai trẻ trước mặt quả thực giống một nô ɭệ bị bắt cóc hơn, đáng thương và bất lực.

Mặc dù trông cậu ấy có vẻ là một chàng trai thuần khiết, dễ thương và thiếu kinh nghiệm, nhưng cậu có thể thực hiện những động tác quyến rũ thẳng thắn như vậy đối với anh khi họ gặp nhau lần đầu tiên mà không có bất kỳ gánh nặng nào, khỏa thân mà không cảm thấy xấu hổ, nói những lời cầu xin vậy để làm hài lòng anh. . nhưng mà ngôn ngữ?.

Có vẻ như cậu ấy không còn ở độ tuổi bập bẹ nữa, cậu thực sự không biết sử dụng ngôn ngữ chung của Liên bang. Thay vào đó, cậu ấy sử dụng ngôn ngữ của trái đất cổ xưa như ngôn ngữ chính của mình.

Edwin cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Anh không thể tưởng tượng được chàng trai trẻ này đã trải qua quá trình huấn luyện và đối xử như thế nào mà có thể kết hợp giữa thuần khiết và quyến rũ một cách nhuần nhuyễn như vậy.

Tên cầm thú nào lại nỡ huấn luyện một cậu bé trở nên như vậu, cậu bé như tờ giấy trắng những bị lũ người khuốn kiếp đó tô đen, rồi dùng sức mạnh hủy diệt nó, tạo ra một nô ɭệ chỉ biết run rẩy để lấy lòng người khác.

Một cảm giác trách nhiệm và khát khao bảo vệ dâng trào trong l*иg ngực anh, những giọt nước lăn dài trên mặt cậu, từ từ trượt xuống khắp nơi, khơi dậy tình yêu và sự thương hại trong anh.

Anh muốn cho cậu bé nộ lệ này một ngôi nhà.

Nếu thiếu này thực sự là một nô ɭệ giữa các vì sao bị bán đi, thì với tư cách là Vua Liên bang, anh phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc mang đến cho nạn nhân của nạn buôn người trái phép sự bảo vệ mà cậu ấy đáng được hưởng.

Edwin tìm ra một lời bào chữa cao ngạo cho cảm giác kỳ lạ đang mơ hồ dâng lên trong lòng mình.

Anh cảm nhận được bàn tay mềm mại đang siết chặt cánh tay mình. Hầu kết của anh trượt lên xuống. Anh nhẹ nhàng xoa bóp làn da giống như em bé, rồi lập tức buông tay ra như bị điện giật, cứng ngắc buông xuống.

"...Nếu em muốn, em có thể ở lại với anh từ bây giờ, và anh có thể hứa rằng anh sẽ không để ai làm tổn thương em."

Sau khi cân nhắc lời nói của mình, Edwin chậm rãi nói bằng tiếng Trung cổ trên Trái đất có phần đứt quãng.

Anh không biết tại sao mình lại đưa ra quyết định trái ngược với phong cách thường ngày của mình như vậy. Anh luôn có quyền lực và gánh nặng, anh đã quen với việc đi một mình, không bị ai quấy rầy, cũng không bị quấy rầy bởi bất kỳ chuyện nhỏ nhặt nào.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động giữ một người ở bên cạnh và đó là một thiếu niên đến từ một hành tinh xa lạ nào đó.

Anh không thể tưởng tượng được sẽ như thế nào nếu đột nhiên có một người khác xuất hiện trong cuộc sống bận rộn và căng thẳng của mình. Đặc biệt là người này mềm yếu, đáng thương đến mức cần được chăm sóc như một đứa trẻ chưa đầy năm tuổi.

So với cảm xúc phức tạp của Edwin, tâm trạng và suy nghĩ của Bạch Thử đơn giản hơn rất nhiều.

Khi lần đầu tiên nghe được Tiên nhân lại nói những lời tử tế như vậy, trong lòng cậu tràn ngập vui sướиɠ cùng những giọt nước mắt cảm tạ không thể diễn tả bằng lời.

Tiên nhân không những không có ý định ăn thịt cậu, thậm chí còn sẵn sàng bảo vệ cậu, còn hỗ trợ để bảo vệ cậu khỏi sự đàn áp của những vị tiên nhân khác.

Cũng có người người tốt trong đám người xấu. Cậu thường nghe những yêu tinh khác nói điều này, nhưng cậu chưa bao giờ tin điều đó.

Phải biết rằng thế giới của người tu luyện đầy rẫy nguy hiểm, kẻ mạnh nuốt chửng kẻ yếu, đây đã là quy luật từ xa xưa. Ở chốn thần tiên này không có anh trai A Địch để có thể nương tựa lẫn nhau, cậu thật sự khó có thể sống sót một mình đến ngày hôm nay, cho dù hôm nay thoát chết thì sớm muộn cũng sẽ gặp phải tai họa tiếp theo.

Nhưng hiện tại Tiên nhân đã nói sẵn sàng làm chỗ dựa cho cậu, cậu không còn là một con chuột tre bất lực nữa mà đã có chút tự tin.

Cho dù tiên nhân coi đây là một sự trao đổi và yêu cầu cậu làm người hầu hay bất cứ điều gì, cậu cũng sẽ không phàn nàn hay một lời oán trách, sẽ luôn cảm kích vị tiên nhân.

Là một con chuột tre không có tương lai và không có tự do, cậu không cần mặt mũi, không sợ khó khăn, cậu chỉ muốn cứu lấy mạng nhỏ của mình và muốn có sống yên bình chờ đợi ngày cậu và A Địch gặp lại nhau, họ có thể hạnh phúc, sống cùng nhau ở trong một gốc tre.

Bạch Thử khịt mũi, ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn với đôi mắt ướŧ áŧ, nhất thời không nhịn được hưng phấn, quên mất đối phương vừa mới cách mình một chút. Lại lao tới ôm chặt lấy chân Edwin.

Cánh tay đó đầy thịt, nhẹ nhàng ôm lấy chân Edwin, khiến lông mày anh giật giật.

Hiển nhiên không phải là anh không thoát ra được, mà là anh tựa hồ gặp phải địch nhân, không thể nhúc nhích một tấc, miễn cưỡng dùng sức đẩy đối phương ra, sợ mình ra tay quá nặng làm bị thương vật nhỏ mềm mại.

Anh do dự và không cử động trong vài giây. Phải đến khi một âm thanh nhỏ truyền đến tai anh, anh mới chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Chỉ khi đó anh mới nhận ra rằng đã quá muộn.

Thiếu niên trẻ trông nhỏ nhắn và mong manh ôm lấy chân mình, dường như lực của cậu thiếu niên hướng xuống dưới, thực sự đã làm gãy chiếc khóa kim loại trên thắt lưng——

Trong phút chốc, mọi thứ đều không có gì cản trở. Chiếc quần quân đội bị Bạch Thử kéo xuống, chỉ bằng một cú "vuốt" nhẹ, chúng đã được cởi ra khỏi chân Edwin.

Bạch Thử cũng bị sự thay đổi đột ngột này làm cho giật mình, vội vàng buông tay ra, cùng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng khóa kim loại trên thắt lưng rơi xuống va chạm với mặt đất.