Chương 7:

Trong không khí chậm rãi trôi qua, toàn bộ quần của Edwin rơi xuống đất, để lộ đôi chân mịn màng với cơ bắp cuồn cuộn.

Bạch Thử ngẩng đầu nhìn người đàn ông, phát hiện hai chân của người đàn ông này đang đứng thẳng, dường như ẩn chứa sức mạnh bùng nổ. cậu không khỏi nhìn xuống hai chân mềm mại trắng nõn của mình. Ai mạnh ai yếu, nhìn thoáng qua là biết ngay.

Cậu cảm thấy có chút tủi thân, mím môi lại. Ngay khi khóe miệng hạ xuống, đầu óc cậu chợt nhận ra mình đã làm gì, vẻ mặt chợt cứng đờ.

Cậu, cậu... cậu cởϊ qυầи của tiên nhân?

Bach Thử cuối cùng cũng nhận ra tình huống trước mặt, ngay lập tức cảm thấy hoảng sợ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của mình lộ ra vẻ mặt mờ mịt, sợ hãi, thừa dịp tiên nhân chưa tấn công cậu, cậu lét lút lùi lại một khoảng.

Là một chuột tre tinh mới học biến hình, cậu vẫn chưa hình thành thói quen xấu hổ vì không mặc quần áo, đặc biệt là trong một không gian khép kín như vậy chỉ có tiên nhân và cậu, ngoài ra không có ai khác nữa.

Vị tiên nhân trước mặt gần như đã chạm vào toàn bộ cơ thể khi cậu ở hình thể chuột, cậu không còn quan tâm lắm đến việc mình có bị tiên nhân nhìn thấy hay không.

Nhưng điều này không có nghĩa là cậu không biết con người cần mặc quần áo. Ngược lại, trong nhiều năm qua, A Địch đã thấm nhuần rất nhiều kiến thức về xã hội loài người, cậu biết rõ ràng con người khỏa thân được xem là hành vi không đúng chuẩn mực, việc bị người khác cởϊ qυầи tương đương với việc bị xúc phạm đến nhân phẩm.

Bạch Thử cảm thấy gần như ngạt thở, cậu cúi đầu, rũ xuống hàng mi dài, không dám nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông.

Cậu vẫn chưa hoàn toàn quen với cơ thể hình người sau khi biến hình, việc kiểm soát sức mạnh cũng như khả năng kiểm soát biểu cảm của cậu còn chưa thành thạo, nếu không cậu đã không gây ra thảm họa như vậy.

Cậu mơ hồ nhớ ra A Địch đã từng nói với cậu rằng, việc cởϊ qυầи của người khác khi chưa được phép là hành vi côn đồ, nếu vô tình làm như vậy thì phải chịu trách nhiệm.

Cho nên từ nay về sau cậu phải chịu trách nhiệm với tiên nhân.

Bạch Thử cảm thấy mũi đau nhức, hai tay ôm mặt có chút muốn khóc, cuộn mình thành một quả bóng mềm mại, không muốn chấp nhận sự thật.

Không được đậu, cậu chỉ là một con chuột tre tinh mới học biến hình, không biết chịu trách nhiệm như thế nào.

Có lẽ thứ quý giá nhất của cậu chính là miếng thịt này, liệu cậu có nên chủ động cho tiên nhân ăn thịt mình để giải tỏa cơn giận không?

Vừa nghĩ đến giả thiết khủng khϊếp này, Bạch Thử không khỏi run rẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi, cậu vô cùng nhớ anh trai A Địch.

Nhiều năm như vậy, cậu được A Địch bảo vệ rất chu đáo, dù có chuyện gì cũng sẽ đứng trước mặt che chở cho cậu, cho nên bây giờ cậu rời xa A Địch, chẳng những không dám đối mặt với bất cứ chuyện gì, thậm chí còn gặp hết rắc rối này đến rắc rối khác.

A Địch sẽ bao dung và chăm sóc cậu, nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác sẽ bao dung cậu vô hạn.

Lần đầu tiên gặp tiên nhân, cậu đã làm ra hành động thô lỗ như vậy, nếu tiên nhân muốn xử lý cậu thì cậu đáng bị như vậy.

Bạch Thử bất an co rút tay chân, trong lòng xấu hổ không biết dấu mặt đi đâu, yên lặng chờ đợi tiên nhân xử lý.

Trên thực tế, dáng vẻ vẻ bất an của cậu thực sự rất dễ thương, mọi người căn bản không thể giận dữ chút nào, cho dù tính khí của cậu khó chiều hay tỏ ra giận giữ ,nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu, cũng sẽ không chịu được mà tha thứ cho hành động của câu.

Hơn nữa, Edwin không phải là người dễ nổi giận, chứ đừng nói đến việc nổi giận với một câu nhóc tội nghiệp.

Anh nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang run rẩy lo sợ. Không có sự tức giận trên khuôn mặt thường ngày vô cảm của cậu, chỉ có một chút suy nghĩ sâu xa.

Anh vén quần lên, lấy chiếc thắt lưng bị đứt ra động tác đơn giản gọn gàng, anh im lặng hồi lâu, thấy Bạch Thư vẫn có vẻ rụt rè và ngoan ngoãn, tạm thời không dám lên tiếng, anh lắc đầu phủ nhận ý tưởng vừa nảy sinh trong đầu.

Có lẽ có vấn đề gì đó với chất lượng của chiếc khóa kim loại trên thắt lưng của anh, thật không may đúng lúc cậu nhóc đã vô tình kéo nó ra, dẫn đến tình huống xấu hổ hiện tại.

Cậu nhóc này trông yếu đuối, da thịt mềm mại đến mức chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng để lại vết bầm. Thể chất của cậu thậm chí còn không phải cấp F, vậy làm sao cậu nhỏ này có thể có sức mạnh lớn như vậy dễ dàng phá hỏng thắt lưng của anh. Thậm chí người trưởng thành có thể chất cấp B+ của Liên bang cũng không thể phá nát những mảnh kim loại kia.

Nhưng tóm lại, Edwin vẫn nhớ rõ tai nạn bất ngờ này trong lòng.

Dù đối phương là nô ɭệ ở hành tinh khác hay gián điệp của hành tinh khác phái tới đây, mọi thứ đều cần được điều tra bí mật trước khi anh có thể đưa ra kết luận cuối cùng.

Bây giờ không rõ sự thật, anh nguyện ý làm theo trái tim mình, bảo vệ và đối xử thật tốt với nhóc con này.

Edwin lùi lại hai bước, quay người đi đến tủ quần áo lấy ra một chiếc thắt lưng mới để đeo vào người. Anh cũng lấy một chiếc áo sơ mi mỏng của mình ra rồi bước tới, cẩn thận bế cậu nhóc trên mặt đất đúng lên. Anh hơi dời ánh mắt sang chỗ khác, hỏi bằng tiếng Trung cổ:

"Cậu có tên không?"

Anh không biết liệu những người bán cậu và nuôi cậu có đặt tên cho cậu hay không nếu cậu thực sự là nô ɭệ ở hành tinh khác.

Nếu đối phương không có tên, vậy anh hoàn toàn nguyện ý nghiêm túc đặt cho cậu nhóc một cái tên. Việc đặt tên giống như một nghi thức có thể để lại dấu ấn của hắn ở trên người đối phương.

Edwin không khỏi tự trách mình trong lòng vì cái ý nghĩ xấu xa mà lẽ ra anh không nên có này.

Bạch Thử đang co ro trên mặt đất, cảm thấy mình bị một đôi tay khỏe mạnh nâng lên, nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường sạch sẽ gọn gàng bên cạnh, lòng cậu cuối cùng cũng có chút trầm xuống.

Đôi mắt cậu bị đôi bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng thu hút, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm tiên nhân mang quần áo cho cậu, bên tai truyền đến giọng nói, cậu run rẩy ngẩng đầu lên: "Cái gì___?"