Chương 8:

Sau khi phạn xạ có tự nhiên, bộ não nhỏ bé của cậu đã có thể tiêu hóa được câu hỏi của Edwin.

Tiên nhân đang hỏi cậu có tên không.

Tất nhiên cậu có một cái tên, hơn nữa cậu đã tùy tiện lấy đại một cái tên, họ của hai anh em dưa vào màu lông của họ ""Bạch"", A địch lựa chọn một loại nhạc cụ làm từ tre làm tên của mình, trong khi cậu lười lấy từ đồng âm của chuột ""Thử"" làm tên.

(*)Chuột và Thử đề âm shǔ

Có một con cá koi tinh làm cậu rất rất khó chịu, nó thường xuyên cười nhạo tên của cậu vì tên của cậu không hay như A Địch, mặc dù A Địch sẽ đứng lên bảo vệ cậu, lần nào cũng đánh đối phương bầm dập, nhưng điều này vẫn dần dần khiến cậu cảm thấy hơi tự ti.

Dù sao thì cậu cũng khá thích cái tên của mình, trực tiếp dứt khoát, cậu không ngờ sẽ có bị cười nhạo.

Mặc dù cá koi tinh chỉ xấu tính, không thực sự có ác ý, nhưng nó chắc chắn đã làm tổn thương cậu.

Nhớ lại những ủy khuất ngày xưa, Bạch Thử cảm thấy chán nản, chợt dâng lên cảm giác cô đơn

Nếu có thể về nhà, câu thà bị con cá Koi phiền phức đó cười nhạo, dù sao mỗi lần cười nhạo cậu đều sẽ bị A Địch đánh cho một trận tơi bời.

Giờ đây cậu đã chết một cách khó hiểu không thể lý giải được, ngay cả cá koi, một nơi hoàn toàn xa lạ đối với cậu, cá Koi cũng đã trở thành một người bạn cũ đáng nhớ đối với cậu.

Bạch Thử chớp chớp lông mi mấy lần, mím đôi môi gợi cảm, gật đầu, nói lắp bắp vì căng thẳng.

"Có, Có...tôi tên Bạch Thử."

Chuột trắng?

Khóe môi Edwin hơi cong lên, lộ ra nụ cười hiếm thấy trong mấy chục năm cuộc đời của anh. Tuy rằng theo ánh nhìn Bạch Thử lại cho rằng, hắn chỉ là hơi co giật mặt, căn bản không phải cười.

Vốn dĩ Edwin nhìn thấy cậu nhóc gật đầu, anh có chút thất vọng vì không thể tự mình đặt tên cho cậu, nhưng khi nghiên cứu lịch sử trái đất cổ đại, lại nghe đến tên người kia, anh chợt nghĩ đến lũ chuột trên trái đất, cảm giác mất mát bị cuốn đi.

Mặc dù anh chưa bao giờ nhìn thấy một con chuột thật, anh chỉ nhìn thấy bức tranh được phục hồi và biết rằng đó là một sinh vật nhìn chung nhỏ bé và phủ đầy lông, nhưng anh vẫn không thể không nghĩ đến việc cậu nhóc trông như thế nào khi nó là một quả bóng tròn đầy lông được kết nối với sinh vật trái đất cổ xưa huyền thoại này.

Cái tên Bạch Thử rất phù hợp, căn bản không cần đổi tên.

Gần đến giờ rồi.

Edwin luôn có quan niệm mạnh mẽ về thời gian, hôm nay là một ngoại lệ, đây là lần đầu tiên trong lịch sử anh lãng phí thời gian lâu như vậy cho một việc nhỏ nhoi này.

Anh đứng thẳng người, nhanh chóng chỉnh lại quần áo, tỉ mỉ cài từng cúc áo, ánh mắt bình tĩnh, sắc mặt trở lại nghiêm túc.

"Cậu đợi tôi ở đây, đừng rời đi khi chưa được phép."

Trước khi bước ra ngoài, anh dặn dò Bạch Thử một số câu, tuy lời nói có chút nghiêm túc nhưng giọng điệu cũng không quá mạnh mẽ, nhẹ nhàng hơn một chút, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Tất nhiên, Bạch Thử không cảm thấy như vậy.

Cậu chỉ cảm thấy tiên nhân đột nhiên trở nên hung dữ trở lại, cậu vô thức khép hai chân lại, đặt cái đuôi vào giữa hai chân như một con chuột, mặc kệ đối phương nói gì, cậu cũng gật đầu đồng ý.

Tiên nhân không cho phép cậu rời đi, đương nhiên cậu cũng không dám rời đi khi chưa được phép. Thế giới thần tiên này có lẽ còn nguy hiểm hơn thế giới trước đây. Cậu không phải là nhà thám hiểm. Cậu chỉ muốn ẩn náu trong một góc và làm một con chuột tre yên bình, cậu không muốn chiến đấu với người khác.

Trước khi trưởng thành, cậu đã quen với việc nhìn thấy người đàn ông khủng khϊếp đã nuôi nấng cậu, bắt những con chuột tội nghiệp bị thương trong các trận đánh nhau, đưa chúng ra ngoài và không bao giờ mang chúng trở lại nữa.

Điều này đã để lại ảnh hưởng tâm lý nghiêm trọng đối với cậu khi còn trẻ.

Tuy rằng thân là chuột tre tinh, cậu sẽ không dễ dàng bị ăn thịt, ngược lại người đàn ông thà nuôi thêm chuột tre để bán chúng làm thú cưng, nhưng cậu vẫn sợ đánh nhau, sợ từ trên trời rơi xuống một con dao sắc bén khiến cậu không thể tránh khỏi, chết ngay lập tức.

Edwin đương nhiên không biết trong lòng Bạch Thử đang suy nghĩ gì, sau khi nhận được cái gật đầu của đối phương liền vội vàng rời đi, chỉ để lại một câu: "Nếu muốn ngủ thì có thể đi ngủ trước, nhớ đắp chăn lại.”

Trước khi rời đi, anh chu đáo tăng nhiệt độ trong phòng, đóng chặt cửa lại, nói với những người phục vụ dọc hành lang rằng, phòng của anh không cần dọn dẹp.

Anh đã tính toán mọi chuyện và đảm bảo rằng Bạch Thử sẽ không bị người khác làm phiền cho đến khi anh quay lại trong vòng hai giờ.

Đối mặt tiên nhân vội vàng rời đi, Bạch Thử không dám hỏi quá nhiều vấn đề, chỉ có thể nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt hồi lâu, chớp chớp đôi mắt tròn xoe, như quyết định ngủ trước để tránh rắc rối, sau đó cậu chui vào chăn, chỉ để lại đầu ở bên ngoài.

Đã được tiên nhân cho phép cậu ngủ, vậy thì cậu ngủ thôi, ngu gì không ngủ..

Cậu luôn ngủ rất ngon, khi nhắm mắt lại, cậu sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, thậm chí sự cảnh giác sẽ tụt xuống đáy, hoàn toàn khác với trạng thái khi tỉnh táo.

Sau khi buồn ngủ một lúc, hơi thở của Bạch Thử đã chậm lại, dường như các việc ngoài ý muốn,thay đổi đều không ảnh hưởng đến tâm trạng ngủ của cậu, cậu vẫn có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Ngay cả âm thanh nhẹ của ổ khóa nhận dạng, tiếng mở cửa, nhưng cậu không hề nhận ra mà vẫn đắm chìm trong hỗn loạn.