Chương 5.2: Vỗ về những chia sẻ nhỏ, nó thực sự thăng hoa

Thầm Ý nhìn từng người tham gia, trong đó có cả Ti Huyền. Sở Hân nghiêng người như thể nhặt được báu vật: “Chiêu này của tớ quá lợi hại, ai cũng nhìn không ra.”

Thầm Ý cười không trả lời, đây là cách trước đây khi còn ở quán bả cô ấy hay dùng để chơi. Tạo nhóm với lý do gửi ảnh nhóm, sao đó mời mục tiêu yêu thích chụp hai tấm ảnh riêng biệt, rồi lấy lý do thêm bạn để thêm đối phương vào nhóm, gửi ảnh tiện thể tán gẫu vài câu. Nếu anh ấy cũng quan tâm thì chuyện sau này cứ thuận nước đẩy thuyền thôi.

Trước đó, Thầm Ý không xóa bạn bè với Ti Huyền, cũng không đổi biệt danh của anh trong nhóm, tên Ti Huyền trong điện thoại của cô vẫn hiển thị như cũ “Ti Huyền (187, có tiền có cơ bụng, S)”.

Sau khi thay đổi avatar, những người trong danh sách đó cũng mất liên lạc và dần dần im lặng, chủ yếu Thầm Ý đăng bài trên tài khoản công việc, đăng bài dưới mục đích chia sẻ cuộc sống, ngược lại tài khoản cá nhân không được dùng nhiều. Tuy nhiên, sau một vài năm danh sách kết bạn của cô cũng thay đổi, một số đàn ông, phụ nữ được ghi biệt danh là “Đại bác”, “Sóng lớn”, có mấy người trong số họ đã bắt đầu đăng ảnh giấy kết hôn, con cái của họ, họ lên bờ còn kỹ lưỡng hơn cô.

Một loạt các lượt thích thì chỉ có bạn bè chung mới nhìn thấy, không ai bình luận, hiển nhiên tất cả đều hiểu.

Ti Huyền đã biến mất rất lâu trong cuộc sống của cô, đột nhiên xuất hiện trong nhóm chat, nhìn thấy chữ “S” kia, lại cảm thấy ánh sáng lấp lánh.

Cô không nhịn được mở cửa sổ trò chuyện của họ lên, muốn xem đoạn chat trước đó, cô không nhớ hai người đã chia tay như thế nào. Không ngờ tay nhanh hơn não, lỡ bấm nhầm hai lần vào ảnh avatar.

Cô thả like “Ti Huyền (187, có tiền có cơ bụng, S)”.

Bây giờ rất xấu hổ. Sau khi thả like cũng không thể thu hồi, bực bội định tắt điện thoại giả ngu ngơ.

“Ti Huyền (187, có tiền có cơ bụng, S)” thả like cô.

......

Vào thời điểm này năm ngoái, cài đặt của cô vẫn là: “Ai đó vỗ về những chia sẻ của bạn, nó thật sự thăng hoa.” Thầm Ý ngước mắt lên, nhìn người đối diện đang ung dung đặt điện thoại xuống, nhận thấy có ánh mắt chăm chú nhìn, anh ngước mắt nhìn cô cười nhẹ, giống như còn có điều tiếc nuối, dùng khẩu hình nói một câu.

Có chút phức tạp, Thầm Ý không hiểu, nhìn thức ăn trên bàn.

Phải mất một lúc lâu sau, mới hiểu được câu hỏi của anh: “Tại sao không?”