Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!

Chương 55: Chương 55

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Um……Má ơi… cho con cây kem đó đi mà”….

Phong như cứng người khi nghe nó nói, cậu chàng cứ ngỡ nó tỉnh dậy…sẽ phát hiện việc làm “phạm pháp” của mình…. cười hắt ra khi thấy nó cau mày giận dỗi vì việc mất cây kem. Ngồi thẳng người dậy, trên mặt Phong không giấu nổi vẻ mệt mỏi sau một đêm thức trắng vì nó. Vuốt nhẹ mái tóc của mình, kéo chăn lại đắp cho nó… Phong ngồi xuống cạnh giường và nắm tay nó ngủ.

Giờ Phong mới rõ cái câu “của dâng tới tận miệng có việc ăn cũng không xong” …@@

“Cạch”… Chiếc kim ngắn ngủn chỉ đúng 8h…. nó trở mình và……………………

… và…..

….và….

…..và….

xoay mình qua bên kia… đồng thời rút bàn tay nhỏ nhắn mình ra khỏi tay to chắc của Phong…. nhẹ kéo tấm chăn che kín người hơn….

Trời dần sang đông… mọi vật dường như cũng muốn chìm sâu hơn trong cái giá cái lạnh của mùa đông. Gió kẽ mang hơi thở mùa đông vào căn phòng… làm cho cô gái nhỏ chui vào tấm chăn kĩ hơn…. đồng thời đánh thức anh cận vệ thức giấc….

Nhẹ trở người, Phong thấy nó đã rút tay ra khỏi tay của mình, thoáng hụt hẫng vụt qua “em không cần anh nữa sao?”… cười buồn một khắc…chạm nhẹ lên mái tóc của nó Phong quay người đi ra ngoài. Trước khi rời phòng, cậu không quên khép nhẹ cánh cửa sổ lại, không cho người bạn cùng tên Phong với mình lẻn vào phòng trộm nhìn cô gái của mình nữa, ngước nhẹ nhìn lên mặt trời Phong khẽ thì thầm:

-cho ông ngắm cô ấy nhưng với điều kiện hãy chiếu sáng căn phòng để sưởi ấm cô ấy

Nói xong Phong rời phòng

Trời bỗng hửng nắng hơn…. nắng rực hơn, rạng rỡ hơn…. mọi vật như bừng tỉnh như vừa thêm sức sống mới… ánh sáng ấm hơn nhưng không gắt… xua tan cái lạnh vừa chợt ùa đến

Mệt mỏi sau một đêm thức trắng, Phong lê thân mình về phòng đọc sách nghỉ ngơi – tại đây cậu có cái giường mini.

Vì tất cả các nhân vật chính của chúng ta vẫn còn đang ngon giấc nên không có chú chim nào dám cất tiếng ca vì sợ sẽ bị làm thịt …

Bình và Phương hé mắt từ từ sau một giấc ngủ ngon, không thấy cô bạn con nít của mình trên giường, 2 cô cũng chợt giật mình nhưng rồi lại yên tâm vì cũng đã dư biết là nhỏ bạn mình đi đâu. Vươn hai tay cho dãn gân cốt….2 đứa nhìn nhau, cười toét miệng và…. cùng vung chăn chạy ùa ra ngoài cửa sổ, mở toang nó để đón ánh mặt trời

2 cô bạn khẽ rùng mình vì sự thay đổi của thời tiết… chỉ sau một đêm mà khí trời đã lạnh hơn hẳn…. Mùa đông ơi, cuối cùng ông cũng tới rồi sao…

-Đông năm nay, mong sẽ có gì thú vị mày nhỉ - Phương nói nhưng không nhìn Bình

-Uhm, tao cũng mong thế… một chút ấm áp trong mùa đông cho tụi mình – Nhắm mắt tận hưởng cảm giác từng tia nắng mơn trớn gương mặt mình, Bình mơ màng mong chờ

Rời khỏi phòng ngủ… hai cô gái nhà ta vừa đặt chân xuống phòng khách thì thấy 1 cảnh tượng hùng vĩ xảy ra … Long và Tự đang nằm trên ghế sô pha ngủ ngon lành trong tư thế rất chi là tội nghiệp. Khẽ lay họ dậy, 2 cô bạn nói họ lên phòng ngủ, Long và Tự vẫn đang trong cơn mơ nên… nghe theo 2 nhỏ răm rắp.

Vừa thấy cái giường ẩn ẩn hiện hiện… theo bản tính nhỏ giờ, 2 cậu cởϊ áσ ra rồi nhảy lên giường ngủ… về phần Bình và Phương thì họ ghé ngang nhà thay đồ và đem cho nó một bộ quần áo, sau đó đi mua chút gì về nấu ăn.

Đi được một lúc, Phương và Bình cũng đã trở lại. Suy nghĩ cũng lâu, trầm ngâm cũng nhiều, nhưng họ cũng chưa biết nên nấu món gì. Đi tới đi lui, đi xuôi đi ngược, đi qua đi lại, “bốp” 2 đứa cùng vỗ tay, chỉ vào người kia và cười, chúng ta cùng nấu:

-Cơm

Xong đâu và đó, cơm có, canh có, đồ xào có, đồ kho mặn cũng có, đồ luộc cũng có, đồ hấp cũng có… Bình nhờ Phương lên gọi 2 tên kia xuống còn mình thì đi gọi Phong và Quyên. Sau khi gọi Phong xong Bình qua phòng Quyên, xắn tay áo, xắn ống quần, hít rồi thở, thở rồi hít, Bình đã khởi động xong… leo lên giường… dùng hết sức bình sinh kéo tấm chăn ra khỏi người nó, lôi nó dậy, vỗ vỗ vào mặt

-Uhm… mày cho tao ngủ tí coi Bình … - Bình và Phương có cách gọi nó dậy rất khác nhau nên dù có chưa tỉnh ngủ thì nó vẫn có thể nhận ra

-Dậy dậy đi con sâu ngủ kia… 11h rồi.. .ông mặt trời mở to con mắt muốn rớt ra rồi kìa… cơm bày ra rồi không ăn hết à nha …

- Á á tao dậy

Cười nhẹ, Bình đưa cho nó bộ quần áo vào thay

Tại ngay căn phòng bên cạnh…. Một cơn gió mạnh khẽ thổi qua khe cửa sổ làm cho cái khe ấy ngày càng rộng ra, rộng ra… và cánh cửa sổ mở hẳn. Như chộp được cơ hội, từng cơn gió đua nhau thổi vào như muốn đông cứng hai tên lười kia thức dậy, khẽ rùng mình Long kéo tấm chăn hơn về mình, cảm nhận tấm chăn dần rời khỏi mình, Tự lấy tay giữ lại, kẻ kéo người dữ…. 2 tên “ căm phẫn” nhìn nhau… đạp đạp đạp…đập đập đập…hậu quả Long bị té gần rớt giường…rối quá cậu chàng vội kéo tấm chăn… vô tình kéo luôn Tự xuống….

“Bụp”

Tình huống hiện tại rất chi là mờ ám…. 2 thằng con trai lưng trần đang nằm lên nhau…. tấm chăn quấn quanh 2 người họ….. Cảnh đẹp ngàn năm hiếm thấy trời cho này đã được một người chiêm ngưỡng và…………..
« Chương TrướcChương Tiếp »