Chương 12

QUYỂN I: BA GIẤC MƠ

Editor: Hye Jin

Liên Diệc nhìn sang bên cạnh, Cơ Thập Nhất trầm tĩnh ngồi đó, sườn mặt hơi nghiêng, như trong tranh vẽ, yên tĩnh ấm áp.

Hắn lại nhìn Diệp Minh đang ngơ ngẩn, không rõ tâm hồn đã bay đến cõi thần tiên nào rồi.

Liên Diệc ho nhẹ một tiếng: “Diệp tiên sinh, chúng tôi vừa nhận được tin tức, ba của anh đã nhảy lầu tự sát.”

Diệp Minh ngẩng đầu bản năng chất vấn: “Không thể nào! Lúc nãy tôi vừa nói chuyện với ông ấy!”

Hắn nói xong, không màng đến vết thương, cọ quậy lấy điện thoại ra gọi cho bố Diệp. Nhưng đầu bên kia không ai nghe, hắn lại gọi thêm lần nữa, nhưng vẫn không ai bắt máy.

“Trước mắt, việc này là ngoài ý muốn, tự sát hay là bị sát hại còn chưa rõ ràng lắm. Diệp tiên sinh, anh hãy ở đây dưỡng bệnh cho tốt.”

Tuy là nói thế nhưng Liên Diệc đã hoài nghi ba Diệp bị người ta sát hại.

Trước khi đi, Liên Diệc đảo mắt nhìn Cơ Thập Nhất rồi mới đi.

Diệp Minh vẫn tiếp tục cố gắng gọi điện thoại, Cơ Thập Nhất không đành lòng quấy trầy, lén lút đẩy cửa đi ra, vừa đóng cửa lập tức ngẩn người.

Liên Diệc nghiêng người dựa vào tường, đồng phục cảnh sát làm cho gương mặt càng thêm soái khí, đôi chân dài bắt chéo, y ta, hộ lý đi qua lại đều không rời được mắt, sắc mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Thấy cô đi ra, hắn bước chân nhanh lại, cau mày thấp giọng dò hỏi: “Cơ tiểu thư tôi muốn biết con quạ đen đó là chuyện như thế nào?”

Cơ Thập Nhất do dự hồi lâu mới nói: “Ở tình huống bình thường, thật ra mơ thấy quạ đen là chuyện tốt, nhưng còn quạ đen bản tính ồn ào, họa là từ miệng mà ra.”

Liên Diệc lập tức hiểu ý cô.

Tiếng của Cơ Thập Nhất vang lên ở hành lang trống: “…Nếu Diệp Minh không nhìn nhầm, thì quạ đen bị xé thành từng mảnh nhỏ, đều là do con quái vật kia làm…”

“Cho nên bố Diệp đã tận mắt thấy một vụ án, có liên quan đến chặt xác?”

Liên Diệp hồi tưởng về cảnh tượng của Diệp Minh, suy tư một lát rồi gật nhẹ đầuvới cô, nhanh chóng rời khỏi hành lang.

Cơ Thập Nhất đột nhiên gọi với lại: “Cảnh sát Liên, tôi có thể đi cùng không?”

“Cô đi làm gì?” Liên Diệc quay đầu lại, nhìn thẳng đôi mắt cô, dừng lại một chút: “Cô phải đi sau lưng tôi.”

Cơ Thập Nhất cười, gật đầu bảo đảm.

Hiện trưởng nhảy lầu ở đường Thanh Hà thu hút đến rất nhiều người dân, bởi vì vụ án xảy ra ở khách sạn Đình Loan – khách sạn nổi tiếng khắp Đế Đô.

Lúc Liên Diệc và Cơ Thập Nhất đến hiện trường, pháp y đang kiểm tra, dân chúng vây lại rất đông.

“Tôi còn tưởng trên lầu có người vứt rác xuống, không ngờ là người nhảy lầu!”

“Nhìn chảy nhiều máu quá… thật đáng sợ…”

“Là tự sát hả? Khách sạn Đình Loan lần này toan rồi.”

Tất cả quần chúng đang vây xem đều nhỏ giọng nghị luận với người bên cạnh.

Khách sạn Đình Loan là sản nghiệp của công ty Chấn Hoa, 28 tầng nhìn từ dưới lên không thể nào nhìn tới nóc nhà được.



Liên Diệc ngồi xổm cẩn thận quan sát thi thể. Bố của Diệp Minh tên là Diệp Kiến Hưởng, trên người thi thể rõ ràng là có vết thương. Còn nguyên nhân cái chết hẳn là do nhảy lầu, đầu đập xuống đất xuất huyết đến chết.

Tất nhiên kết quả chính xác vẫn đợi báo cáo của pháp y.

Cơ Thập Nhất đi theo chậm một bước thì bị ngăn lại: “Chỗ này không thể đi vào, mời tiểu thư lui về đứng ở sau băng dán cấm.”

Liên Diệc lập tức lên tiếng: “Cho cô ấy vào.”

Cơ Thập Nhất cẩn thận vòng qua vết máu, nghe hội thoại của mọi người, liên hệ với cảnh trong mơ.

Một cảnh sát báo cáo: “Người chết tên Diệp Kiến Hưởng, giới tính nam, 45 tuổi, là người địa phương, mở một siêu thị. Nguyên nhân tử vong là do rơi từ trên cao xuống, theo lời của người qua đường, phán đoán sơ bộ thời gian tử vong khoảng 10h30. Tình huống cụ thể còn phải đợi phân tích kết quả.”

“Camera thì sao?”

“Đã hỏi quản lý khách sạn, người của chúng ta đang đi lấy.”

Pháp y đem thi thể bỏ vào trong túi, đang chuẩn bị kéo lên xe, đột nhiên bị người túm lại, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, trong miệng phát ra một tiếng chửi nhỏ.

Diệp Minh xông tới quá nhanh, cảnh sát phía sau chưa kịp ngăn lại.

“Đội trưởng, cậu ấy…”

Liên Diệc phất tay: “Phạm Dương, giữ cậu ấy lại.”

Hiển nhiên Diệp Minh không để ý đến vết thương của mình, máu thấm đỏ băng gạc quanh bụng, sắc mặt tái nhợt, ngã quỵ cạnh thi thể.

Phạm Dương đỡ lấy người.

Nhìn thấy bố đã xảy ra chuyện, Diệp Minh thở không nổi.

Rõ ràng mấy giờ trước hai người bọn họ còn nói chuyện, mọi việc đều tốt, bây giờ đã âm dương cách biệt.

“Phạm Dương, đưa cậu ấy về bệnh viện.”

Sau đó lại bổ xung thêm: “Tìm hai người bảo vệ cậu ấy, không cho ai được phép đến thăm.”

Diệp Minh bị thương, Diệp Kiến Hưởng nhảy lầu, hai chuyện này có khi còn có liên quan với nhau, nhất là câu nói mà đám người đánh Diệp Minh để lại, hắn cảm thấy lời đó là nói với Diệp Kiến Hưởng.

Nhưng vì sao không trực tiếp đi tìm Diệp Kiến Hưởng mà tìm Diệp Minh, con trai hắn ta,

“Vâng sếp.” Phạm Dương cũng biết tình hình đã trở nên nghiêm trọng, không để ý đến Diệp Minh giãy giụa, gọi thêm hai cảnh sát áp tải người lên xe, thẳng hướng đến bệnh viện.

Đợi pháp y đưa thi thể đi rồi, Liên Diệc lấy tay che ánh sáng mặt trời, ngẩng đầu nhìn lên trời, mím môi đánh giá nơi này.

Nhìn lên trên, trên đỉnh của tòa nhà không có gì, lập tức xoay người vào khách sạn.

Quản lý khách sạn đã chuẩn bị tốt dữ liệu camera.

Việc này nếu xử lý không tốt, về sau tên tuổi của khách sạn tuyệt đối sẽ chịu tổn thất, chỉ mong là tự sát, nếu không sau này ai còn dám đến ở?

“Đồng chí cảnh sát, đây là toàn bộ camera giám sát của ngày hôm nay.”

Màn hình hiển thị Diệp Kiến Hưởng đến khách sạn lúc 8 giờ 30, lập tức tiến lên tầng cao nhất.

Bởi vì sân thượng không lắp camera giám sát nên nạn nhân lên trên đó để làm gì thì tạm thời không thể biết được, nhưng nhìn biểu cảm của nạn nhân làm người ta hoài nghi ông ta có bí mật.

Hình ảnh được tua đi tua lại mấy lần, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh một khác Diệp Kiến Hưởng bước vào thang máy, có một bóng người từ thang bộ đi lên, sau đó không xuất hiện đi xuống.



Xem đi xem lại hình ảnh vẫn y như vậy.

Liên Diệc đột nhiên hỏi: “Người này là ai?”

Trên màn hình xuất hiện một bóng lưng.

Quản lý đáp: “Đó là giám đốc Phương của khách sạn chúng tôi, hôm nay tới thị sát.”

Liên Diệc gật đầu, hắn đã biết người này là ai

Người giám đốc ưu tú của công ty Chấn Hoa, thường xuyên lên truyền hình, làm từ thiện, danh tiếng rất tốt.

“Anh ấy lên tầng cao nhất sao?”

Quản lý: “Chuyện này tôi cũng không chắc, giám đốc Phương không thích bị camera giám sát, giám đốc có một phòng ở tầng 28, thường xuyên nghỉ ngơi qua đêm tại đó.”

Đi ra khỏi phòng giám sát, Liên Diệc thấy Cơ Thập Nhất đứng ở đằng xa, ánh mắt nặng nề.

Cơ Thập Nhất: “Giấc mơ của Diệp Minh rất đúng, bố cậu ấy nhảy lầu. Nhảy từ chỗ cao xuống.”

Trong mơ quái vật ném vòng cổ từ trên xuống, chỉ còn lại dây thừng. Trong thực tế, nhảy lầu, người chết.

Không hề sai một phân nào.

Liên Diệc lẩm nhẩm mấy câu này, nhìn cô gái trước mặt: “Theo tôi được biết, Cơ tiểu thư tiếp xúc với việc giải mộng mới được mấy tháng, bây giờ đã tinh thông như vậy?”

Cơ Thập Nhất ngẩng đầu lên, không khách khí trả lời: “Có liên quan gì đến anh không?”

Trong mắt cô không chút sợ hãi, ngược lại rực rỡ lấp lánh, mang theo chút giảo hoạt

Liên Diệc bỗng nhiên cười: “Không liên quan đến tôi, có điều liên quan đến vụ án thì không hay lắm. Sẽ gặp nguy hiểm, về sau Cơ tiểu thư ít lộ năng lực thì hơn.”

Cơ Thập Nhất không đáp.

Không thể hiện năng lực thì không thể giải mộng, không giải mộng thì không có linh lực… sao có thể! Còn bị dính líu đến vụ án chỉ là ngoài ý muốn.

“Cô muốn tự mình trở về hay tôi đưa cô về?”

Cô không chút do dự đáp: “Một mình.”

Liên Diệc nhướn mi, nhìn cô ngồi xe taxi đi khuất một đoạn xa mới quay lại khách sạn.



Lúc về cục, tất cả tư liệu cũng đã được đưa lên.

“Vết thương sau gáy là vết thương chí mạng, một số vết thương khác đều không đáng kể, có thể kết luận là chết do ngã từ trên cao xuống.”

Phạm Dương nói: “Hàng xóm của Diệp Kiến Hưởng nói gần đây có một người phụ nữ đến tìm ông ta, từ đó về sau Diệp Kiến Hưởng làm gì cũng thất thần.”

Phạm Dương cao giọng: “Đội trưởng, anh đoán xem người phụ nữ đó là ai?”

Liên Diệc nhíu mày: “Tôi không rảnh để chơi trò chơi giải câu đố với cậu.”

Phạm Dương gãi đầu nói: “Đó là mẹ của Vương San San, người bị hại trong vụ án chặt xác mười năm trước.”