Chương 14

QUYỂN I: BA GIẤC MƠ

Editor: Hye Jin

Nhìn thấy Cơ Thập Nhất đi đến, anh ta cười khổ nói: “Vấn đề tiền lương tôi sẽ tận lực giải quyết.”

Phía đầu tư hủy bỏ đầu tư, đạo diễn là hắn, tiền lương của diễn viên cũng là do hắn trả.

Còn may, bộ web drama này Vương Hạo tự mình tìm diễn viên chính, còn đám diễn viên quần chúng thì do nhà đầu tư thanh toán vào cuối ngày hết rồi.

Cơ Thập Nhất không nói gì, ngồi cạnh Vương Hạo ngẩn ngơ.

Bên ngoài đám diễn viên quần chúng đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên một chiếc xe dừng ngay bên ngoài đoàn làm phim.

Nếu không phải đó là siêu xe, chủ nhân của chiếc xe đó không phú cũng quý, bọn họ mới không thèm để ý.

Nhìn thấy người trên xe đi xuống, á, không ngờ lại đẹp trai như vậy! Bỏ xa tiểu thịt tươi mấy ngàn dặm nha!

“Cơ Thập Nhất có ở đây không?”

Các cô gái còn kinh ngạc với vẻ soái khí của người mới đến, nghe thấy câu hỏi, duỗi tay chỉ vào bên trong: “Ở đó, đang ngồi cạnh đạo diễn.”

Tô Minh Chu gật đầu cảm ơn, sau đó gỡ kính râm xuống đi vào bên trong, nhìn đoàn phim trống rỗng không khỏi nhíu mày, còn Cơ Thập Nhất đang ngồi thẩn thơ trong góc.

“Sao em lại tới đây?” Cơ Thập Nhất không nhịn được khẽ cười: “Sao lại ăn mặc nghiêm túc vậy?” Lại còn mặc tây trang, đeo kính râm. Quần áo thường ngày của Chu Chu đều tùy tiện thoải mái, hôm nay bận đặc biệt như vậy càng thêm trẻ tuổi.

Tô Minh Chu nói: “Cái này gọi là chín chắn.”

Tuy rằng trên mặt căng thẳng nhưng nhìn đến nụ cười xinh đẹp của cô, trong lòng liền thả lỏng, khóe miệng bất giác cong lên một chút.

Cơ Thập Nhất nín cười gật đầu, không phủ nhận lời nói của Minh Chu, giơ tay chọc chọc mặt em ấy.

“Không được động tay động chân với em.” Tô Minh Chu oán giận, nhưng cũng không ngăn cản cô.

Hắn đeo kính râm lên mặt Thập Nhất, lập tức che khuất hơn nửa khuôn mặt của Cơ Thập Nhất, càng làm cô ấy thêm xinh đẹp quyến rũ. Chóp mũi tinh tế, cằm thon, làn da trắng nõn không giống người thường.

Tô Minh Chu ho nhẹ một tiếng nói: “Lên xe chờ em, hôm nay ông nội muốn chị qua nhà ăn cơm.”

Ông cụ Tô?

Cơ Thập Nhất hơi nghi ngờ, khẽ gật đầu đáp: “Được.”

Vương Hạo đã sớm đoán mò thân phận người trước mắt này, hẳn là không có quyền thì cũng có tiền.

Nhìn cậu ta với Cơ Thập Nhất có quan hệ tốt như vậy, không phải bởi vì mình khất nợ tiền lương mà đến đấy chứ?!



Không lẽ mình dụ dỗ thiên kim tiểu thư nào đó đến đây.

Trong lòng Vương Hạo khẽ run, hắn chỉ là một người dân bình thường mà thôi, thật sự là không thể trêu vào mấy người này.

Hắn còn chưa nói gì, anh chàng trẻ tuổi đã mở miệng, từ trên cao mà nhìn hắn: “Nghe nói đoàn làm phim sắp bị giải tán bên phía nhà đầu tư rút vốn rồi.”

Giọng điệu khẳng định khiến Vương Hạo không thể phản bác. Rõ ràng vừa rồi còn nói chuyện mềm mỏng với Cơ Thập Nhất như vậy cơ mà!

Hắn gật đầu nói: “Đúng vậy, tiền lương tôi sẽ mau chóng…”

“Tôi có thể đầu tư.”

Tô Minh Chu đang nói thì Vương Hạo giật mình, ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Tô Minh Chu khẽ nâng cằm nói: “Tôi đầu tư có ba điều kiện.”

Vương Hạo vui mừng tự véo đùi mình, chỉ cần có thể tiếp tục quay phim, đừng nói là ba điều kiện, mười cái hắn cũng có thể đồng ý.

Đây chính là thiên sứ trời cao phái xuống giúp hắn, hơn nữa lại còn là thiên sứ có đôi cánh nạm vàng!

Núi Dương Thanh nằm ở phía Bắc Đế Đô chính là nơi biệt thự nhà họ Tô tọa lạc. Người người đều biết khu này là khu nhà giàu. Tô lão gia tử ở tại một căn nhà cũ, bình thường cuối tuần phải đến thăm ông cụ một lần.

Quan hệ của Cơ Thập Nhất và Tô Minh Chu, Tô gia không hề vui vẻ gì, phỏng chừng chỉ có ông cụ Tô không ngại.

Chuyện Tô Minh Chu bị lừa bán, nhà họ Tô vẫn chưa từng dừng việc điều tra, chẳng qua nhiều năm trôi qua cũng không tra ra bất cứ manh mối gì, phỏng chừng chỉ còn mỗi ông cụ Tô quan tâm việc này.

“Sao ông nội Tô lại đột nhiên mời chị ăn cơm?”

Tô Minh Chu vừa mới thi được bằng lái, đang muốn khoe khoang thì nghe được cô nói chuyện mới trả lời: “Ông nội nhớ chị.”

Cơ Thập Nhất không để ý vấn đề này, ngược lại hỏi: “Vừa nãy em ở đoàn phim lâu như vậy là làm gì?”

Tô Minh Chu dừng một chút, nghiêng đầu nhìn cô, tinh nghịch hếch cằm: “Chị đoán xem.”

Âm cuối nâng giọng như đang đùa cô.

Cơ Thập Nhất cười, duỗi tay nhéo nhéo má Chu Chu, mới trở lời: “Chị không đoán.”

Tô Minh Chu hừ một cái.

Đi qua nội thành phồn hoa, đi vào con đường ít người qua lại, một lát sau đã đến được căn nhà cũ của nhà họ Tô.

Tô Minh Chu nghiêng người tháo dây an toàn cho cô, cho dù vừa mới thành niên nhưng cũng đủ chống đỡ một mảng thiên địa.

Cơ Thập Nhất có ảm giác đứa con của mình đã trưởng thành.



Nhà cũ của nhà họ Tô cực kỳ cổ xưa, có phong cách trang nhã thuộc về mấy trăm năm trước. Cô đảo mắt nhìn cảnh sắc xung quanh, trái tim đập loạn nhịp, cảm giác như bản thân cô đang ở Mộng Cảnh đại lục.

Phía sau truyền đến một tiếng cười nhạo: “Ồ, nhà có khách quý nha.”

Cơ Thập Nhất theo tiếng nói nhìn lại, là một bé gái, nhìn qua chỉ tầm khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhưng trên người lại đeo đủ loại trang sức leng keng.

Tô Minh Chu ở phía sau đột nhiên giữ chặt tay cô, nhướng mày nhìn về phía cô bé kia: “Có ý kiến gì? Rảnh rỗi như vậy không bằng tìm ông nội nói chuyện đi.”

Cô bé kia nghẹn một cục, dậm chân một cái rồi chạy đi.

Trong đầu Cơ Thập Nhất nhảy ra một số ký ức có quan hệ với Tô gia. Cô bé vừa rồi chính là con gái của chú hai Tô, tên là Tô Minh Nguyệt, thích chạy theo đuổi thời thượng, nhưng ông cụ Tô không thích nhất chính là mấy thứ lung tung rối loạn đó, tất nhiên cũng ghét bỏ cô bé.

Tô Minh Chu quay đầu hơi tức giận: “Chị không định bóp cổ nó sao?”

Đứa em họ này rất bướng bỉnh, chuyên chọn mấy quả hồng mềm mà bóp, lần nào chị ấy đến cũng bị con bé kia bắt nạt. So với con bé đó, con trai cả của chú hai, cũng là anh trai của nó, Tô Minh Nhạc tốt hơn nhiều.

Nhìn cậu hơi tức giận, Cơ Thập Nhất ngoan ngoãn đáp: “Được, được, lần sau con bé đó làm khó chị chị sẽ khiến nó không thể mở miệng nói chuyện được nữa.”

Phía trước nhà cũ là tứ hợp viện, ở giữa có một cây hòe dài mấy người ôm không xuể. Bây giờ là mùa hè, cành lá xum xuê, cực kỳ tươi tốt, cơ hồ che hết phân nửa khoảng sân.

Cô đưa mắt nhìn chằm chằm vào cái cây này, giật giật tay Tô Minh Chu: “Chu Chu, cây hòe này được trồng từ bao giờ vậy?”

Tô Minh Chu quay đầu lại, qua loa trả lời: “Ừm khoảng mấy trăm năm đi, không nhớ rõ lắm, em chỉ biết nó có từ rất lâu rồi.”

Đến lúc đẩy cửa vào trong phòng, Cơ Thập Nhất vẫn nghĩ về cái cây hòe to lớn ngoài kia.

Lẽ ra khi xây dựng căn nhà này, kiến trúc sư phải biết đến đều này chứ, gia đình giàu có sẽ không trồng loại cây như cây hòe này, Tô gia nhiều người cùng sống nhiều người như vậy, chẳng trách cây hòe tươi tốt như vậy.

Người giúp việc nhìn thấy tiểu thiếu gia mang Cơ tiểu thư đi vào cửa đều cung kính cúi đầu chào: “Tiểu thiếu gia, Cơ tiểu thư.”

Tuy những người khác trong nhà không chào đón Cơ Thập Nhất nhưng thái độ của ông cụ Tô đối với cô khá tốt, người giúp việc cũng không dám làm càn, đặc biệt là Tô Minh Chu còn ở bên cạnh.

“Tiểu thiếu gia, cơm tối đã chuẩn bị xong.”

Lần đầu tiên tiểu thiếu gia được ông cụ Tô đưa về, còn la hét đòi gặp Thập Nhất tiểu thư, không để cô ấy ngồi bên cạnh thì sẽ không ăn cơm, việc này bọn họ đều nhớ rõ.

Lúc Cơ Thập Nhất đi qua đã cẩn thận quan sát mọi người.

Ba của Tô Minh Chu là Tô Hữu Thần, là con trai cả nhà họ Tô. Ngũ quan tuấn tú, khí chất nho nhã. Con thứ hai Tô Hữu Bình hơi bình thường một chút, con gái út Tô Hữu Mẫn dung mạo diễm lệ, mắt phượng hơi nhếch, mỗi một động tác đều toát lên vẻ quyến rũ.

Đám người trẻ tuổi đều ngồi ở bên dưới, tuy Tô Minh Chu được ông cụ yêu thương nhất nhưng vẫn phải dựa theo bối phận mà ngồi vào vị trí.

Ông cụ Tô vừa vào bàn, người giúp việc đã mang đồ ăn lên, đặt đầy cả một bàn dài.

Cơ Thập Nhất ngồi bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh.