Chương 19

QUYỂN I: BA GIẤC MƠ

Editor: Hye Jin

[Diệp Minh đứng trước một khu chợ bán thức ăn.

Bên ngoài chợ người qua kẻ lại thưa thớt, ánh đèn thì lờ mờ, trần nhà được xây bằng đá trải dài từ đầu này sang đầu kia, cao hơn cả hắn nữa.

Đi sâu vào trong càng tối hơn, trên các sạp bày ra đủ loại đồ ăn, càng vào sâu bên trong thì càng nhiều người

Diệp Minh nấn ná chưa muốn đi sâu vào, nhưng trong đầu lại hiện lên lời nói của ba, dặn hắn nhất định phải mua được đồ ăn tươi sống, miễn cưỡng bước vào bên trong.

Người vây mua rất nhiều, hắn bị vây ở bên trong, do hạn chế về chiều cao hắn không thể nhìn thấy người ta đang bày bán thức ăn gì.

Len lén nhìn xung quanh, mọi người đều che đậy kín mít cái gì cũng nhìn không thấy.

Hỏi cũng không ai trả lời, Diệp Minh muốn trộm vào nhà kho xem bên trong trữ hàng hóa gì nhưng phát hiện không vào được.

Cuối cùng hắn chỉ có thể nhặt một ít rau rơi trên mặt đất, đều là lá rau đã già, nát bươm.

Tinh thần hắn cực kì uể oải, về nhà lại bị ba đánh, mắng một trận nên rất buồn, rất giận dữ, nhân lúc ba đang làm bữa tối bèn lẻn ra ngoài, chạy tới một nơi không người.

Diệp Minh chạy đến một căn nhà vừa cũ vừa nát, bốn phía là tường. Trên tường treo một tấm gương lớn, hắn ngẩng đầu, cảnh tượng trong gương làm Diệp Minh giật nảy mình, lòng bàn chân lạnh toát.

Trong gương là một con quái vật đáng sợ, cả khuôn mặt khủng bố, da trắng như bạch tạng, khóe miệng nứt ra rộng đến mang tai.

Con quái vật tự đưa dao lên đầu mình cắt một đao, lại dùng dao cắt cắt lên người mình, lớp da đang sờ sờ trên người bị lột xuống. Sờ soạng trên mặt đất một lát, nó vớ được một tấm da người trong đống máu thịt lẫn lộn, tròng vào thân thể chính mình.

Hết thảy cứ như thay quần áo vậy, quái vật thay da sạch sẽ, cực giống người sống, chỉ là nhiều hơn một đôi mắt, một bộ tây trang. Nó cúi đầu xuống mặt đất cười lạnh, để lộ hoa văn màu đen sau gáy.

Diệp Minh loạng choạng ngã về phía sau, không dám mở miệng, sợ mình hét lên làm quái vật chú ý.

Thật sự là quá đáng sợ, khủng bố gấp trăm ngàn lần phim kinh dị.

Không biết qua bao lâu, hắn lại nhìn lên tấm gương thì không còn cái gì nữa, hắn cảm thấy có lẽ do mình bị hoa mắt, nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng sợ hãi, đợi đến gần sáng mới dám chạy về nhà.

Diệp Minh đang muốn xin lỗi bố Diệp nhưng phát hiện trước mắt bắt đầu mờ đi, bên tai truyền đến những thanh âm quái dị, toàn bộ thế giới phảng phất xoay tròn, thân thể giống như là muốn bay lơ lửng, hắn sợ hãi thét lên chói tai.]

“Anh Diệp? Anh không sao chứ?”

Diệp Minh mở mắt, choàng tỉnh, hổn hển quay đầu nhìn bốn phía. Thì ra là giấc mơ, cảnh sát Tiểu Trần vẫn luôn theo dõi hắn.

Từ khi Diệp Minh trở về từ khách sạn Đình Loan thì bị nhốt trong phòng bệnh, tất cả những người đến thăm đều bị cảnh sát ngăn lại. Dù sao hắn cũng không có người thân nào khác.

Tiểu Trần nhìn chằm chằm vào Diệp Minh, sợ là có sai sót gì. Lúc nãy dáng vẻ Diệp Minh thật sự hoảng loạn, Tiểu Trần do dự hồi lâu mới đánh thức người dậy, kết quả Diệp Minh hét lên một tiếng chói tai.

Diệp Minh nói với Tiểu Trần: “Không sao.”

Tiểu Trần an ủi: “Anh Diệp, vụ án của baa anh đã có chút tiến triển, anh không nên gấp gáp, mau chóng dưỡng thương mới tốt.”

Đội trưởng Liên nói hắn có thể tiết lộ tiến triển vụ án với Diệp Minh, có khả năng Diệp Minh có thể nhớ ra một vài chi tiết nào đó có ích.

Lúc trước hắn có nói cho Diệp Minh biết về Diệp Kiến Hưởng cùng nạn nhân vụ án chặt sát Vương San San mười năm trước có khả năng có quan hệ với nhau, cũng cho Diệp Minh xem qua ảnh chụp, đáng tiếc không có nhớ ra manh mối gì.



“Yên tâm đi anh Diệp, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ!” Tiểu Trần không nói thêm gì nữa.

Đội trưởng đã nói với hắn, cái chết của Diệp Kiến Hưởng nhất định không phải tự sát!

Tiểu Trần không khỏi nghĩ đến, nếu lần này có thể phá được vụ án của Vương San San mười năm trước, cục cảnh sát của bọn học khẳng định sẽ được khen thưởng.

Lần đầu nghe thấy vụ án, trong đầu Diệp Minh vô thức nhớ đến con quạ đen bị con quái vật xé xác trong giấc mộng.

Hắn đang bị thương hành động không tiện, nhưng vẫn có thể lên mạng xem về vụ án Vương San San. Tuy không có hình ảnh, nhưng ngôn ngữ cũng đủ để diễn tả tình huống năm đó.

Mười năm trước, hắn còn là một đứa nhóc mười tuổi… Diệp Minh đột nhiên nhớ tới giấc mơ hắn vừa thấy kia.

Trong mơ hắn thật sự là một đứa trẻ, tuy không biết tuổi tác cụ thể nhưng chẳng lẽ những gì Cơ Thập Nhất nói đều là sự thật sao?

Từ lần trước để Cơ Thập Nhất giải mộng, hắn bắt đầu hối hận, nói không chừng không giải mộng sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, thật đúng như miệng quạ đen.

Nhưng giờ ba hắn đã qua đời, nói cái gì cũng vô dụng, chỉ hy vọng mau chóng bắt được hung thủ.

Lúc ba nói chuyện với hắn qua điện thoại thái độ rất bình thường, một chút đều không giống người tự sát, nhất định là bị người ta sát hại!

Quá trình Cơ Thập Nhất giải mộng hắn vẫn nhớ kĩ, lại nghĩ về giấc mơ lúc nãy, lục loại danh bạ dừng lại ngay cái tên Cơ Thập Nhất, Diệp Minh quyết đoán nhấn nút gọi.

Khi nhận được điện thoại của Diệp Minh, Cơ Thập Nhất và Ngũ Tinh đang thảo luận về bộ phim “Thám tử tình yêu”.

Ngũ Tinh: “Một web drama mà thôi, không cần thiết phải tốn quá nhiều sức lực, chị vừa nhìn qua kịch bản, coi như cũng khá tốt, nhưng đạo diễn không có tên tuổi gì, chỉ sợ sau này cũng không nổi lên được bọt nước gì.”

Kịch bản trong tay Ngũ Tinh phần lớn là của các đạo diễn lớn, nếu không cũng là của biên kịch nổi danh, thật sự không để ý một kịch bản phá án web drama nhỏ, huống chi diễn viên nam chính giờ còn ở trong bệnh viện.

Điềm không lành.

“Gần đây để chị xem có kịch bản phù hợp với em không, em muốn đóng phim truyền hình hay điện ảnh?”

Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Cơ Thập Nhất cười cười xin lỗi, nghe máy: “Alo?”

Thanh âm Diệp Minh rất thấp, có thể vì tâm trạng không tốt lắm: “Tôi vừa nằm mơ, hẳn là có ích đi.”

Hắn nói ngắn gọn vài câu miêu tả cảnh trong mơ, sau đó im lặng chờ câu trả lời.

“Không phải đã rất rõ ràng sao?” Cơ Thập Nhất trầm mặt một lát: “Hung thủ đeo mắt kính, phần gáy có vết bớt hoặc hình xăm, hình dạng lúc trước là ngụy trang, bộ dạng chân thật nhất là sau khi mặc lớp da vào, đem miêu tả đó nói với cảnh sát Liên đi.”

Diệp Minh thở ra một hơi, nặng nề đám: “Tôi biết rồi.”

Ngũ Tinh ở bên cạnh nghe Cơ thập Nhất nói, có phần suy nghĩ sâu xa, từ sáng lúc cô biết mình sẽ mang theo Cơ Thập Nhất cho nên đã điều tra qua, tất nhiên biết rõ sự tình ở đoàn phim.

Cơ Thập Nhất cất điện thoại, hướng về phía Ngũ Tinh: “Chị Tinh, thật ngại quá, hôm nay em có việc, những việc này ngày mai chúng ta bàn lại, được chứ?”

Ngũ Tinh nói: “Được, em đi đi, có cần chị đưa em đi không?”

Cơ Thập Nhất lắc đầu: “Không cần, em tự đi được rồi.”

Đợi bóng lưng cô biến mất trong tầm mắt, Ngũ Tinh mới lộ ra vẻ mặt cao thâm khó đoán.



Diệp Minh cúp máy xong lập tức gọi cho Liên Diệc, nói ra tất cả đặc điểm của quái vật.

Liên Diệc hỏi: “Cậu chắc chắn đây là đặc điểm của hung thủ?”

Diệp Minh ngây ra, hắn cũng không xác định, đây là những gì Cơ Thập Nhất nói mà thôi: “Tôi cũng không chắc lắm, vừa rồi tôi có mơ một giấc mơ, nói cho Cơ Thập Nhất biết, cô ấy giải mộng cho tôi như vậy, bảo tôi nói lại với anh.”

“Anh Diệp, chúng tôi sắp đến bệnh viện, anh đợi một chút.”

Không đến nữa tiếng đồng hồ sau, Liên Diệc cùng Phạm Dương đã đến bệnh viện, bọn họ vừa vào phòng bệnh, Cơ Thập Nhất cũng đẩy cửa bước vào.

Từ lúc Tiểu Trần nghe Diệp Minh gọi điện thoại nói về giấc mơ vẫn còn mờ mịt, lại thấy Liên Diệc đến, cuối cùng nhìn người đến cuối cùng Cơ Thập Nhất, theo bản năng muốn ngăn cô lại.

Phạm Dương phất phất tay ý bảo không cần, Tiểu Trần mới thu tay, càng tò mò cực.

Liên Diệc không lãng phí thời gian, cho Tiểu Trần ra bên ngoài trông coi, sau đó nghe Diệp Minh tự thuật câu chuyện.

Diệp Minh cũng không trì hoãn, tuy là đến bây giờ hắn đã quên mất đại khái vài chi tiết, nhưng vừa vặn vừa rồi gọi điện thoại cho Cơ Thập Nhất, bây giờ phát lại là được.

Nghe xong ghi âm, hắn lại trầm tư suy nghĩ, bổ sung thêm một chút.

Khi giấc mơ hoàn chỉnh, Phạm Dương vô cùng kích động. Liên Diệc tuy không nói, nhưng gương mặt tươi cười thể hiện tâm trạng của anh ta khá tốt.

Phạm Dương hỏi: “Đội trưởng Liên, quái vật da người chính là hung thủ sao?”

Liên Diệc bình tĩnh nhìn Cơ Thập Nhất: “Việc này phải làm phiền cô Cơ.”

Nghe vậy, Cơ Thập Nhất nhướng mày.

Tuy Liên Diệc mở miệng thỉnh cầu, nhưng cô đoán trong lòng đối phương sớm đã có kết luận, chỉ muốn nhìn xem cô có bao nhiêu năng lực.

“Giải mộng quan trọng nhất là căn cứ.” Mặt không đổi sắc, Cơ Thập Nhất cười: “Tôi không thể nói bừa bãi được, những lời cần nói tôi đã nói hết rồi.”

Ngụ ý kết quả cô đã nói ra rồi.

Liên Diệc không trả lời, Phạm Dương đã gấp không chờ nổi, vội mở miệng: “Diệp Minh nói quái vật kia thay da xong, mặc tây trang, bốn con mắt ý nói tên đó đeo mắt kính, gáy có hoa văn màu đen, tức là hình xăm hoặc là bớt. Này không phải là đặc điểm nhận dạng của hung thủ sao!”

Nói xong, hắn lại nhỏ giọng nói thầm: “Nhưng Diệp Kiến Hưởng nói con Diệp Minh bỏ đi vì bị ông ấy đánh do thành tích không tốt sao, liên quan gì đến mua thức ăn?”

Diệp Minh kinh ngạc nhìn Phạm Dương: “Ba tôi nói? Sao tôi không biết có chuyện này?”

Trí nhớ hồi mười tuổi quá mơ hồ, hắn không nhớ nổi.

Phạm Dương thuật lại một lần sự việc giữa Diệp Kiến Hưởng và Dương Tuyết Hoa.

Nghe xong, Diệp Minh không nói gì, một người đàn ông to lớn suýt khóc òa lên, một mình ngồi lẩm bẩm mọi người đều không rõ anh ấy nói gì.

Liên Diệc luôn nhớ câu ‘họa là từ miệng mà ra’, điều tra quan hệ của Vương San San, mỗi tội thời gian quá lâu, manh mối cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng mọi nhân chứng đều nhắc đến một người phụ nữ tên Lưu Cừ, là đồng nghiệp của Vương San San, sau này đi nơi khác định cư, không có cách liên lạc.

Manh mối đứt đoạn.

Có thể đột phá từ phía Diệp Minh là tốt nhất cũng là nhanh nhất, dù sao cũng là nhân chứng duy nhất.