Chương 28

QUYỂN II: MỘNG XUÂN

Editor: Hye Jin

Ngũ Tinh mở bình luận ra xem, chưa nhìn được mấy phút thì cả người cô đều không ổn.

Mấy bình luận đều là linh tinh người giải mộng là như thế nào đây.

Đây cũng không phải là đại hội giấc mơ.

Sau khi Cơ Thập Nhất nhận được tin tức của Ngũ Tinh mới biết rằng bình luận đã bùng nổ vì cái chú thích của cô.

Cô không có thói quen dùng Weibo nên trang cá nhân rất sạch sẽ, lúc trước vừa tỉnh lại thì cô đã sửa lại chú thích như vậy rồi, nhưng hôm nay mới bị phát hiện.

Ngũ Tinh nói: “Em mau sửa lại đi, người khác đọc vào chẳng hiểu ra sao.”

Nghiêm túc mà nói thì công ty muốn kiểm soát Weibo của nghệ sĩ, đa số tài khoản sẽ có người quản lý tài khoản nhằm phòng tránh mấy chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Ví dụ như lúc nghệ sĩ hành động theo cảm tính, dùng tài khoản chính chạy đi tranh cãi với người khác thì sẽ dễ bị bôi đen.

Cái vòng giải trí này không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Nhưng Cơ Thập Nhất thì khác, Ngũ Tinh không định kiểm soát tài khoản của cô, ngay cả mật khẩu cũng không hỏi.

Cơ Thập Nhất nói: “Chị Tinh, sau này họ sẽ biết thôi, hơn nữa bây giờ vẫn ổn mà?”

Ngũ Tinh định nói thêm gì đó nhưng thấy bình luận bên dưới thật sự không quá bình luận bôi đen, cô hơi dao động một chút.

Âm thanh của đầu dây bên kia truyền đến: “Chị Tinh, chị yên tâm đi.”

Ngón tay của Ngũ Tinh gõ liên tục trên bàn, những mặt lợi, mặt hại lặp đi lặp lại trong đầu cô, lại tải lại trang, bình luận lại tăng lên.

Rốt cuộc Ngũ Tinh mở miệng bảo: “Được, chị sẽ xem hiệu quả ra sao, nếu tình hình mấy ngày sau hướng gió không ổn thì nhanh chóng thay đổi.”

Ngũ Tinh suy nghĩ một chút lại hỏi: “Cơ mà người giải mộng là có ý gì?”

Cơ Thập Nhất nghịch ngợm đáp: “Thì là giải mộng đó.”

Tiếng cười xuyên qua di động, truyền sang đầu dây bên kia khiến Ngũ Tinh không nhịn được mà lắc đầu.

Cô tiện tay tìm kiếm định nghĩa của người giải mộng, sau khi hiện ra một loạt giải thích vô cùng kỳ lạ làm cô nghẹn lời, không khỏi nghĩ: Nếu thật sự có thể xua cát tị hung thì cô sẽ viết ngược tên.

Sau khi cúp điện thoại, Cơ Thập Nhất lập tức lên Weibo.



Bình luận bên dưới quả nhiên là nghi ngờ về người giải mộng, có người còn ham vui kể ra giấc mơ của mình.

“Nói tới chuyện này tôi lại nhớ tới chuyện mình nằm mơ bị rụng răng, buổi sáng bà nội tôi sẽ lấy lược bẻ gãy một cái răng, tới bây giờ cũng không biết lý do là gì.”

“Nếu thực sự là giải mộng, thời buổi này có loại nghề nghiệp này sao?”

“Nhớ tới giấc mơ hai hôm trước, tôi ghét nhất là rắn, đêm đó lại mơ thấy vô số con rắn đuổi theo phía sau, còn có một con rắn rất to lớn cuốn tôi lại, suýt nữa tôi đã nghẹt thở, kết quả là lúc tỉnh lại mới biết là vì chăn cuốn quá chặt ha ha ha.”

“Tôi còn nhiều lần mơ thấy kết hôn với người khác đây, thực tế vẫn là cẩu độc thân ╮(-^-)╭ “

“Tôi mơ thấy bốn người trong nhà tôi đều ngồi đánh mạt chược, cuối cùng là ngoại trừ tôi ra thì ai cũng biến thành quỷ, mọi người đều muốn ăn thịt tôi, tôi: …”

“Kỳ lạ nhất là tôi nè, nói chuyện yêu đương với người trong giấc mơ nhưng mãi mãi không biết dáng vẻ của người đó ra sao. Song tôi lại cứ có cảm giác anh ta rất đẹp trai, hết lần này tới lần khác vẫn không thấy được khuôn mặt! Mỗi lần tỉnh lại sốt ruột chết tôi.”

Mấy chữ này ở trong mắt Cơ Thập Nhất đều là linh lực.

Người càng nhiều thì các loại giấc mơ càng tăng thêm, trong đó không thiếu mấy giấc mơ hiếm gặp.

Cô tùy ý chọn mấy giấc mơ khá đặc biệt rồi ghi lại, sau này sẽ trả lời bọn họ.

Thật ra những hình ảnh trong giấc mơ đều có ý nghĩa đặc biệt ở ngoài đời, cô vừa xem xong “Chu Công giải mộng” thì thấy có chút giống với Mộng Cảnh đại lục.

Cùng về một loại động vật nhưng đối với mỗi người khác nhau sẽ có cách phân tích khác nhau.

Ví như giấc mơ bị rụng răng, người lớn và trẻ con nằm mơ thấy sẽ không giống về mặt ý nghĩa.

Mà nằm mơ thấy tự mình nhổ răng và để người khác nhổ giúp, có chảy máu hoặc không chảy máu, ý nghĩa đều khác nhau.

Giấc mơ mang theo sự bí ẩn và đa dạng.

Cơ Thập Nhất đã từng thấy ba mình giải mộng, phút trước vừa phân tích rõ ràng nhưng bởi vì người nằm mơ nhớ tới một điều anh ta đã quên mất, toàn bộ giấc mơ chuyển từ ác mộng trở thành giấc mơ đẹp.

Trong khi cô đang ghi chép thì chú ý tới một tin nhắn riêng.

Cơ Thập Nhất mở ra, đối phương gửi một đoạn chữ, nhìn sơ thì vẫn còn nhắn tiếp những đoạn khác nữa.

Cô vừa nhìn câu đầu tiên đã biết lý do, thảo nào đối phương muốn gửi tin nhắn riêng.

Đây là một giấc mộng xuân.

Chỉ là càng xem xuống dưới thì khuôn mặt thoải mái của cô cũng hơi nhíu lại.

Cô định ghi lại cái mộng xuân này, điện thoại di động đã rung lên, trên màn hình chợt nhảy lên cái tên lóa mắt.



Bình thường còn không cho phép cô gọi là Chu Chu, bây giờ còn tự đem tên mình đổi thành “tiểu khả ái”…

Cơ Thập Nhất không nghĩ tới vừa bắt điện thoại lên thì bên kia truyền đến một trận thở hổn hển.

Luống cuống, hốt hoảng.

Tô Minh Chu biết mình lại nằm mơ.

10 năm sau khi trở về lại nhà họ Tô, thỉnh thoảng hắn sẽ nằm mơ thấy một giấc mơ, mặc dù không phải mỗi đêm, những đã lặp đi lặp lại tận mười năm. Dần dà hắn đối với giấc mơ này hết sức quen thuộc.

Từ sau khi mơ thấy giấc mơ kỳ lạ đó, Tô Minh Chu đã lên mạng tìm những kiến thức liên quan giải mộng, cũng tìm thấy một vài cách giải thích

“Nếu bạn chết ở trong giấc mơ thì sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”

Mặc kệ là thật hay giả thì hắn sẽ không dám thử nghiệm lung tung. Có thể nói, từ lúc liên tục nằm mơ cho tới nay, hắn đã có mấy phần tin tưởng vào điềm báo của giấc mơ.

[Ở trong mơ, hắn vẫn như cũ, ngồi trên một tàu lửa, nhân viên soát vé từng người, những người khác thì đang lục đυ.c lên tàu.

Trải qua nhiều năm mơ cùng một giấc mơ, Tô Minh Chu biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Đợi lát nữa sẽ có một bà lão ôm con mèo đi lên, sau đó tàu sẽ chạy thẳng đến trường mẫu giáo.

Tất nhiên là hắn cũng không biết tại sao mình lại phải ngồi trên cái tàu đông đúc này…

Bên ngoài cửa sổ sương mù mênh mông không thể thấy được cảnh vật, bà lão mang mèo lên tàu ngồi đối diện với hắn, con mèo xám trắng nhìn chằm chằm hắn kêu ‘meo meo’.

Tô Minh Chu khẽ nhích sang một bên, hô hấp của hắn bắt đầu nhanh hơn.

Đợi lát nữa con mèo này sẽ biến thành một con quái vật dính đầy máu tươi, hàm răng sắc nhọn giống như quỷ hút máu, cắn xé toàn bộ người trong khoan tàu, không chừa một ai.

Xe lửa bắt đầu xuất phát, Tô Minh Chu cảm giác hôm nay có cái gì kỳ quái, hắn cẩn thận quan sát con mèo quái dị kia.

Con mèo trông rất đáng yêu, toàn thân trắng như tuyết, chỉ có cái trán và bốn móng vuốt là màu xám tro, ánh mắt màu bạc hà vô cùng đẹp, nó lười biếng nằm trên đùi bà lão.

Chỉ thấy màu lông của con mèo ngoan ngoãn dần dần chuyển sang màu đỏ, khuôn mặt nó trở nên kinh tởm, nhe răng há miệng, thấp giọng rống lên.

Tô Minh Chu vẫn đang quan sát con mèo thì bỗng nhiên con ngươi co lại.

Hắn rời khỏi vị trị ban đầu rồi chạy vọt đến phía lối ra, chưa kịp đi xa thì phía sau truyền tới tiếng thét chói tai.

Tô Minh Chu quay đầu nhìn lại, con mèo kia đã biến thành một con quái vật khổng lồ, cả người nhiễm máu đỏ, chụp lấy một hành khách cắn xé.

“A —— cứu mạng a!”