Chương 3

QUYỂN I: BA GIẤC MƠ

Editor: Hye Jin

“Trừ cái này ra thì còn gì khác không?”

Cơ Thập Nhất lắc đầu: “Không có.”

Anh cảnh sát trẻ tuổi Phạm Dương đứng ở phía sau soàn soạt ghi chép lời khai của Cơ Thập Nhất, càng nghe càng cảm thấy bình thường.

Con gái gặp ác mộng đều thích tìm người chia sẻ, bạn gái hắn cũng vậy. Huống chi nạn nhân trong vụ án là một cô gái lá gan nhỏ xíu.

Liên Diệc suy nghĩ một chút, chân mày nhíu chặt: “Cô có thể kể giấc mơ kia không?”

“Có thể.”

Cơ Thập Nhất sảng khoái đồng ý, chậm rãi kể về cơn ác mộng của Vương Mỹ Như.

[Đêm đó Vương Mỹ Như ngủ sớm, mơ mơ màng màng cảm thấy bản thân đang đứng ở trên một con đường, xung quanh tấp nập người qua lại

Cô ấy ở ngã tư gọi một chiếc taxi, bắt được một chiếc taxi, tài xế là một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt gian xảo, nhìn không giống một người tốt, hỏi cô ấy muốn đi đâu.

Vương Mỹ Như không có lựa chọn nào khác, đáp lời là về nhà. Xe taxi chở cô ấy chạy băng qua các khu phố, trên đường rất nhiều người đi lại, nơi đây trai gái già trẻ đều cười nói híp mắt, mỗi người đều đứng yên một chỗ rất lâu, không hề động đậy…

Xe taxi chạy với tốc độ bình thường, dường như chạy hết khắp thành phố, trên mặt nữ tài xế đều là mồ hôi, nhưng vẫn nắm chặt tay lái.

Ngay lúc Vương Mỹ Như muốn xuống xe thì phát hiện cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi, cô ấy đứng trong một khu nghĩa trang, xung quanh toàn bộ là mộ và bia mộ, nữ tài xế kia thì không biết đã đi đâu.

Một đám người khua chiêng gõ trống than khóc thảm thiết đi đến chỗ cô ấy, còn khiêng một cỗ quan tài.

Vương Mỹ Như hoảng sợ, đang muốn thét lên lại nghe được tên mà bọn họ đang gọi chính là tên của cô ấy.

Cô ấy còn chưa kịp nói gì thì trông thấy nữ tài xế trung niên và ba mẹ cô ấy đang đứng ở phía trước, toét miệng cười với cô ấy, cái tên trong miệng bọn họ vẫn là tên của cô ấy, Vương Mỹ Như.

Sau đó, Vương Mỹ Như tỉnh.]

Nghe xong toàn bộ nội dung của giấc mơ, trong phòng bệnh lập tức rơi vào yên lặng, chỉ nghe tiếng hít thở đều đều.

Theo phân tích của cô gái trong mơ này, quan tài và nghĩa trang đều ứng với những kiến thức giải mã giấc mơ cơ bản. Cô ấy dùng phương pháp tương phản của trong mơ và thực tế, cuối cùng đưa ra kết luận là vận may phát tài.

Thật ra thì hoàn toàn ngược lại, đây là một loại “giấc mộng dự báo” trước thường gặp.

Loại giấc mơ đặc thù này không thể sử dụng phương pháp tương phản của giấc mơ và thực tế để qua loa giải thích, cơ bản giải thích không ra. Sự thật là giấc mơ này cực kỳ hoàn thiện, nó đang cảnh báo Vương Mỹ Như.

Cơ Thập Nhất trong lòng thở dài, nếu như có thể thay đổi, một mạng người cũng sẽ không biến mất như vậy.



“Được, cảm ơn cô đã hợp tác, nếu có manh mối khác xin liên lạc với chúng tôi.” Liên Diệc im lặng một lúc, bình tĩnh đứng lên nói: “Nếu vụ án có tiến triển gì, chúng tôi sẽ liên lạc với cô.”

Cơ Thập Nhất gọi với lại: “Tôi nhớ Vương Mỹ Như còn có một người chị gái, hay là các anh đi hỏi chị ta một chút.”

Liên Diệc thấy biểu hiện kỳ lạ của Cơ Thập Nhất, muốn hỏi thêm một chút, nhưng cô lại không nói câu nào, hắn ta chỉ có thể cùng Phạm Dương lần lượt rời khỏi phòng bệnh.

Nhân lúc hành lang vắng người, Phạm Dương che miệng nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng, anh nói lời của Cơ Thập Nhất có đáng tin không?”

Từ lúc phát hiện ra Vương Mỹ Như bị sát hại tới bây giờ đã là ngày thứ ba, không có bất cứ manh mối nào. Sau khi pháp y khám nghiệm tử thi, trong báo cáo có ghi miệng vết thương có xu hướng trả thù nghiêm trọng, hẳn là hai người có thù oán.

Kết quả điều tra của bọn họ cho thấy thân thích, bạn bè của Vương Mỹ Như đều bình thường, cũng không có kẻ thù, mọi mối liên hệ đều cực kỳ bình thường.

Danh bạ điện thoại không tìm thấy manh mối hữu ích nào, manh mối duy nhất là Cơ Thập Nhất ngày hôm nay.

Diên Diệc tỉnh táo mở miệng: “Trở về điều tra Cơ Thập Nhất, có bất cứ hành động kỳ lạ nào thì báo cho tôi.”

Phạm Dương: “Vâng, đội trưởng… Đúng rồi, vừa rồi cái câu nói chị gái của Vương Mỹ Như kia là có ý tứ gì? Chị của Vương Mỹ Như là một người phụ nữ làm nông bình thường, không có liên quan mà nhỉ?”

Liên Diệc híp mắt: “Đi điều tra chị của nạn nhân một chút.”



Trong phòng bệnh.

Vương Hạo thở dài, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, nhìn chằm chằm Cơ Thập Nhất mà phát sầu.

Lúc trước hắn kích động liền ngay lập tức ký hợp đồng với cô ấy, với tình huống bây giờ, nếu như hắn thay đổi người, vi phạm hợp đồng, kia phải cõng trên lưng rất nhiều tiền vi phạm hợp đồng?

Nếu liên quan tới vụ án kia, còn có thể quay phim sao?

Nhưng mà… Do cô ấy liên quan tới vụ án không phải là hắn làm trái hợp đồng đi?

Suy nghĩ của Vương Hạo xoay tới xoay lui, mấy phương pháp vạch ra trong đầu, nhưng hắn vẫn hy vọng có thể tiếp tục quay phim.

Hắn thấy Cơ Thập Nhất rất phù hợp với miêu tả về nữ chính nguyên tác trong tiểu thuyết, dù là vẻ ngoài hay dáng người hắn đều rất khó tìm một cây cải trắng mới để thay thế.

Nghĩ tới đây, Vương Hạo quan tâm nói: “Cô yên tâm, không có chuyện gì đâu, bác sĩ nói cô mệt mỏi quá sức, tôi sẽ dời cảnh quay của cô thêm vài ngày nữa, cô về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, tranh thủ lấy lại dáng vẻ hoàn hảo nhất để quay phim.”

Cơ Thập Nhất gật đầu một cái, ngắn gọn nói cảm ơn: “Cảm ơn đạo diễn, tôi sẽ cố gắng.”

Chuyện này cô biết, nửa tháng trước cô gái này nhận một bộ phim chiếu mạng tên là “Thám tử tình yêu”, đảm nhiệm nhân vật nữ chính.

Bộ phim dài 20 tập, chuyện phá án thì kéo dài khoảng năm tập, xen kẽ ở bên trong là tuyến tình cảm của nam nữ chính.

Ở đây Vương Hạo cũng không có gì làm, dứt khoát rời đi: “Cô ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, viện phí hôm nay đã nộp rồi, tôi đi trước.”

Phim còn chưa bắt đầu quay đã tốn một khoản tiền, hắn cảm thấy như mất một miếng thịt lớn.



Tình trạng của hắn bây giờ chính là hận không thể tách một tệ ra thành hai tệ để dùng, tốt nhất là có một khoản đầu tư từ trên trời rớt xuống, cũng không biết Cơ Thập Nhất có trả tiền viện phí lại cho hắn hay không.

Phòng bệnh lập tức trở lại dáng vẻ vắng lặng.

Cơ Thập Nhất nằm ở trên giường thêm một hồi lâu, tỉnh lại thì trời đã tối. Cô xốc chăn đi xuống giường vào toilet.

Trong toilet có một cái gương lớn, cô nhìn cô gái ở trong gương, giống y đúc với cô ở đại lục.

Cơ Thập Nhất tiến tới trước gương, cho dù ở trong mơ cô đã nhìn thấy vô số lần, bây giờ càng xem thì càng cảm thấy thần kỳ, tự lẩm bẩm: “Như trong mộng vậy.”

Quầng thâm dưới mắt khá rõ ràng, cô đoán tối hôm qua chắc hẳn là thức khuya lắm.

Hất chút nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo lại, rồi lau mặt khô, cô nhìn vào trong gương, mỉm cười, cô gái trong gương cũng mỉm cười nhìn cô.

Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, mơ hồ có khoảng hai người.

“Không phải nói người ở đây sao, tại sao không có ai vậy?”

Tiếng nói trong trẻo vang lên, ước chừng tuổi tác không lớn.

Theo sau là giọng của một người đàn ông: “Chắc là có chuyện đi ra ngoài, tiểu thiếu gia, chờ một chút nữa xem sao. Nếu cậu ở trước mặt Cơ Thập Nhất cũng sốt ruột như vậy, cô ấy nhất định sẽ vui vẻ muốn chết.”

“Bị bệnh còn chạy lung tung, hừ hừ.”

Nghe được đoạn hội thoại, Cơ Thập Nhất len lén đẩy nhẹ cửa nhà vệ sinh ra.

Thấy người ngồi ngay mép giường là người quen, suy nghĩ mình nên như vậy ra ngoài hay là chờ bọn họ đi rồi hẵng ra.

Do dự một hồi, Cơ Thập Nhất quyết đoán rụt đầu về.

Người bên ngoài là Minh Chu, là em trai của cô gái trong mơ, bây giờ là Tô tiểu thiếu gia. Là một người khẩu thị tâm phi, gặp mặt phải ghét bỏ cô một phen. Đứa em trai này tính tình không tốt, vẫn là nên chờ thêm một khoảng thời gian nữa rồi nhận người đi.

Tô Minh Chu ngồi ở trên ghế đã có chút không kiên nhẫn, rõ ràng báo là người đang ở trong bệnh viện, sao kết quả lại không có ai.

“Có phải chị ấy rơi xuống lầu không, sao quay có một bộ phim cũng có thể lăn lộn đến nỗi bệnh viện, đúng là không có tôi bên cạnh liền không có chuyện gì tốt.”

“Tiểu thiếu gia ở, cậu cho là ai cũng giống cậu, đi đến đâu cũng có người theo sau hầu hạ sao?”

Tô Minh Chu nói: “Trước đây không phải tôi đã sắp xếp người chiếu cố chị ấy sao, trở về phải đuổi về những người đó, làm ăn kiểu gì không biết nữa.”

Không biết là nhớ ra cái gì, cậu thấp giọng hỏi: “Anh Vu, nếu không tôi làm bộ cãi nhau với ông nội, với cái tính tình của chị ấy hẳn là sẽ thu lưu tôi nhỉ?”

“Tiểu thiếu gia, cậu đừng làm bậy, Cơ Thập Nhất cô ấy sẽ nhận ra thôi, đến lúc đó cô ấy sẽ gọi cho ông nội cậu xách cậu về, sau đó hai người lại cãi nhau.”

Tô Minh Chu trừng mắt, phồng má, vẻ mặt không đồng ý với lời của Vu Văn.