Chương 6

QUYỂN I: BA GIẤC MƠ

Editor: Hye Jin

Cái chuyện “giải mộng” như vậy chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, ở ngoài thực tế hắn còn chưa thấy qua đâu.



Lúc chuông cửa vang lên, Cơ Thập Nhất vẫn tranh cãi với Tô Minh Chu.

Nhìn thấy người tới cô cũng không bất ngờ, lòng cô cũng đoán được phần nào.

Chẳng qua Minh Chu không giống cô, cậu ấy không có cảm tình với cảnh sát.

Lúc trước cậu ấy bị bắt cóc, nhà họ Tô huy động cả cục cảnh sát cũng không tìm được người.

Nếu không phải địa vị của Tô gia chỉ sợ bọn họ còn chẳng quản đến vụ án đó nữa.

Liên Diệc lên tiếng: “Thật ngại quá, tôi đã quấy rầy hai vị, chúng tôi đến vì vụ án của Vương Mỹ Như.”

Cơ Thập Nhất rót cho bọn họ một cốc nước, nhẹ giọng hỏi: “Không tìm được hung thủ sao?”

“Đã tìm ra, là chị gái cô ta.”

Tô Minh Chu đen mặt hỏi: “Vậy các người đến nhà chúng tôi làm gì?”

Tâm tình hắn đã không tốt bọn họ còn đến đây quấy rầy.

Phạm Dương vội giải thích: “Chuyện là thế này, chúng tôi dựa vào lời Cơ tiểu thư, đưa chị của nạn nhân về cục cảnh sát điều lấy lời khai, sau đó cô ấy đã nhận tội, tự mình gϊếŧ người, nhưng chúng tôi muốn biết, Cơ tiểu thư làm sao cô biết được?”

Ngay lập tức chỉ điểm giảm bớt rất nhiều thời gian để truy bắt hung thủ, thật sự khiến người ta hoài nghi nguyên nhân trong đó.

Cơ Thập Nhất trả lời: “Giải mộng. Giấc mơ của Vương Mỹ Như đã cảnh báo cô ấy.”

Lời nói không khác lần trước mấy, vẻ hoài nghi hiện lên trên gương mặt của mấy người đang có mặt ở đây.

Bây giờ xã hội chủ nghĩa duy vật, phải tin tưởng khoa học.

Nếu nói là từ tâm lý mà đoán được hung thủ thì có khả năng, dù sao ở Đế Đô cũng có chuyên gia tâm lý hỗ trợ phá án.

Nhưng còn giải mộng thì không làm người ta tin tưởng lắm.

Nhìn dáng vẻ bọn họ, Cơ Thập Nhất cũng biết lý do vì sao. Cô đã sớm biết nơi này cùng giải mộng sư ở Mộng Cảnh đại lục khác nhau.

Nói đến giấc mơ, đại đa số ở đây đều mặc kệ cho qua, rất ít người tin tưởng giấc mơ là điềm báo trước cho họ.



Hiển nhiên sự tồn tại của người giải mộng cũng không quan trọng.

Liên Diệp nhíu mày, hoài nghi, ngạc nhiên: “Cô có thể nói tỉ mỉ hơn không?”

Còn Tô Minh Chu thì không vui, một cảnh sát nho nhỏ mà dám ra lệnh này nọ với chị gái hắn.

Liên Diệc chỉ liếc hắn một cái, không nói gì thêm.

Hắn biết Tô Minh Chu, là Tiểu thiếu gia nhà họ Tô, nhà họ Tô sủng vị thiếu gia này lên trời, tính tình quái gở, luôn là tin tức đầu trang mà truyền thông tranh nhau đưa tin.

“Thật ra rất đơn giản.” Cơ Thập Nhất cười: “Trước tiên có một vấn đề tôi muốn hỏi, quan hệ của Vương Mỹ Như và chị cô ta rất tệ đúng không?”

Phạm Dương nghi ngờ hỏi: “Sao cô biết? Vương Mỹ Hà nghỉ học từ sớm để đi làm công nuôi cả gia đình, tiền học của Vương Mỹ Như là của chị cô ta kiếm, bởi vì chuyện này mà hai người bọn họ cãi nhau rất nhiều.”

“Đầu tiên, Vương Mỹ Như mơ thấy một phụ nữ lái xe trung niên muốn đưa cô ấy về nhà, cuối cùng lại đưa cô ấy đến nghĩa trang. Đây là điềm báo có người muốn cô ấy chết. Ở nghĩa trang lại xuất hiện một đám người khóc tang, người trong quan tài lại là chính cô ấy. Hơn nữa người đứng cạnh cha mẹ cô ấy trong đám người khóc tang lại là nữ tài xế trung niên kia. Có nghĩa người muốn cô ấy chết là người thân của nạn nhân, vì chỉ có người thân mới được đứng cạnh cha mẹ trong đám tang.”

Bên cạnh tự dưng đưa sang một cốc nước, Cơ Thập Nhất quay sang nhìn.

Tô Minh Chu nhướng mày, thấy cô nhìn mình thì kiêu ngạo: “Biết em đẹp hơn chị rồi.”

Cơ Thập Nhất thật muốn nhéo hai má phúng phính kia quá, cầm lấy cốc nước uống một hơi.

Phạm Dương vẫn luôn nghiêm túc, chăm chú nghe giải mộng, cảm thấy lòng hiếu kỳ của mình đã hoàn toàn bị khơi dậy.

Hắn vội vàng đưa ra thắc mắc của mình: “Tại sao nữ lái xe trung niên lại là chị của cô ta? Vương Mỹ Hà chỉ mới 23 tuổi.”

Cơ Thập Nhất: “Nữ lái xe trung niên mặt mũi xấu xí nịnh nọt, cùng với sự việc khóc tang có liên hệ với nhau. Người có thể đứng chung với cha mẹ Vương Mỹ Như để khóc tang cho Vương Mỹ hà, tôi nghĩ không có lựa chọn dư thừa nào khác, đúng không? Đây chính là chị gái trong lòng của Vương Mỹ Như.”

Họ hàng thân thích sẽ không thể đứng chung với cha mẹ, vậy chỉ có thể là người thân. Mà trùng hợp Vương Mỹ Như có một chị gái, khóc tang chắc chắn là chị gái đứng chung với cha mẹ.

Tay cầm cốc nước của Liên Diệp đột nhiên bị khựng lại.

Trong mơ, chị cô ta đích thân đưa cô ta nhập vào phần mộ, ở hiện thực, cô ta bị chính chị gái mình gϊếŧ hại.

Vụ án hoàn toàn trùng khớp với cảnh trong mơ, giải thích không chút sai sót nào.

Họ đã điều tra qua, không dưới một lần Vương Mỹ Như oán giận chị gái trước mặt cha mẹ. Ngoài ra, ngoại hình của Vương Mỹ Hà dãi nắng dầm mưa mà khá đứng tuổi, tương đối phù hợp.

Chỉ là Vương Mỹ Như cảm thấy có ai đó muốn gϊếŧ mình cho nên mới không trực tiếp mơ thấy chị gái sao?

Nếu giải thích theo cách đó thật sự một chút cũng không sai một tí nào.

Trong đầu Liên Diệc xoay chuyển vài vòng, đột nhiên phát hiện rõ ràng mình đang suy nghĩ theo hướng của Cơ Thập Nhật không hề hoài nghi, không khỏi nhìn sang.

Suy nghĩ bị dẫn dắt là không ổn.

Còn Phạm Dương, thanh niên trẻ tuổi, vừa ra trường đối với loại chuyện này hứng thú mười phần.



Hắn hưng phấn hỏi: “Đại sư, còn gì nữa không?”

Giải mộng song song với phá án, là lần đầu tiên hắn được thấy. Thế mà kết quả lại trùng khớp!

Tô Minh Chu lên tiếng: “Không còn, các người có thể đi rồi.”

Hai người ở nơi này hỏi tới hỏi lui, thật sự xem hắn là người tàng hình??

“Quấy rầy rồi, Phạm Dương, chúng ta đi thôi.” Liên Diệc đứng lên, dáng người cao to càng đĩnh đạc.

Phạm Dương đáp: “A đội trưởng Liên, đợi chút, tôi cũng muốn giải mộng! Đại sự giải mộng cho tôi đi!”

Cơ Thập Nhất còn chưa mở miệng, ngọc cổ ở xương quai xanh tỏa ra luồng khí ấm áp, sau đó tan vào xương cốt.

Chỉ trong chớp mắt thì biến mất.

Cô lập tức phát hiện ra, vừa mừng rỡ đại não vừa nhanh chóng suy nghĩ.

Cuối cùng ánh mắt trên người Phạm Dương đang vô cùng kích động kia.

Cảm giác này đến thật trùng hợp, Cơ Thập Nhất hơi nghi ngờ.

Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, cô gật đầu dứt khoát: “Anh nói đi, tôi sẽ thử giải mộng.”

Phạm Dương kích động, vội vàng nói: “Đêm qua tôi nằm mơ thấy mình ở trong một căn phòng, bên trong chất đầy đồ ăn, tôi cứ thế ăn không ngừng, nhưng không hề cảm thấy no. Đại sư giúp tôi giải mã đi!”

Giấc mộng hết sức bình thường, không thể bình thường hơn được nữa.

Tô Minh Chu hừ một tiếng: “Cho thấy anh suốt ngày chỉ biết ăn.”

Cơ Thập Nhất ho nhẹ, nói: “Giấc mơ này của anh chẳng có gì đặc thù, đơn giản là sức khỏe của anh khá tốt. Giải mộng yêu cầu người nằm mộng phải cung cấp những thông tin có giá trị.”

Mỗi một người khi đi ngủ đều mơ rất nhiều giấc mơ, đa số đều là vô thức hoặc không có ý nghĩa .

Chỉ có số ít mới có tác dụng, hoặc là lời cảnh báo hay có tác dụng gì khác thì phải giải mã hoàn cảnh trong giấc mơ mới biết được.

Cơ Thập Nhất cũng cố gắng tìm ra nguồn gốc vấn đề, tại sao cô lại đến đây, nhưng hiện tại cô đã có mục tiêu, ở đây là để giải mộng!

Cho dù là linh lực thu hoạch được từ giải mộng hay là do Phạm Dương ngưỡng mộ cô, đây đều có thể là nguồn gốc của linh lực, cô muốn tu luyện thì chỉ có thể thông qua cách này.

Nghe xong câu trả lời này, Phạm Dương có chút ngượng ngùng, hắn quả thực là một kẻ ham ăn.

Mơ thấy giấc mơ này xong thì ngày hôm sau hắn liền lên mạng đặt mua một thùng đồ ăn vặt, bây giờ vẫn đang trên đường giao tới.

Mắt thấy vị thiếu gia họ Tô sắp nổi giận, Liên Diệc chau mày túm lấy Phạm Dương rời khỏi chung cư.