Chương 8

QUYỂN I: BA GIẤC MƠ

Editor: Hye Jin

[Giấc mơ thứ nhất Diệp Minh mơ thấy mình đi đến một phía đầu cầu, trước mắt là một cây cầu tre đổ nát.

Cầu tre chỉ đủ để một người đi, đầu cầu bên kia là bóng tối vô tận không biết kéo dài đến đâu.

Bên dưới là nước sông chảy xiết, xung quanh một mảnh tối tăm. Bên cạnh là mấy cục đá quái dị cùng cây cối khẳng khiu, vắng tanh không một bóng người.

Diệp Minh hoảng sợ nhìn chung quanh, bóng tối đến nỗi giơ tay nhìn không thấy được năm ngón.

Tiếng sông chảy rào rào trong đêm vô cùng đáng sợ, trong đầu có một âm thanh xui khiến hắn đi về phía trước, hắn không kiểm soát được mà bước lên cầu tre.

Đi được tới giữa cây cầu, cây cầu đột nhiên bị đứt gãy, cả người Diệp Minh đều bị cuốn vào dòng nước, chới với trên dòng nước.

Hắn cố gắng giãy giụa, cuối cùng cũng nắm được một bụi cỏ mới không bị nước cuốn đi.]

Mấy cô gái bên cạnh cẩn thận lắng nghe, nghe đến đây vẫn còn đang rất chăm chú, nhưng giọng nói đột nhiên im bặt. Hết rồi?

“Hừm nghe xong cũng không có gì, đây mà là ác mộng hả? Hồi đó tôi gặp ác mộng còn đáng sợ hơn này nữa.”

“Quả nhiên là mơ, có mỗi bụi cỏ coi bộ chắc ghê ha.”

Mấy cô gái cứ ríu ra ríu rít bàn tán bên tai Diệp Minh, hắn cười khổ.

Chỉ có hắn mới biết lúc đó hắn đã sợ hãi biết bao nhiêu, biết rõ là không được sang bờ bên kia nhưng vẫn không tự chủ được mà đi sang đó. Sau đó là loại cảm giác hô hấp khó khăn khi bị cuốn vào trong dòng sông, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ.

Mấy cô gái trêu ghẹo hắn, Diệp Minh cũng tùy bọn họ.

Bỗng nhiên một câu nói vang lên: “Gần đây nên chú ý an toàn một chút.”

Vừa vặn lúc này không gian đang yên tĩnh, lời này của Cơ Thập Nhất vô cùng đột người, mọi người xung quanh đều quay đầu lại nhìn.

Cơ Thập Nhất bình tĩnh lật sách, khuôn mặt nhỏ chừng một bàn tay, ánh mắt cụp xuống.

Mấy cô gái nhìn chằm chằm Cơ Thập Nhất, đuôi chân mày toát lên vẻ quyến rũ, nốt ruồi lệ càng như thêu hoa trên gấm.

Quả thật đây là gương mặt trời cho, đúng với cái câu dựa vào mặt kiếm cơm đây.

Đinh Hiểu Đồng là người phản ứng đầu tiên nói: “Xem kìa, đạo diễn tới!”

Vừa nghe thấy lời này, ai làm việc nấy lập tức rời khỏi, trở lại vị trí làm việc của mình, chỉ còn lại ba người.

Diệp Minh thấp giọng hỏi: “Sao tự nhiên cô lại nói như vậy?”

Câu nói vừa rồi rõ ràng không có gì, nhưng trong lòng hắn cảm giác rợn da gà.



Cơ Thập Nhất lắc đầu: “Là giấc mơ của anh nói với tôi…”

Tiếng la của Vương Hạo truyền tới, cắt đứt lời cô: “Mấy người còn nói chuyện gì nữa, mau đi chuẩn bị quay, thời gian là tiền là bạc! Nam nữ chính học kỹ thoại, biểu hiện tốt một chút.

Đoàn phim cũng không quay theo kịch bản mà dựa vào tình hình thực tế.

Cảnh mà bây giờ bọn họ muốn quay là một trong những cảnh nữ chính phát hiện thi thể rồi báo án, nam chính đến xử lý, thời gian là chạng vạng tối.

Vì vấn đề kinh phí, hôm nay đồ Cơ Thập Nhất mặc cũng là chiếc đầm trắng trong kịch bản miêu tả.

Còn nam chính phải chờ cảnh sát tới mới có đồng phục, là đồng phục cảnh sát thuê với giá rẻ.

Chuyên viên trang điểm tóc ngắn tặc lưỡi: “Diệp Minh, tối qua cậu đi ăn trộm sao? Ném cậu vào vườn thú người ta cũng xem cậu thành quốc bảo mà thưởng thức đấy.”

Diệp Minh cười bất đắc dĩ: “Chị à, đừng trêu em, che nó lại giúp em đi.”

“Ok, nhìn kĩ thuật cao siêu của chị đây.”

Chuyên viên trang điểm tóc dài bên cạnh thì rất yên tĩnh.

Bởi bất kể cô có nói gì thì cô nữ chính này chỉ cười một cái, không hề phản ứng nói một lời.

Mặc dù người rất xinh đẹp, nhưng lại khiến cô khá là khẩn trương, dứt khoát ngậm miệng, nhưng trong lòng cũng không thể thả lỏng.

Cô ở Đế Đô cũng không có tiếng tăm gì, lúc mới đến đây, đoàn làm phim này rất nhỏ, tiền lương cũng thấp.

Nhưng được cái là bầu không khí cũng như đạo diễn khá tốt, cô cũng không mong gì hơn, coi như tích thêm kinh nghiệm cho bản thân.

Suy nghĩ thì suy nghĩ nhưng tay cũng không dừng lại.

Trong đầu Cơ Thập Nhất đang phân tích tính cách của nhân vật nữ chính mà mình sắp diễn.

Tối qua cô đã dựa vào ký ức về bộ phim “Thám tử tình yêu”, nắm bắt tương đối tâm lý nhân vật, nữ chính là thiên tài phân tích tâm lý tội phạm để phá án.

Nữ chính trả qua một thời thơ ấu không bình thường, nên tính cách cực đoan còn hơi u ám, ẩn dưới bên ngoài đơn thuần là một tâm lý biếи ŧɦái, xem như là một nữ chính không bình thường.

“Trang điểm xong rồi, em nhìn xem thế nào?”

Lời của chuyên viên trang điểm cắt ngang suy nghĩ của cô, Cơ Thập Nhất hơi hoảng hốt, đưa mắt nhìn trên gương, giương đôi mắt nhìn chằm chằm cô gái trong gương.

Cô khen ngợi từ tận đáy lòng: “Thật sự rất đẹp.”

Chuyên viên trang điểm thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đứng lên, hôm nay đã nghe được giọng nói của cô em gái này rồi.

Giọng nói dễ nghe khiến lỗ tai muốn mang thai, ai nha quả thực là trời cao ưu đãi mà.

Chuyên viên trang điểm đưa tay cổ vũ về phía Cơ Thập Nhất: “Em thích là tốt, đợi lát nữa quay phim, cố gắng lên!”

Cơ Thập Nhất mỉm cười, gật đầu một cái: “Em sẽ cố gắng.”



Đàn ông trang điểm tương đối đơn giản, Diệp Minh đã đi khỏi phòng trang điểm từ lâu rồi.

Cô đi ra ngoài đúng lúc chạm mặt anh ấy, đang đứng xem kịch bản, cả người như thay đổi tính cách, nhìn qua có một loại chín chắn không phù hợp với tuổi tác.

Diệp Minh đang lẩm nhẩm đọc lại lời thoại, thấy Cơ Thập Nhất đang nhìn mình, hơi ngẩn người.

Một lúc sau mới quay lại, cười một tiếng: “Cô đã khỏe rồi sao?”

Hắn cẩn thận đánh giá Cơ Thập Nhất một lần nữa, mặc dù biểu cảm lạnh nhạt nhưng dáng vẻ vô cùng phù hợp với hình tượng nữ chính, không trách đạo diễn coi trọng cô ấy như vậy.

Không biết tại sao trên người cô ấy có một loại cảm giác yên lòng, hắn khẽ lắc đầu một cái.

Thợ trang điểm đi ra ngoài thấy một màn này, cực kỳ hoảng sợ: “Cậu không được lắc đầu mạnh đó, vạn nhất kiểu tóc bị rối thì cậu chính là nam chính xấu nhất từ trước tới nay.”

Diệp Minh: “…”

Cơ Thập Nhất bật cười, loại cảm giác trầm ổn, chín chắn vừa nãy biến mất không còn dấu vết, quả nhiên vừa động một cái đã trở lại tính tình của anh ta rồi.

Khuôn mặt Cơ Thập Nhất trắng nõn, nụ cười quyến rũ động lòng người, lúc cười rộ lên nốt ruồi lệ dường như có thêm sức sống.

Mọi người đều nhìn đến ngây người, yên lặng một lúc, cho tới khi đạo diễn hét to mới quay sang làm việc.



Vương Hạo ngồi trên ghế ngâm nga một bài hát.

Quả nhiên không tìm nhầm người, bộ phim này giống như được đo ni đóng giày dành riêng cho Cơ Thập Nhất vậy.

Bất kể là dáng vẻ hay tính cách bộc lộ ở bên ngoài cũng rất giống nữ chính, tiếp theo chỉ cần diễn được một mặt u ám kia là hoàn mỹ.

Giờ phút này cô gái trong camera, mặt không biểu cảm, ngồi xổm, tóc tai rũ xuống che nửa khuôn mặt, chóp mũi cao thanh tú, càng tăng thêm vẻ đẹp mông lung.

Tay cô thăm dò hơi thở của người nằm trên mặt đất, lại sờ tới tim, sau khi phát hiện không còn mạch đập thì chậm rãi đứng lên, lấy điện thoại ra nhấn ba con số.

Hiện tại cả khuôn mặt đều lộ ra ở giữa ống kính, đôi mắt đen nhánh nhìn xa xăm, đôi môi mấp máy nhả ra mấy chữ: “Số ba đường Tam Lý, có một người chết.”

Giọng điệu bình thường giống như đang nói sáng nay ăn bánh bao vậy.

Sau đó cô loay hoay gom mất quyển sách, ôm vào trong ngực, xoay người đi về phía trước, không hề lưu lại một ánh mắt.

Máu của thi thể chảy khắp trên mặt đất cùng với nắng chiều đáp xuống sau lưng đã trở thành phông nền cho cô.

Vương Hạo cất giọng hô to: “Cut!”

Mỗi một hành động của Cơ Thập Nhất đều thể hiện được cô là một người lạnh lùng, đối với cái chết cũng không có cái gì sợ hãi, đối với người chết lại càng bình thường.

Kịch bản cần chính là loại tương phản rõ rệt này!