Chương 2.3: Sợi thần hồn

“Ta là nàng”

“Sao?” Ninh Ninh khó hiểu.

Người phụ nữ đi đến bên giường ngồi cạnh cô, “Ta cũng chính là nàng. Nàng là hình dáng kiếp này của ta.”

“Vậy cô là kiếp trước của tôi? Vậy chuyện gì đang xảy ra đây”

Đúng vậy, người phụ nữ đang ngồi bên giường là kiếp trước của Ninh Ninh. Theo như nàng nói, nàng tên Ninh Mộng, nàng là hồ yêu, là hồ yêu đang mang tội. Năm đó khi nàng biến thành người liền vô tình bị Nam Tường đế trong lúc săn bắn bắt gặp, bị vẻ ngoài của nàng mê hoặc nên bắt nàng về hậu cung, không hổ danh là hồ yêu, chúng thần đều gọi nàng là hồng nhan họa thủy, đế vương say mê nàng vô cùng, bỏ bê triều chính, hằng đêm cưng chiều, cùng nàng thâu hoan. Chính vì không biết tiết chế, không chỉ mê hoặc đế vương còn mê hoặc cả đại thần văn võ, dẫn đến nội chiến, tranh đấu, bá tánh lầm than. Ninh Mộng bị tộc yêu hồ trừng phạt trong động giam của tộc ngàn năm.

Đến ngày nọ vì yêu khí của nàng suy giảm trầm trọng cần phải nhanh chóng tu luyện nhưng lại thiếu tinh khí của nam nhân nên quá trình tu luyện trở nên chậm chạp. Bỗng Ninh Mộng cảm giác được sự liên kết mạnh mẽ của một sợi thần hồn lưu lạc ở nhân gian, nàng liền tìm cách liên hệ với thần hồn đó, mong giúp nàng lấy được tinh khí nam nhân. Và sợi thần hồn lưu lại đó chính là Ninh Ninh.

Ninh Mộng cầm lấy tay Ninh Ninh, cảm nhận được sự gắn kết giữa hai người, Ninh Ninh lúc này mới có thể hiểu hơn tình huống trước mắt này.

“Vậy, ý của cô chính là tôi cần phải làʍ t̠ìиɦ với đàn ông?”

“Đúng một phần, chỉ cần mỗi đêm khi tiến vào giấc mơ, nàng có được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông ta chọn là được.”

“Làm sao tôi biết ai là người đàn ông được chọn?” Ninh Ninh khó hiểu, tuy thừa nhận bản thân mình có chút dâʍ đãиɠ nhưng cô không hy vọng bản thân mình trở thành người không có tiết tháo.

“Khi nàng gặp phải người đàn ông đó, lời nguyền sẽ được kích hoạt, hai người sẽ cảm nhận được nhau, còn nữa…” Ninh Mộng chạm đến chiếc nhẫn trên tay cô, “Khi gặp được đối tượng, chiếc nhẫn này sẽ sáng lên báo hiệu cho nàng.”

“Được, tôi hiểu rồi” Cũng không thể thay đổi được gì, Ninh Ninh đành an tĩnh chấp nhận bản thân mình là một sợi thần hồn và phải giúp “chủ hồn” tu luyện.

“Vậy còn cái bình kỳ lạ đó?”

“Khi nàng lấy được tinh khí của nam nhân, ta sẽ cảm nhận được, nhờ sự cộng hưởng của hai bên. Mỗi lần nàng quan hệ, tùy vào lượng tinh khí hay độ hảo cảm, chiếc bình đó sẽ tạo ra vài viên đan dược.”

Ninh Mộng nở một nụ cười mê hoặc chúng sinh với cô, “Giúp nàng quyến rũ hơn cũng như giúp nàng nhanh chóng hồi phục”

Ninh Ninh nghe thế thoáng chốc liền đỏ mặt: “Hồi… hồi phục?”

Ninh Mộng tỏ vẻ đương nhiên: “Dĩ nhiên rồi, những gả ta chọn cho nàng đều là tinh khí ngon nhất, như vậy mới nhanh chóng giúp ta hồi phục yêu khí.”

Nàng chạm nhẹ vào bộ ngực căng tròn của cô, cười yêu mị: “Nên đương nhiên nàng phải lao tâm lao lực một chút rồi.”

Ninh Ninh còn muốn vùng lên phản bác, thì nàng đã nhanh chóng biến mắt, ha đúng là đồ yêu tinh ranh mãnh.

Bỗng mặt bị người đàn ông kéo sang, “Ninh Ninh, nhìn tôi”