Chương 10: 36 Kế theo đuổi vợ

Hôm nay,

khi Diệp Tuấn đi ra từ phòng

dàn dựng và luyện tập tiết mục thì

đã nhìn thấy Vưu Diệc Thanh nâng một bó hoa hồng to kiều diễm ướŧ áŧ đứng

tựa ở bên cạnh xe, cười như thằng ngốc

chờ cậu. Diệp Tuấn nhìn đám đồng nghiệp xung quanh đang

che miệng cười trộm, suýt nữa muốn quay lưng đi

thẳng, miễn cho ném mất mặt mình

đến Thái Bình Dương.

Vưu Diệc Thanh thấy cậu đi ra, thì

nâng bó

hoa

to ra

trước.

Diệp Tuấn

đành

bất đắc dĩ mà bước

lên nhắm mắt nhận hoa, rồi kéo ngay anh

vào trong xe.

Vưu Diệc Thanh nhìn tay mình được Diệp Tuấn nắm,

có chút đắc ý.

Đây chính là lần đầu tiên Diệp Tuấn chủ động kéo tay

anh. Trong lòng anh dâng lên

một trận khuấy động không thể nói

nên lời.

Tai Diệp Tuấn cũng đỏ lên,

nhíu mày, ném bó hoa ra

ghế sau, trừng anh

một cái: “Anh

làm vậy hả? Tên ngốc này, bộ

coi mình là công tử văn nhã gì đó hả.

Mùa đông



ôm hoa hồng đứng ở đây thu hút sự chú ý của người khác cũng không ngại mất mặt

sao.”

Vưu Diệc Thanh nắm

lại tay

Diệp Tuấn, cười cong

khoé mắt: “Hôm nay thư ký nhắc nhở anh,

nói nay là cái gì lễ Phục sinh ở

Tây Phương, cái gì mà đêm Giáng sinh,

anh nghĩ

em

ở nước ngoài ăn uống đồ

phương Tây, nên cũng thích

ngày lễ

phương Tây.”

Vì lẽ đó,

Theo đuổi vợ

kế

thứ 30:

Bất kể là cái ngày lễ

gì, nói chung

cứ

tặng quà là được rồi. Vưu Diệc Thanh ở trong lòng đánh một dấu √.

“Vậy nên anh cứ thế mà

ngớ ngẩn ôm hoa đứng

bên ngoài chờ em?”

Diệp Tuấn có chút không biết nói gì, rút tay mình

lại, nghiêng đầu nhìn bó hoa hồng tươi đẹp bị ném ở ghế sau, quay mặt sang

một bên

không nhìn Vưu Diệc Thanh, vành tai hồng hồng,

thật lâu mới nói: “Hoa hồng rất đẹp,

nhưng lần sau đừng như làm chuyện ngốc như vậy nữa, cho không người

ta

chê cười”.

Vưu Diệc Thanh gật đầu hôn trộm lên mặt

Diệp Tuấn một cái: “Tuân mệnh! Vợ!”

«Theo đuổi vợ kế thứ 6:

Phải

thường xuyên

làm những

biểu hiện thân mật

với cô ấy, để

biểu đạt với cô ấy

rằng mình

quan tâm cô ấy.»

Nhìn vành tai càng thêm hồng của Diệp Tuấn, Vưu Diệc Thanh lần thứ hai ở trong lòng đánh một dấu √.

Diệp Tuấn quay mặt qua chỗ khác.

Mấy ngày nay cậu đã bắt đầu quen với những đυ.ng chạm tình cờ của

Vưu Diệc Thanh. Khi anh

dựa vào cậu, Diệp Tuấn đã không còn có cảm giác bài xích, cũng không còn

cảm thấy phản cảm

nữa.

Điều này làm cho Diệp Tuấn có chút luống cuống. Cậu nhìn ra ngoài cửa xe, mặt trời mùa đông đã lặn từ sớm, cả trời đất, khắp nơi ngập tràn màu

trắng xoá. Con đường phía trước vẫn một mảnh mê man như cũ, nhưng lúc này Diệp Tuấn lại không hề cảm thấy bàng hoàng bất an

nữa.

Người cầm lái bên cạnh

hết sức chăm chú nhìn thẳng, đưa cậu về phía trước.

Cậu nghĩ, có thể nơi anh đưa cậu đến cũng sẽ không hỏng bét như vậy đi.

editor: Thanh Thảo

Nhưng khi Diệp Tuấn nhìn thấy nơi Vưu Diệc Thanh dừng xe,

cậu đã

lập tức hối hận rồi. Cái gì



sẽ không hỏng bét, phải nói là vô cùng hỏng bét mới đúng!

Lúc này,

mặt Vưu Diệc Thanh lại đầy vẻ tranh công: “Ở đây mới mở một nhà hàng

Pháp, anh có

hỏi thư ký

rồi, cậu ta

nói những nơi này

rất tốt.”

Diệp Tuấn nhìn bảng hiệu

của nhà hàng này, cảm thấy

dạ dày

mình

bắt đầu mơ hồ đau. Cậu nhịn xuống gân xanh nhảy trên trán, mang vẻ

nghi ngờ, hỏi Vưu Diệc Thanh: “Tại sao phải

ăn

ở bên ngoài?”

“Ngày lễ mà ~”

Vưu Diệc Thanh hoàn toàn không phát hiện

vẻ khó chịu của

Diệp Tuấn, mặt

đầy

vui vẻ nói: “Bên trong thiết kế

rất độc đáo, rất nhiều cặp tình nhân đều tới đây ăn đó

~ Thư ký nói, vị trí

nơi này

cũng rất đẹp, thế nào

hả, Tiểu Tuấn thích không?” «Theo đuổi vợ kế thứ 36: Phải biết tạo ra

lãng mạn

một cách đúng lúc.»

Diệp Tuấn nhịn đau dạ dày, cau mày nói: “Không thích.”

Vưu Diệc Thanh vẫn còn đang

tưởng tượng đến bữa tối với ánh nến cùng Diệp Tuấn, sau đó thì tỏ tình, nhưng khi nghe

Diệp Tuấn nói không

thích,

thì tim đã loạn nhịp bất an. Bây giờ, nhìn thấy vẻ mặt càng thêm lạnh lùng của Diệp Tuấn

cũng biết chuyện này thất bại rồi. Tới địa ngục đi 36 kế theo đuổi vợ, không

lấy

được sự hài lòng của vợ mình, cái gì 36 kế

đều là đồ bỏ đi a đồ bỏ đi.

editor: Thanh Thảo

Vưu Diệc Thanh nhìn gương mặt hơi trắng bệch của Diệp Tuấn,

trong lòng hối hận muốn chết, vội vàng vòng

tay ôm

cậu

vào l*иg, nói: “Được

rồi, không thích

thì mình

về nhà.”

Diệp Tuấn dựa vào ngực

Vưu Diệc Thanh gật đầu, theo Vưu Diệc Thanh lên xe. Tại sao ghét món ăn Pháp đây?

Hoàn toàn do di chứng

năm đó du học

cả.

Lúc trước ăn không hợp lại làm cậu chật vật muốn chết. Sau đó vẫn



Ngưu Húc làm cho cậu

món ăn

Trung Quốc mới giải quyết

được

vấn đề này. Nhớ lại ngày tháng

thượng thổ hạ tả ngày

(Thượng thổ hạ tả: Trên nôn mửa, dưới tiêu chảy), dạ dày Diệp Tuấn theo

phản xạ dâng lên

một trận buồn nôn.

Mà Vưu Diệc Thanh cũng không biết chuyện

này, nên tự làm theo ý mình. Tuy rằng làm không công một hồi, nhưng trong lòng anh

vẫn còn có chút thấp thỏm

không yên. Anh

vừa lái xe, vừa

liếc trộm sắc mặt người kia

thấy

vẫn

còn tốt. Chỉ có chút làm không tốt mà thôi,

sẽ không xảy ra vấn đề quá

lớn chứ?

editor: Thanh Thảo

Vấn đề xảy ra khi

về đến nhà,

chuẩn bị

xuống xe.

Vưu Diệc Thanh vẫn mang

《 36 kế theo đuổi vợ 》 theo bên người, lúc nghiêng người mở cửa xe, Diệp Tuấn

tinh mắt

nhìn thấy, tưởng tạp chí gì mới liên quan đến

âm nhạc

nên

cầm lên xem. Đây trở thành bi kịch của

Vưu Diệc Thanh.

Diệp Tuấn vui mừng hớn hở

cầm sách

lên,

vừa nhìn, mặt lập tức đen kịt. Cậu mới mở sách đã thấy: “ 36 Kế theo đuổi vợ” – Kế thứ nhất: Nếu muốn nắm lấy trái tim của một người,

đầu tiên phải bắt được dạ dày

của người đó. Kế thứ hai: Lúc ban đầu khi mới yêu, biểu hiện

ra mị lực

của bản thân

rất quan trọng, nhưng trên biểu đạt tình cảm

phải

chậm một chút, lại chậm một chút. Kế thứ ba:…

Diệp Tuấn nhớ lại

những hành động trước đó của

Vưu Diệc Thanh, dường như

giống y như miêu tả trong này. Cậu thực sự bị cảm động, thái độ đối với anh

cũng buông lỏng. Nhưng nghĩ đến người này là coi mình như con gái



đuổi theo mình, cả người

cậu lại

không thoải mái.

Vưu Diệc Thanh mở cửa xe

ra, xoay người,

quay đầu nhìn lại đã thấy mặt

Diệp Tuấn đen

như đáy nồi, tim Vưu Diệc Thanh muốn ngừng đập, nghĩ thầm, lúc này có lẽ

thật sự

xảy ra

chuyện xấu

rồi.

Quả nhiên, đôi mắt bình thường đã

quạnh quẽ kia, giờ phút này đôi mắt ấy càng

lạnh

như lưỡi dao sắc, Vưu Diệc Thanh thấy được mà cả

người cảm thấy như

mình giờ phút này đang chìm trong hồ băng

trăm năm, cả người đều bị đóng băng, mà da toàn thân cũng đang bị

ánh

mắt

sắc lạnh như dao đó

lăng trì.

Vưu Diệc Thanh bước

lên đoạt lấy

sách, bỏ vào trong ngực, nhìn

gương mặt lạnh băng của

Diệp Tuấn

sợ đến

tiếng nói

cũng

có chút run: “Ha ha!

Bình thường rảnh rỗi nhìn chơi ~ Ha ha sách này không phải của anh, là…là…là

Tiểu Liễu! Tiểu Liễu biết không! Chính là tên thư ký

theo đuổi

anh kia, theo đuổi

rất lâu cũng

đuổi không kịp kia”

Vưu Diệc Thanh nói đến đầy

thấp thỏm, không

dám nhìn thẳng Diệp Tuấn.

Diệp Tuấn không nói gì, mở cửa xe, lẳng lặng

xuống xe. Cậu mím chặt môi, trong lòng rối loạn. Cậu thừa nhận mình

càng

ngày

quen thuộc,

cũng càng ngày càng ỷ lại

vào anh, vì trước kia đến bây giờ luôn cô đơn, chưa

bao giờ



ai

đợi cậu,

tỉ mỉ chu đáo

chăm sóc cậu như anh, cũng không có ai

làm bạn với cậu như anh. Cho dù là

Ngưu Húc

bày tỏ

yêu cậu 7 năm cũng không có. Cậu và

Ngưu Húc có rất nhiều

điểm giống nhau, đều quen cô dơn một mình,

có lẽ bởi vì

quá mức giống nhau

mới làm

Ngưu Húc

sinh ra

ảo giác.

Cho nên khi Vưu Diệc Thanh vì cậu làm tất cả những thứ này, pháo đài

yếu ớt trong đáy lòng của

Diệp Tuấn buông lỏng rồi. Cậu bắt đầu tin tưởng người này là thật lòng yêu mình, bất kể là lý do

gì. Mà nên biết,

người này chỉ coi cậu như con gái

mà đối xử, coi cậu như con gái



theo đuổi, trong lòng Diệp Tuấn có chút khó chịu.

Diệp Tuấn không nhìn người kia dập đầu,

lắp ba

lắp bắp

giải thích, không nói một lời

đi

vào nhà, lên

phòng sách đóng cửa lại, để

Vưu Diệc Thanh ở bên ngoài. Mặc kệ

Vưu Diệc Thanh gõ cửa

thế nào,

kêu gào

thế nào

cũng

không ra.

Vưu Diệc Thanh hoảng rồi. Một ngày lễ

vui vẻ

dường như lại

bị mình làm hỏng bét. Anh

cầm quyển sách xinh đẹp đập

mạnh vào

đầu mình một cái, sau đó ném sách xuống đất đạp mấy phát, hai tay không ngừng vò đầu, ở ngoài phòng sách đi qua đi lại vẫn

không nghĩ ra nguyên nhân. Làm sao bây giờ

hả?!

Làm sao bây giờ!