Chương 2: Gặp mặt

Diệp Nhất Quân nhìn người đối diện đang từ từ

bưng cốc cà phê dùng thìa quấy cà phê

mà nhíu chặt mày. Y

rất không vui mà

mở miệng: “Tổng giám đốc Vưu muốn thế nào mới chịu

buông tha

cho

Tiểu Tuấn nhà chúng tôi?”

Người đối diện như nghe được chuyện cười,

nhíu mày: “Buông tha? Tôi

với em ấy

vừa không có thù, còn nói gì tới buông tha?”

Trán Diệp Nhất Quân nổi gân xanh, vỗ bàn đứng dậy, túm

chặt

lấy

cổ áo đối phương nói: “Không thù mà mày

chèn ép công ty bọn tao? Không thù vậy mày có ý đồ gì với Tiểu Tuấn?”

Người đối diện chỉ

nhìn cổ áo nơi mình bị nắm, nở nụ cười

nhẹ, chợt nắm bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình của Diệp Nhất Quân, đẩy ngã ra

sau y, sau đó dùng đầu gối đỉnh

lên bụng y. Diệp Nhất Quân đau đến cúi người xuống.

Bụng Diệp Nhất Quân

đau quặng dữ dội, ngẩng đầu nhìn, người kia lại

vẫn ung dung vỗ vỗ tay, chỉnh sửa lại

trang phục của mình, liếc y

một cái rồi

nói: “Anh

muốn làm gì thì làm, Diệp Tuấn”, nói đến đây, anh

giơ tay sờ sờ cằm, nói tiếp: “Tôi

không thể để chạy

thoát, anh

có thể thử một chút xem.”

Diệp Nhất Quân có chút suy sụp, công ty hiện tại chính là ngoài thì hoành tráng trong thì trống rỗng, phải làm sao mới

cứu lại cục diện này,

cứu Tiểu Tuấn cứu ra? Nhìn

y

vẫn dáng vẻ bề ngoài

mù mịt, trong lòng âm u.

Lúc này, Diệp Tuấn đang ở

nhà trọ

mình

xem

bản nhạc, thì bỗng

bị một tiếng chuông

vang lên ngắt ngang. Cậu đặt

bản nhạc

xuống, cầm điện thoại lên,

vừa nhìn đã thấy hiện lên một dãy số lạ. Cậu

cau mày nhẹ, ghét nhất

có người ngắt ngang khi cậu đang xem bản nhạc.

Thế là, cậu chuyển

điện thoại di động

sang chế độ yên lặng, vứt qua một bên,

không để ý

nữa, lại cầm

bản nhạc

lên xem.

Mãi đến tận trời tối, cậu sờ sờ cái bụng

kháng nghị hồi lâu mới nhận ra

mình lại bỏ lỡ giờ cơm. Nhóm

nhạc

sắp

chuẩn bị có một buổi

biểu diễn, cậu

nhất định phải xem hết tất cả các bản nhạc cho thuộc trước, đồng thời phải nắm rõ phân câu và ngắt nhịp. Tuy

cậu đã thuộc

bản nhạc từ

sớm, nhưng cậu

không thể

không chuẩn bị kĩ lại.

Diệp Tuấn dừng một chút, nhớ lại chuyện cha mình muốn mình

lập gia đình, cậu cười khẩy. Vưu Diệc Thanh chỉ

là một trong

những người tài trợ cho nhóm nhạc, nhưng mặc kệ anh ta có ý định quỷ quái gì, cùng anh ta

đọ sức một hồi cũng có sao đâu? Ít

ra,

trước tiên giải quyết được

nguy cơ

cho

gia tộc.

Ánh mắt

Diệp Tuấn chuyển sâu, nếu

mục tiêu của

Vưu Diệc Thanh là mình, vậy

chắc chắn

ép mình gả đi sẽ có chuẩn bị bước kế tiếp, vậy mình

thoải mái nhận lời

thì lại làm sao? Mình muốn xem anh ta muốn giở trò quỷ gì.

Diệp Tuấn xoa

mi tâm.

Từ lúc 6 tuổi

đến nay,

thế giới của

cậu

cũng chỉ có âm nhạc, chưa bao giờ trải qua

chuyện phiền lòng gì khác. Có thể nói,

đến bây giờ có thể bước vững vàng trên con đường

âm nhạc, thu được những kết quả tốt là nhờ

có cố gắng của mình cũng có sự dung túng

của cha. Cậu

thở dài, tạm thời vứt

chuyện này ra

sau đầu, đi vào nhà bếp.

Bên này,

Vưu Diệc Thanh cầm chiếc điện thoại di động đã lâu không

nhận được

hồi

âm, đứng

trước

cửa sổ sát đất. Bóng người

thon dài

in bóng dài dưới ngọn đèn của thành thị phồn hoa. Anh để

một tay vào túi, một tay cầm điện thoại di động,

nhìn

hình ảnh chàng trai

đang ung dung chỉ huy trên đài

trên màn hình,

mặt

anh

nở

ra một nụ cười

bí hiểm, đưa điện thoại di động

lên môi

mình hôn một cái, khẽ lẩm bẩm: “Sẽ không để cho em

có cơ hội chạy trốn.”

Hôm sau, Diệp Tuấn rời giường mới phát hiện trong điện thoại di động có tin nhắn chưa đọc. Cậu

luôn không thích nhận

điện thoại

từ số lạ.

Đối với

cậu, chỉ có

đứng trên đài chỉ huy âm nhạc

mới là chuyện quan trọng.

Vì thế, quan hệ xã giao của cậu

rất hẹp, bình thường trừ

người

trong nhóm

nhạc thì

cũng rất ít có người tìm cậu.

Nhưng dãy số nhìn

có chút quen, Diệp Tuấn bất đắc dĩ



mở tin nhắn ra xem.

Tin nhắn: Vợ

yêu, sáng mai

chọn nơi nào

gặp mặt đi.

Diệp Tuấn sững sờ, đoán ra ai rồi. Không ngờ đối phương trực tiếp như vậy.

Diệp Tuấn động động ngón tay, suy nghĩ một chút



còn chưa phải biết xử lý thế nào. Đây chẳng phải

là một

chuyện

rất hoang đường sao? Tuy nói thời bây giờ,

nam nam

yêu nhau

cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì, nhưng cũng không hợp đạo lý,

không được

người đời

chấp

nhận. Người này không phải kẻ điên

thì cũng cách trở thành kẻ điên không xa

đâu. Cậu

lắc đầu một cái, rời giường chuẩn bị dàn dựng và luyện tập tiết mục

trước buổi biểu diễn.

Không ngờ

sau khi

dàn dựng và luyện tập tiết mục xong

bước ra thì bị người nào đó chặn đường. Định thần nhìn lại, chính là Vưu Diệc Thanh. Bộ

Âu phục mặc trên người

anh ta

có vẻ vừa khích, gò má phác hoạ ra đường nét

rõ ràng, các bộ phận trên khuôn mặt sắc sảo, đôi môi nhếch lên một độ cong nhìn

như cười

nhưng

không

phải

cười, làm cho khuôn mặt anh toát ra vẻ lạnh lùng, đặc biệt thấy được

người đàn ông này có vẻ lạnh lẽo cứng rắn mà không dễ trêu.

Giờ phút này người đàn ông ấy lại

nhếch môi

nở nụ cười, phá sạch hình tượng

lạnh lẽo cứng rắn

trước đó, mang theo chút bĩ khí, đặt tay vào túi áo, huýt sáo, nói: “Kìa, người đẹp nhỏ, nể mặt ăn một bữa cơm thôi ~”

Diệp Tuấn dịu dàng nở nụ cười, trả lời: “Vinh hạnh của tôi.”

Chuyện gì nên đến, muốn tránh cũng không được.

Diệp Tuấn chấp nhận số phận mà bước lên xe

Vưu Diệc Thanh. Ngoài cửa sổ, những ngọn

đèn rực rỡ mới

sáng

lên, làm cho đêm đông hiu quạnh cũng nhiễm phải một phần sắc ấm. Diệp Tuấn mặc kệ Vưu Diệc Thanh muốn

lái xe đi đâu, chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trong đầu ôn tập bản nhạc cần nhớ trong biểu diễn

sắp tới.

Vưu Diệc Thanh nhìn

người đang

nhắm mắt lại bên cạnh, trong lòng dâng lên

một tia ấm áp. Rốt cục có cơ hội tiếp cận người này rồi. Anh vừa

nhìn đường, vững vàng lái xe, vừa nhớ

lại lần đầu tiên nhìn thấy người này.

Đó là một buổi hòa nhạc.

Vưu Diệc Thanh vẫn cảm thấy mấy buổi hòa nhạc

này

vừa khô khan lại vừa chán,

lúc

nhạc cụ Tây Phương cùng vang lên so với

tiếng huyên náo ở

chợ bán thức ăn

còn kinh khủng hơn. Lộn xộn có thể so với tạp âm. Anh

cũng không hiểu được, phải

vỗ tay reo hò khen hay lúc nào, còn lúc nào

mới có thể rời chỗ,

quả thực một chữ cũng không biết. Nhưng bất đắc dĩ, trong nhà anh có một vị

say mê

một cách khó hiểu đối với hoà nhạc, mỗi

lần

đều phải mang anh đi theo, bảo rằng: “tẩy rửa đi

hơi tiền trên người, bồi dưỡng cho anh

một chút tình cảm nghệ thuật.”

Lần đó,

anh vẫn như vậy



ngồi

trong buổi hoà nhạc

như

ngồi trên

bàn chông. Mãi đến khi, bóng dáng

thanh ngạo gầy gò

kia

xuất hiện. Khuôn mặt tuấn tú khẽ mỉm cười, ánh mắt quạnh quẽ phảng phất

như

trên đời

không có thứ gì có thể đi vào

đôi

mắt của cậu ta.

Chỉ

tiếc, nhìn

còn chưa

đủ,

người kia đã

xoay người, nâng gậy chỉ huy

trên tay, tiếng nhạc du dương vang lên

Đây là

buổi hòa nhạc

mà Vưu Diệc Thanh cảm thấy hay nhất, tâm tình của anh chuyển động

theo

đốt ngón tay trắng nõn thon dài của

người kia:

căng thẳng, sục sôi, bằng phẳng, sung sướиɠ…

Nghe qua vô số buổi hòa nhạc, chỉ có buổi hoà nhạc

này

làm

anh có

cảm giác

như hoà tan

cùng âm nhạc.

Anh

không biết

trên đời này có cái gọi là nhất kiến chung tình không, chỉ biết sau khi trở về trong

những giấc mơ đều thấy

đôi

tay thon dài vung gậy chỉ huy, còn có gương

mặt

tuấn tú chỉ nhìn thoáng qua kia. Mình

muốn có được cậu ta. Khi đó,

trong lòng

anh

chỉ có loại ý nghĩ này, thế là trực tiếp

hành động.

Anh trở

thành nhà tài trợ cho dàn nhạc của Diệp Tuấn, tiếc rằng

nhiều lần

cậu ta chưa từng xuất hiện trong các

bữa tiệc. Diệp Tuấn trừ biểu diễn,

dàn dựng và luyện tập tiết mục thì dường như

không bước chân ra khỏi cửa. Cơ hội tiếp cận cậu của

Vưu Diệc Thanh

cũng chỉ

có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhìn tài liệu gia tộc

của

Diệp Tuấn, Vưu Diệc Thanh nổi lên ý đồ xấu.

Gia tộc

với những qui định nghiêm ngặt, bảo thủ, đấu đá lẫn nhau căn bản không thể

chịu nổi

một đòn, mà ông Diệp một lòng bảo vệ gia nghiệp cũng không phụ kỳ vọng mà chấp nhận yêu cầu của anh. Vưu Diệc Thanh cười đắc ý, anh đã quen bày mưu tính

kế

trên thương trường, trong tình yêu

cũng vậy. Bây giờ anh đặt người này bên cạnh mình, anh

tự tin nghĩ, ngày có được

tình yêu

của người này còn xa sao?

Bầu trời bắt đầu tối xuống, hai người trên xe,

một người

suy nghĩ

mục tiêu

đời mình, một người hững hờ.

Con đường phía trước nhằng nhịt, ngày đông sương mù giăng mờ kính xe, gần như không thấy rõ con đường phía trước. Cũng giống như hai người bọn họ không biết tương lai.