Chương 51: Ở Trong Chăn Mới Biết Chăn Có Rận

Hai ngày sau, giống như có hẹn với nhau, lại có hai vị khách tới mời môi, một người trong đó là bạn từ nhỏ của Lý Hưng Văn, Chu Hiểu Bôn, một người là anh họ của Trương Thu Lan, Hà Húc.

Ba ngày liên tục tiếp đãi ba vị khách, đều là người có quan hệ mật thiết với vị khách hàng đầu tiên, Lý Hưng Văn, từ điểm này có thể thấy được tầm quan trọng của danh tiếng.

Bởi vì cả ba vị khách đều có quan hệ cùng Lý gia, cho nên lễ mời môi cơ bản đều tương đồng nhau, cộng thêm giá trị hồng bao đều khoảng một ngàn tệ, cũng xem như nâng cao ngưỡng mời môi lên một chút.

Bây giờ, Giang Phong không chỉ có xe riêng của mình, mà phạm vi tìm kiếm đối tượng từ mười dặm ban đầu đã tăng lên đến ba mươi dặm, đương nhiên là có thể tìm kiếm mục tiêu thích hợp dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa, điểm xứng đôi hôn nhân của ba đối tượng này đều không thấp, một người 81 điểm, một người 83 điểm, một người 84 điểm, có điểm xứng đôi hôn nhân cao như vậy, một khi kết thành vợ chồng, vậy chắc chắn sẽ trở thành đôi vợ chồng điển hình ngàn dặm có một.

Sau khi sắp xếp ra mắt cho đôi bên xong, Giang Phong lại thu được hồng bao giá trị ba ngàn tệ.

Không hề nghi ngờ, ba vị khách này đều dùng giá trị hồng bao để thể hiện thái độ của mình.

Đi xem mắt, so sánh với việc yêu đương tự do của người trẻ tuổi, là hoàn toàn khác nhau, người đã nguyện ý tham gia xem mắt, thì đã 99% hướng đến mục tiêu kết hôn.

Bởi vậy, nam nữ đã tham gia xem mắt thì cơ bản đều sẽ tuân thủ một nội quy bất thành văn, đó chính là đưa ra quyết định trong thời gian ngắn xem có tiếp tục phát triển mối quan hệ với đối phương hay không.

Dù sao thì người đi xem mắt cơ bản đều là người đã có tuổi, với độ tuổi như vậy thì đã không cho phép bọn họ tiêu tốn thời gian hai ba năm để chậm rãi tìm hiểu đối phương như người trẻ tuổi nữa rồi.

Bất kể là nam hay nữ, khi số tuổi từ đầu 2 biến thành đầu 3, tâm tình cũng sẽ không còn thong dong bình tĩnh như trước kia nữa.

...

Thành phố Thâm Quyến.

Một trấn nào đó ở quan ngoại (vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc).

Giang Xuân Liên vẻ mặt mừng rỡ chuyển hành lý và quà tặng lên xe, ngày mai là ngày mười bốn tháng bảy, từ khi tới đây làm công vào đầu thập niên 90 thế kỷ trước, cũng từ sau khi cô đến nơi này lấy chồng xa, thì số lần về ngoại của cô chỉ còn đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Mà sau mười bốn tháng bảy thì về nhà ngoại lại càng khó hơn.

Mười bốn tháng bảy năm nay, khó khăn lắm con trai mới đồng ý theo cô về nhà ngoại một lần, Giang Xuân Liên đương nhiên là vô cùng vui vẻ.

Ngày mười bốn tháng bảy âm lịch, gọi là tháng cô hồn, là tết Trung Nguyên, là một trong những ngày lễ truyền thống vô cùng quan trọng của nước ta.

Nước ta đất rộng của nhiều, phong tục tập quán các nơi cũng có sự khác biệt lớn, có nhiều chỗ định cả ba ngày mười ba tháng bảy, mười bốn tháng bảy, mười lăm tháng bảy đều là ngày lễ, thậm chí còn có câu nói “Mười ba con gà, mười bốn con vịt, mười lăm cân thịt heo”.

Một số vùng thuộc tỉnh Quế (Quảng Tây) và Quý Châu thậm chí còn bắt đầu ăn tết từ mùng một tháng bảy cho đến tận mười bốn hoặc mười lăm tháng bảy, bởi vậy mới có cách nói ăn tết vào ngày mười bốn tháng bảy.

Đương nhiên, tổ chức ngày lễ kéo dài hơn mười ngày như vậy chỉ có một số ít địa phương, còn như trấn Thanh Hà quê Giang Xuân Liên, mặc dù rất coi trọng ngày Tết Trung Nguyên mười bốn tháng bảy này, nhưng cũng chỉ có một ngày mười bốn tháng bảy này mới tính là ngày lễ mà thôi.

Sau khi đã cất xong quà cáp ở cốp xe, Giang Xuân Liên và Liễu Diễm lên xe.

Liễu Diễm là bạn gái mà con trai cô kết giao hai tháng trước, hai đứa bây giờ đã bàn tới chuyện cưới gả, lần này là đi chơi cùng con trai cô.

Người lái xe là con trai Thôi Viễn, sau khi xe khởi động, xe bắt đầu lăn bánh, Giang Xuân Liên lại không khỏi ngầm thở dài.

Thật ra cô muốn chồng mình, Thôi Chí Viễn mang cô về nhà ngoại một lần, đáng tiếc, hai người đã kết hôn mười mấy năm, chồng cô lại chỉ cùng cô trở về nhà mẹ đẻ đúng một lần.

Mà trước những lời hỏi thăm suốt mấy năm qua từ bên nhà mẹ đẻ, Giang Xuân Liên đương nhiên rất muốn nói giúp cho chồng mình, nói anh ấy bận rộn công việc, không rảnh.

Nhưng trên thực tế là có chuyện gì xảy ra, không chỉ có Giang Xuân Liên biết rõ, sợ rằng bên nhà mẹ đẻ cũng đều đã đoán được.

Cô xem như gả tốt, tài sản trong nhà hơn ngàn vạn.

Nhưng có ở trong chăn mới biết chăn có rận.

Trên thực tế, cô ở trong căn nhà này căn bản không có chút tiếng nói nào, quyền lực kinh tế thì lại càng không phải nói tới, tài sản cô nắm trong tay cho tới bây giờ cũng không vượt quá con số mười vạn này.