Quyển 1 - Chương 10: Hắn thích con trai

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân trước kia Hứa Trạch không có cảm giác an toàn, nhưng xem tình hình bây giờ.

Thực sắc tính dã, ngay cả Chủ tịch Tạ cũng không thoát khỏi bản tính này.

Có điều hắn vô cùng ngây thơ.

Trái lại Thẩm Thuần cũng không cho rằng Tạ Bách Viễn thích mình, với tình hình trước mắt có lẽ giống như phản ứng của một trai thẳng khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp mà thôi. Tuy có rung động, nhưng dù sao cũng chỉ nhìn bằng mắt.

Khóe mắt Tạ Bách Viễn có thể phát hiện mọi cử chỉ của cậu, lúc Thẩm Thuần mặc áo thun vào vô thức thở phào một hơi: "Không cần."

Hắn cúi người nhặt chìa khóa lên, lúc đóng cửa lại ngồi vào vị trí của mình, quay lưng về phía Thẩm Thuần, trong vô thức ưỡn lưng thẳng tắp.

Máy tính đã được bật, những kế hoạch cần xem xét và những cuộc họp sắp tổ chức đều ở trên đó, Tạ Bách Viễn đều xử lý rất nhanh. Tuy tay đang để lên bàn phím, thế nhưng tâm tư lại bay đến nơi khác.

Vẻ ngoài của Thẩm Thuần rất đẹp trai, đây là chuyện mà mọi người đều biết, Tạ Bách Viễn dù biết điều đó nhưng vẫn làm ngơ.

Hắn đã từng gặp rất nhiều anh chàng có ngoại hình đẹp, mặc dù không bằng Thẩm Thuần, thế nhưng hầu như những người hắn từng gặp đều thích con gái.

Trong xã hội tương đối cởi mở này, mặc dù tình yêu đồng giới không ngừng được ủng hộ và khẳng định. Thế hệ thanh niên mới càng thêm hưởng ứng trước sự tiến bộ, phát triển của xã hội, văn hóa và có nhiều hiểu biết hơn, nhưng thật sự thích đồng giới vẫn là số ít.

Mà Tạ Bách Viễn thuộc về số ít này, hắn thích con trai.

Đã từng có con trai tỏ tình với hắn, lý do hắn từ chối không phải vì sợ bị lộ mà vì tình cảm không thể ép buộc. Không phải vì hắn thích con trai mà bất cứ người người con trai nào cũng được.

Việc ngó lơ Thẩm Thuần không có nghĩa là hắn không thưởng thức cậu ta. Ngoại hình của Thẩm thuần vượt qua mong đợi của Tạ Bách Viễn đối với người yêu tương lai. Cậu ta quá đẹp trai, nói rằng đẹp không chỗ chê cũng không ngoa, nhưng có lẽ cậu ta thích con gái.

Ở trong giới này, bẻ cong trai thẳng là chuyện vô đạo đức.

Cho dù có câu nói trai thẳng thật sự không thể bẻ cong được, nhưng vẫn có bộ phận có thể thích cả hai giới nhưng lại không hề nhận thức được mình thích người cùng giới. Nếu không được gợi mở thì họ sẽ không bao giờ nhận ra. Lẽ ra họ có thể có cuộc sống với những đứa trẻ, nhưng lại bị dẫn dắt vào cái giới có thể bị người đời chỉ trích này này. Hành động này đối với Tạ Bách Viễn mà nói cũng là vô đạo đức.

Ngoại hình phù hợp với thẩm mỹ, nhưng lại là trai thẳng, đây là lý do tại sao Tạ Bách Viễn chọn cách lạnh lùng với Thẩm Thuần.

Nhưng hắn thật sự đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của người tên Thẩm Thuần này với mình. Cho dù ánh mắt đang dừng trên hình ảnh trên máy tính trước mặt, nhưng trong đầu Tạ Bách Viễn vẫn loáng thoáng hiện lên hình ảnh tươi đẹp đó, nước nhỏ giọt từ mái tóc đen rơi xuống chiếc xương quai xanh vô cùng xinh đẹp, uốn lượn ở chỗ lõm, men theo...

Tiếng tim đập có hơn lớn, ngay cả cổ họng cũng có hơi khô khốc.

Vốn dĩ hắn hài lòng khi có được một người bạn cùng phòng vừa ý, nhưng bây giờ lại bắt đầu cảm thấy không hài lòng.

Các ngón tay của Tạ Bách Viễn gõ trong vô thức, tâm tư có hơi hỗn loạn, đến tận khi sau lưng có chút ấm áp, hơi nước bao phủ cơ thể, trong khoảnh khắc đó dường như mọi suy nghĩ của hắn trở nên trống rỗng, trái tim thì trở nên nóng bỏng.

"Chủ tịch, anh định bỏ tài liệu này ạ?" Thẩm Thuần nghiêng người về phía trước, đặt tay lên bên cạnh bàn Tạ Bách Viễn, cúi đầu nhìn tài liệu trong máy vi tính của hắn hỏi.

Tạ Bách Viễn lấy lại tinh thần, nhìn những chữ trên màn hình bị mình xóa trong vô thức, đồng tử ngay lập tức giãn ra.

Đây là kế hoạch do Ban tổ chức nộp lên, còn là bản cuối cùng, đương nhiên sẽ sử dụng. Mọi chi phí đều được chuẩn bị chi tiết, nhưng may mắn là có thể khôi phục lại mà không cần lưu.

Hơi thở ấm áp bên tai dường như mang theo hơi nước nhẹ nhàng lay động những lông tơ trên tai hắn. Tai Tạ Bách Viễn khẽ giật giật, nắm chặt con chuột: "Ừm, tôi đang định sửa kế hoạch, có gì không?"

"Không có, thấy Chủ tịch xóa mãi nên em tới xem thử." Ánh mắt Thẩm Thuần đảo qua vành tai của hắn, sau đó đứng lên tiện tay vén khăn lên tiếp tục lau tóc.

Chỉ còn lại Tạ Bách Viễn mím môi nhìn màn hình, đưa tay lau đi giọt nước vừa mới rơi xuống trên vai, không hiểu sao mang theo vài phần chột dạ.

"Đúng rồi, Chủ tịch..." Thẩm Thuần như là nhớ tới gì đó nói.

Giọng nói này khiến Tạ Bách Viễn vô thúc thả lỏng những ngón tay của mình, ngồi nghiêm chỉnh nói: "Chuyện gì?"

"Chỉ là em muốn hỏi khi phỏng vấn Hội sinh viên cần chú ý những gì thôi ạ?" Thẩm Thuần vắt khăn xuống, tiện tay chải mái tóc đã khô một nửa nói: "Lần đầu tiên gia nhập vào đoàn thể kiểu này, em có hơi lo lắng. Em muốn xin lời khuyên."

Với trạng thái này Tạ Bách Viễn không nhận ra nổi cậu đang căng thẳng cơ đấy, ngược lại là mình... Tĩnh tâm, Thẩm Thuần không phải là người thích hợp để sống chung. Chưa nói đến xu hướng tính dục, họ cũng không phù hợp ở những khía cạnh khác.

"Cứ làm như trạng thái của bài diễn thuyết của tân sinh viên là được, đừng căng thẳng." Tạ Bách Viễn lạnh giọng nói.

"Diễn thuyết tân sinh viên đó là có thể viết bản thảo trước, còn phỏng vấn là thể hiện ngay tại chỗ. Chủ tịch, chúng ta có duyên ở chung phòng ký túc xá, anh có thể cho em một số câu hỏi trước không?" Thẩm Thuần cười nói.

Tuổi tác của Thẩm Thuần nhỏ hơn Tạ Bách Viễn gần hai tuổi, lúc nói chuyện cũng mang theo vài phần trêu đùa, lúc nói chuyện nhỏ nhẹ lại càng giống như mang theo sự làm nũng, khiến cho những người từng tiếp xúc với cậu đều khó từ chối yêu cầu của cậu.

Đưa ra trước cũng không phải là không được, các câu hỏi năm nào cũng giống nhau. Chủ yếu phụ thuộc vào năng lực cá nhân và bài phát biểu tại chỗ của sinh viên năm nhất. Thẩm Thuần đã được câu lạc bộ Văn nghệ và câu lạc bộ Đối ngoại nhắm đến, bọn họ đang đợi Thẩm Thuần nộp đơn sẽ lôi kéo người, kết quả có thể nói là không có chút bất ngờ nào.