Quyển 1 - Chương 2

Editor: Mèo yêu Cá

"Có làm phiền chị lắm không?" Thẩm Thuần nói.

Khi tân sinh viên nhập học, có người đưa họ đi cùng sẽ thuận tiện hơn nhiều so với việc tự mình xử lý, đây là chuyện mà mọi người đều biết.

"Không phiền, không phiền đâu." Cô gái đưa tất cả bản đồ vào tay chàng trai bên cạnh và mỉm cười nói: "Đi theo chị."

"Cảm ơn." Thẩm Thuần khách sáo một tiếng rồi đi theo.

"Có cần chị xách hành lý giúp em không?" cô gái hỏi.

"Không cần, em tự làm là được rồi." Thẩm Thuần cười nói.

Mặc dù rất tiện cho cậu, nhưng có một số việc vẫn nên tự mình làm thì tốt hơn.

Hai người một trước một sau cười rời đi, chàng trai đón tân sinh viên nhìn xấp bản đồ khác trong tay mình giật giật khóe môi: "Có trai khác là mất nhân tính ngay."

Đàn em khóa dưới đẹp trai đã tới, em gái khóa dưới xinh đẹp hẳn là không xa đâu nhỉ?

Trong sân trường vẫn tấp nập người, đông đúc ồn ào, chỉ là những nơi Thẩm Thuần đi qua luôn có sự im lặng khó hiểu trong thoáng chốc, sau đó có không ít ánh mắt đánh giá quan sát.

"Cậu ấy cũng là tân sinh viên của đại học A sao? Đẹp trai quá."

"Người đẹp trai như vậy thường có bạn gái rồi."

"Nhìn cho đã mắt cũng tốt, cảm ơn sự nỗ lực ban đầu đã giúp tao có thể thi đậu vào trường đại học này."

"Mày nói xem, nếu tao tới đó xin thông tin liên lạc thì cậu ấy có cho không?"

"Thường là từ chối ý."

"Cũng không biết học ở khoa nào."

"Đẹp trai như vậy, sau này nhất định sẽ có tin tức thôi."

[Ký chủ, cậu được chào đón ghê.] 521 lắng nghe những lời đó nói.

[Loại chuyện này phải nhìn mặt.] Thẩm Thuần cười nói.

Bản chất của con người là thích những thứ đẹp đẽ, mà vừa khéo cậu lại có được lợi thế này mà thôi.

Khoa Quản trị kinh doanh cách cổng lớn này cũng không xa. Nhưng sau khi đi bộ hơn mười phút, mới nhìn thấy khu vực chào đón tân sinh viên.

Bóng cây che chắn, phủ xuống bóng mát lên khu vực đó, chỉ là theo bóng cây chập chờn, vẫn sẽ có những lốm đốm chạy trốn ánh nắng sẽ rơi xuống trên mặt đất, tạo cho anh chàng đang ngồi viết gì đó một cảm giác trong trẻo.

Cũng chiếc áo phông màu trắng, chỉ là trước ngực có thêm mấy chữ "Quản trị kinh doanh", nhưng mặc ở trên người thắt lưng vẫn thẳng tắp ngồi ở đó, lại giống như cơn gió mát sau cơn mưa mùa hè, làm cho người ta cảm thấy mát mẻ.

Ngón tay thon dài cầm bút, hàng mi hơi cụp xuống, trên mặt không mang theo ý cười gì, nhưng trước mặt vẫn có một hàng dài người xếp hàng.

"Bên kia cũng có thể xử lý được" hắn đặt bút xuống, nhìn người xếp hàng phía sau mở miệng nói: "Các bạn không cần phải xếp hàng ở đây đâu."

Có một số rõ ràng là vì hắn mà đến, cũng có một số chỉ theo đám đông mà xếp hàng ở đó. Sau khi nghe thấy lời hắn nói trong số đó có vài người đã tách ra, điều này thực sự đã rút ngắn hàng người ở đó.

"Đàn anh, em có thể xin phương thức liên lạc của anh không?" một cô bé cầm giấy chứng nhận của mình ngượng ngùng hỏi.

"Ở đây." Anh chàng dùng bút chỉ vào tấm bảng đặt bên cạnh, trên đó có số điện thoại.

"Cảm ơn anh ạ." Cô bé dùng điện thoại di động chụp lại, đỏ mặt đứng dậy rời đi, lúc xoay người trong mắt mang theo hưng phấn và vui sướиɠ.

"Tân sinh viên bây giờ bạo thật đấy." cô gái đưa Thẩm Thuần đến cảm thán nói.

Thẩm Thuần cười khẽ một tiếng, cô gái ngẩng đầu lên hỏi cậu: "Cậu cười gì đó?"

"Không có gì ạ, đến nơi rồi, em cảm ơn chị."

Thẩm Thuần cười nói.

Chuyện người có visual đẹp được yêu cầu phương thức liên lạc là rất bình thường, tuy nhiên mặc dù cho đấy nhưng chưa chắc đã thường dùng, không từ chối và cũng sẽ không bị quấy rầy, vẹn cả đôi đường.

Nhân vật chính công - Tạ Bách Viễn. Bước vào Đại học A, cuối cùng cậu cũng gặp được một mục tiêu nhiệm vụ khác.

"Không có gì. Chuyện là, đàn em này, em có muốn add phương thức liên lạc không? Sau này nếu có chuyện gì đều có thể hỏi chị."

"Được ạ, cảm ơn chị." Thẩm Thuần lấy điện thoại ra thêm phương thức liên lạc.

Cô gái cầm phương thức liên lạc và rời đi, Thẩm Thuần lại là chọn một hàng ngắn hơn và xếp hàng ở phía sau bất chấp ánh nhìn của một số người, ánh mắt của cậu như có như không rơi vào trên người Tạ Bách Viễn.

Tạ Bách Viễn, sinh viên năm ba khoa Quản trị kinh doanh, đồng thời là Chủ tịch hội sinh viên của trường, học giỏi, chơi thể thao giỏi, đẹp trai, chắc chắn không hề quá khi nói rằng hắn là nam thần trong trường của Đại học A.

Hắn và nhân vật chính Hứa Trạch tình cờ gặp gỡ vào thời điểm đón tân sinh viên. Lúc mới gặp Tạ Bách Viễn không có ấn tượng gì với Hứa Trạch, song Hứa Trạch lại yêu từ cái nhìn đầu tiên với Tạ Bách Viễn.

Cậu đàn em khóa dưới có vẻ bình thường thích nhân vật làm mưa làm gió trong trường, thầm mến, nhìn lén, sau đó là theo đuổi, cho dù bị từ chối nhưng cậu ta cũng không nản lòng, cuối cùng Tạ Bách Viễn đã đồng ý hẹn hò với cậu ta.

Nếu như câu chuyện kết thúc ở đây thì quả thực là một mối nhân duyên khá tốt.

Nhưng diễn biến của sự việc không như nhiều người nghĩ, Tạ Bách Viễn quá xuất sắc, hắn luôn bị rất nhiều người ước ao, ngưỡng mộ, theo đuổi, cho dù lúc yêu đương hắn từ chối tất cả mối quan hệ mập mờ, nhưng cho dù là thế vẫn khiến Hứa Trạch cảm thấy lo lắng.

Những ai có thể bước vào Đại học A đã từng hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ được người xung quanh khen một câu thông minh, khen một câu con của ông trời. Thế nhưng khi những người xuất sắc nhất đều tập trung cùng một chỗ, thì những người đã từng xuất sắc dường như cũng trở nên tầm thường.

Việc kiểm tra điện thoại di động, kiểm tra định vị đã trở thành chuyện thường như cơm bữa. Thậm chí Hứa Trạch còn cảnh giác mỗi một người tới gần Tạ Bách Viễn, trạng thái yêu đương dường như thay đổi. Cọng rơm cuối cùng của Hứa Trạch là lời chia tay của Tạ Bách Viễn, trong lúc nhất thời xúc động, máu me đầm đìa, cuối cùng hại cả hai người.

Đoạn nhân duyên này thuộc về tổ Cắt Duyên của thế giới căn nguyên, mà mục đích của Thẩm Thuần khi đến thế giới này, chính là để cắt đứt sợi dây tơ hồng này.