Quyển 1 - Chương 7

Editor: Mèo yêu Cá

Giọng điệu của hắn lạnh nhạt, nhưng lời nói cũng đủ để truyền cảm hứng cho mọi người.

Thẩm Thuần đứng ở hậu trường sửa sang lại nút áo sơ mi, nhìn người đứng ở trên bục bị ánh đèn sân khấu rọi, nụ cười dường như mang theo vài phần trong trẻo.

Ánh đèn sân khấu sáng ngời, như thể có thể chiếu sáng cả những hạt bụi mịn dưới ánh đèn sân khấu, giống như ánh sáng từ trên trời giáng xuống, khiến người đứng ở trung tâm kia chợt liếc mắt một cái thôi cũng giống như được bao quanh bởi những vì sao, vô cùng rực rỡ chói mắt.

Có thể được Hứa Trạch yêu từ cái nhìn đầu tiên, Tạ Bách Viễn đúng là có tư cách khiến người ta khen ngợi.

"Nút thắt có chặt không?" đàn chị ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Thuần cười nói: "Cảm ơn chị đã mượn quần áo giúp em, nếu không hôm nay có thể sẽ xấu hổ."

"Chuyện nhỏ ấy mà, em vừa mới tới, mấy ngày nay cũng không để ý tới chuyện quần áo này, không cần khách sáo với chị đâu."

"Vẫn phải cảm ơn chị mà." Thẩm Thuần nói.

Bài phát biểu trên sân khấu cũng không dài dòng, không giống như buổi lễ trên sân trường trước đó, bài phát biểu dài đến mức có thể thôi miên tất cả sinh viên. Sau khi chữ cuối cùng của Tạ Bách Viễn kết thúc, tiếng vỗ tay ầm ầm đã vang lên, mà trong đám tân sinh viên, Hứa Trạch vừa cố gắng vỗ tay, vừa mắt tỏa sáng nhìn người ở trên sân khấu giống như có thể phát sáng rời đi.

Tạ Bách Viễn, thì ra anh ấy tên là Tạ Bách Viễn, không chỉ là sinh viên năm đó được tuyển thẳng, mà còn là Chủ tịch hội sinh viên.

Người mình thích ưu tú là một chuyện làm cho người ta vừa vui lại vừa buồn. Vui là vì sự xuất sắc của hắn rõ như ban ngày, buồn là vì sao người ưu tú như vậy có thể thích người bình thường như mình đây.

Tạ Bách Viễn không biết tâm tư của Hứa Trạch, lúc hắn đi xuống sân khấu vốn dĩ theo bản năng định gọi người tiếp theo lên sân khấu, đại biểu tân sinh viên lên diễn thuyết cũng là một phần rất quan trọng trong buổi lễ chào đón tân sinh viên này.

Tuy nhiên khi ánh mắt hắn vừa lướt qua, cũng thoáng dừng lại, hậu trường có hơi tối, chỉ có ánh sáng trên sân khấu xuyên thấu qua rèm chiếu vào nơi đó, vừa khéo rơi xuống trên người thanh niên đứng đó.

Tạ Bách Viễn và Thẩm Thuần đã ở chung với nhau được vài ngày, không có xích mích gì với nhau, nhưng quan hệ cũng không tính là thân mật. Chẳng qua Tạ Bách Viễn mơ hồ cảm thấy ở chung với người này rất thoải mái, không cần thiết giao tiếp cá nhân, cũng không có thói quen kỳ lạ hay vệ sinh không sạch sẽ gì. Bạn cùng phòng như vậy làm cho người ta cảm thấy dễ chịu nhất.

Tạ Bách Viễn biết Thẩm Thuần đẹp trai, nhưng khi chàng trai đưa mắt nở nụ cười, ánh sáng kia dừng lại nơi khóe môi trên mặt cậu, khoảnh khắc ý cười hơi nở rộ ấy, hắn mới nhận ra ý nghĩa thật sự về vẻ đẹp trai của Thẩm Thuần là như thế nào.

Chàng trai rực rỡ bị che khuất dần dần tới gần, một bóng người cao lớn dừng chân trước mặt, thân hình hơi cao hơn hắn một chút mang theo chút cảm giác ngột ngạt, cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Chủ tịch."

Vào lúc đó, trái tim Tạ Bách Viễn đập hẫng một nhịp.

"Đến lượt cậu rồi, đừng lo lắng." Tạ Bách Viễn đã trải qua rất nhiều chuyện sóng to gió lớn, cho dù trong lòng triều dâng sóng dậy, song cũng rất ít người có thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng từ trên mặt của hắn.

"Vâng, cảm ơn Chủ tịch Tạ đã nhắc nhở." Thẩm Thuần cúi xuống khẽ phủi bài phát biểu, sau đó xốc rèm lên và đi ra ngoài.

Âm thanh của hội trường so với Tạ Bách Viễn trước đó chỉ lớn hơn chứ không kém, thậm chí có tiếng la hét loáng thoáng truyền đến.

Mặc vest có thể che đi một số khuyết điểm trên cơ thể, nhưng muốn mặc vest cực đẹp thì cần phải có một thân hình cực chuẩn.

Chàng trai trên sân khấu dong dỏng mà thẳng tắp, bờ vai rộng của cậu kéo căng bộ đồ cực kỳ đẹp trai, dáng người rất phù hợp để mặc kiểu trang phục chững chạc này.

"Xin chào mọi người, tôi tên Thẩm Thuần, tôi rất vui khi được trò chuyện cùng các bạn với tư cách là đại diện cho sinh viên năm nhất..." Giọng Thẩm Thuần trầm mà nhẹ nhàng, mang chút ngây ngô của tuổi trẻ, nhưng đủ để mê hoặc lòng người.

"Đàn em ngon vãi." Cô gái đứng bên cạnh Tạ Bách Viễn hít một hơi nói.

Tạ Bách Viễn quay đầu lại nhìn những ánh mắt sáng rực của khán phòng, lại đưa mắt nhìn sang Thẩm Thuần đang mỉm cười không chút kiềm chế, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.

Tên này có vẻ hơi phô trương.

Thẩm Thuần diễn thuyết rất thành công, ít nhất lúc xuống sân khấu tiếng vỗ tay liên tục không ngớt.

"Diễn thuyết tốt lắm." đàn chị đứng ở một bên ánh mắt tỏa sáng nhìn Thẩm Thuần nói.

"Thật ra em vẫn có hơi căng thẳng, may là không mắc lỗi." Thẩm Thuần gấp bản thảo diễn thuyết lại bỏ vào túi.

"Không nhận ra đấy." Đàn chị cười nói: "Thời tiết nóng quá, em mau ra phía sau thay quần áo đi."

"Vâng." Thẩm Thuần đáp lời.

Tạ Bách Viễn đã thay trang phục thường ngày đứng ở bên cạnh, mặc dù Thẩm Thuần diễn thuyết hắn cũng không xem hết toàn bộ, nhưng từ trạng thái bình tĩnh tự nhiên của cậu có thể nhận ra người này không hề căng thẳng chút nào.

Đỗ Tân cảm giác không sai, người như Thẩm Thuần thật sự rất thích hợp để làm việc trên bàn, ít nhất với vẻ ngoài này cũng đủ để tuyên truyền cực lớn.

"Lát nữa buổi lễ kết thúc, Chủ tịch có muốn về chung không?" bàn tay Thẩm Thuần đặt lên cúc áo của mình, đang cởi được một nửa dường như chợt nhớ ra gì đó quay đầu lại hỏi.

Tạ Bách Viễn quả thật không có chuyện gì, nếu không thì cũng sẽ không chờ ở chỗ này, giữa hắn và Thẩm Thuần không thân thiết lắm. Nhưng nếu đúng như Đỗ Tân nói, Thẩm Thuần chắc chắn sẽ gia nhập hội sinh viên, sau này cơ hội giao tiếp sẽ càng nhiều hơn, thành lập mối quan hệ tốt đẹp cũng là điều cần thiết: "Ừm."