Chương 9

Quả đúng là vạn sự khởi đầu nan.

Ai mà biết được hai người quen nhau từ vụ hẹn tình một đêm, đến gần nửa năm sau mới thực sự đêm một tình chứ.

Có điều sau lần đầu tiên ấy, quy định "chỉ được làm vào ngày nghỉ" của Yoongi ngay lập tức bị vứt bỏ. Bây giờ Taehyung đòi lập hiệp định mới, ngày thường một đến hai lần, cuối tuần ba đến bốn lần.

"Không được." Yoongi bác bỏ, "Như thế quá nhiều, một tuần nhiều lắm là ba lần."

"Vậy quá ít!" Taehyung chìa tay ra, "Bất đồng rồi, nắm tay thôi."

Yoongi mím môi, lần lữa không đưa tay.

Taehyung của hiện tại đã khác xưa nhiều rồi, không còn là đứa nhỏ bị kéo tay một cái là mặt đỏ tía tai, choáng váng rồi để mặc người ta thích làm gì thì làm nữa. Thủ đoạn cố tình động chạm, làm người kia rối lòng của Yoongi đã không còn tác dụng. Lần trước cả hai không ai muốn rửa bát, thế là mười ngón tay cứ đan chặt với nhau đến tối vẫn không có người chịu thua.

"Đổi trò khác đi." Yoongi đưa hai tay ra sau lưng, "Giờ chúng ta chơi kéo búa bao."

Taehyung nghi ngờ anh gài mình, nhưng nghĩ lại, giờ cậu cũng đã tôi luyện nhiều, trình lươn lẹo lên không ít, không việc gì phải ngại tiếp chiêu cả.

"Anh ra búa, em ra gì thì ra." Yoongi chắp tay sau lưng nói.

Có quỷ mới tin. Ắt hẳn Yoongi cho rằng cậu ngu đến mức nghe theo anh mà ra bao, sau đó Yoongi ra kéo cái là thắng luôn.

Đếm ngược ba, hai, một, hai người cùng ra búa, vậy là hòa.

Taehyung gãi đầu, không ngờ tới chuyện này... "Lượt sau anh định ra cái gì?"

"Ra bao!" Yoongi chắp tay sau lưng cười híp mắt.

Lượt sau kéo đấu với búa, Yoongi thắng.

Taehyung nhìn Yoongi đắc ý giậm chân, trong lòng bừng bừng ngọn lửa căm hờn, liếʍ liếʍ môi quyết chiến tiếp. . TruyenHD

Năm ván thắng ba, chung cuộc Taehyung giành chiến thắng. Nhưng vì Yoongi lại giở trò chơi xấu thành công, hiệp định cuối cùng được chốt là một tuần bảy lần.

Yoongi nhẩm tính mỗi ngày một lần chắc sẽ chịu được, không để ý thấy khóe miệng Taehyung đang từ từ cong lên.

Ngày thứ Hai bình yên. Yoongi cho rằng Taehyung quên, an tâm chìm vào giấc ngủ.

Ngày thứ Ba bình yên. Có khi nào con sói kế bên đổi thực đơn sang ăn chay rồi? Đúng là chuyện tốt.

Ngày thứ Tư bình yên. Yoongi vặn vẹo người, dân thường chủ động hiến tế có được không nhỉ?

Ngày thứ Năm vẫn bình yên nốt. Yoongi gãi đầu xem lại hiệp định, chẳng lẽ...

Đến thứ Sáu.

"Đừng nói là em định dành cả bảy lần cho cuối tuần nhé!" Một ngày ba bốn lần anh chịu không nổi!

Taehyung ung dung lắc lắc ngón trỏ, "Không, em để đến Chủ nhật dùng hết trong một ngày luôn."

Mặt mày Yoongi tối sầm lại, nghĩ đến tình cảnh bi thảm nơi phía sau mình, nghiến răng nghiến lợi mà châm chọc Taehyung một đêm cứng được tận bảy lần sao, nếu như vậy thật thì để còn mua thuốc cho Tae-hieong này.

Hai người khẩu chiến đến nửa tiếng đồng hồ. Một bên hùng biện văn vẻ, một bên luận điểm sắc bén. Cuối cùng, Taehyung cả năm ngồi gõ chữ không thể đấu lại được thầy giáo ngày nào cũng phải giảng bài cho mấy chục con người, miệng lưỡi khô khốc thua trận, uống một ngụm nước xong phải ôm chầm lấy Yoongi chặn cái miệng đang bắn rap tằng tằng của anh lại.

Sau khi hôn một hồi, Taehyung kề sát môi Yoongi nói: "Nếu anh có cách khiến em dùng trước vài lần, vậy coi như em thua, chịu không?"

Đêm đó, Yoongi dụ dỗ cậu xài mất một lần trên ghế sô pha. Lên giường lại dùng một lần nữa. Từ phòng tắm đi ra cậu cũng chỉ còn lại bốn lần. Taehyung bày ra bộ dạng khó chịu, ai không biết còn tưởng cổ phiếu của cậu lao dốc không phanh, mặt mày ủ rũ than thở liên tục.

Yoongi mệt mỏi nằm sấp trên giường, bảo cậu cút đi.

Tháng Ba đến, ngày lễ đầu tiên chính là ngày Phụ nữ. Theo thông lệ của nhà trường, các cô giáo sẽ được nghỉ nửa ngày, tổ chức buổi lễ liên hoan đoàn thể.

"Ngày Phụ nữ mà anh phải bận rộn thế à?" Taehyung tò mò hỏi.

"Ngày lễ của chị em phụ nữ, tất nhiên cánh đàn ông phải lên tiết mục biểu diễn rồi."

"Anh biểu diễn cái gì đấy?" Taehyung hào hứng hỏi, đầu óc nhanh chóng nghĩ ngợi để suy đoán xem ca hát hay đánh đàn, mà biết đâu lại múa cột thì sao? Đôi chân này của thầy Min mà không đi múa cột đúng là một sự đáng tiếc.

"Ngâm thơ."

Hoseok gợi ý cho anh bài "Đối diện với biển, hoa nở mùa xuân", bảo là bài này rất ngắn, nếu có lỡ xấu hổ thì cũng chỉ xấu có mấy phút thôi.

Yoongi đọc thử cho Taehyung nghe một lần, đỏ mặt gãi gãi tai, còn phải giả bộ hỏi một cách thờ ơ, thấy có được không.

"..." Taehyung khó lòng mà nói lên lời.

Lúc Yoongi đọc thơ, mặt thì không cảm xúc, giọng thì lãnh đạm, nhất là đến đoạn "Dẫu xa lạ, ta vẫn muốn gửi em lời chúc / Chúc em một tương lai rực rỡ xán lạn / Chúc em cùng người thương sớm thành người nhà / Chúc em cả một đời hạnh phúc bình an", chúc phúc gì mà như nguyền rủa người ta.

Dĩ nhiên là Taehyung không nỡ bỏ bom anh như thế, còn vỗ tay khen liên tục, nói chung chung đại ý là luyện tập nhiều thì sẽ làm tốt hơn.

Vốn dĩ Yoongi cũng không định nghiêm túc tập lắm, nhưng tự nhiên được Taehyung khích lệ lại nổi lên ý chí quyết tâm, giống như trẻ con mong ngóng được bố mẹ khen ngợi, ngày nào cũng chăm chỉ luyện tập.

"Huyng, hyung..." Taehyung nghiêng đầu gặm cắn bắp chân trắng nõn của Yoongi, nũng nịu vòi vĩnh, "Anh kêu đi mà."

Yoongi rất ít khi kêu trên giường, chỉ nhẹ nhàng thở dốc, thi thoảng sẽ nói nhỏ mấy tiếng, nhưng chưa bao giờ kêu gào cái gì cả. "Kêu cái gì ấy nhỉ."

Taehyung lại lôi tập ghi chép học tập từ truyện H ra cho anh xem —— cũng không biết nhét ở đâu mà lúc này cũng tiện tay lôi ra được nữa. Cậu chỉ chỉ vào mấy đoạn trong đó, dẩu môi bảo muốn nghe thử coi sao.

Trước một Taehyung nũng nịu, Yoongi không bao giờ có thể chống đỡ nổi. Anh cầm rồi xem qua, mở miệng bắt đầu đọc: "A, SUGA, bên trong anh chặt quá, bao bọc lấy em..."

"Không phải chỗ đó!" Taehyung lại chỉ chỉ ngón tay, "Đoạn này, đoạn này này."

Yoongi tiếp tục dùng giọng lúc luyện ngâm thơ mà đọc: "Ưm, thích quá. A. Muốn bị đâm nát. A! Rất muốn. Ưʍ..."

Taehyung nghe xong thiếu điều muốn tắt nắng luôn. Cái này đúng là gậy ông đập lưng ông. Nếu Taehyung biết được chỉ vì câu khích lệ hôm đó của mình mà Yoongi giờ lên giường cũng luyện đọc, có đánh chết cậu cũng không nói một chữ.

"A, V, em khỏe quá..."

"Được rồi, anh đừng đọc nữa." Taehyung giật lấy tập ghi chép kia rồi ném xuống gầm giường, mặt mũi sa sầm, lại không biết trút giận vào đâu, đành phải đổ hết trách nhiệm lên cái tên V đó, quệt miệng than phiền: "Anh ở dưới em mà còn gọi tên thằng đàn ông khác."

Yoongi khẽ cười, vòng tay ra sau cổ Taehyung kéo cậu lại gần mình, thấp giọng gọi nhẹ bên tai cậu, "Taehyung à..."

Vì thế mà trong một đêm Taehyung dùng liền hai lần cơ hội, tâm tình hào hứng, khen Yoongi mấy ngày nay tập ngâm thơ đúng là có tiến bộ rõ rệt.

Yoongi mệt mỏi không mở miệng nổi nữa, nằm sấp trên giường, chầm chậm giơ ngón tay giữa.

Sau khi buổi liên hoan đoàn thể kết thúc, Yoongi xách thùng dầu ăn về nhà, bảo là tiết mục của mình được giải ba nên được phần thưởng.

Taehyung không ngờ cái kiểu ngâm thơ đó của Yoongi cũng đạt được những hạng ba, phải cẩn thận dò hỏi một phen. Hóa ra kết quả là do bỏ phiếu, chứng tỏ dựa trên độ nổi tiếng.

Taehyung đang từ ngạc nhiên giờ lại cảm thấy không phục. Rõ ràng trong các thầy giáo, người nhà mình có sức hấp dẫn nhất rồi, tại sao chỉ được có giải ba. "Hai người được giải cao hơn là ai vậy hả? Làm gì có ai nổi tiếng hơn anh được chứ!

"Hiệu trưởng với bí thư."

"...À."

Kết thúc ngày hôm sau, Yoongi lại ôm tiếp một đống đồ về nhà nữa.

Taehyung nằm tựa lưng trên ghế sô pha, xúc động bảo trường các anh phúc lợi tốt quá, phát phần thưởng mà một ngày không thể mang về hết nổi.

"Cái này à, là quà sinh nhật mấy đứa học trò tặng thôi." Yoongi hí hoáy với mấy món đồ nhỏ nhỏ kia, cười nói, "Cũng không biết sao lớp trưởng lại biết được, thằng bé tặng quà xong, mấy đứa khác thấy vậy cũng tặng theo. Đám nhóc này đúng là lãng phí tiền bạc."

Taehyung ngẩn người. Cậu không biết hôm nay là sinh nhật của Yoongi.

"Còn có cả thư tay nữa, nhóc Jimin có lòng ghê."

"Em... Sao anh không bảo em một tiếng..."

"Anh cũng có nhớ đâu. Già rồi còn bày đặt sinh nhật cái gì chứ."

Dù Yoongi nói vậy, nhưng lúc đọc thiệp mà học trò viết trông rất vui vẻ, có lúc còn bị nội dung bên trong chọc cười. Taehyung thầm nghĩ, sinh nhật ai mà chẳng thích, ngày hôm đó sẽ có cảm giác được mọi người coi trọng, được mọi người yêu thương.

Taehyung tự nhủ, hồi sinh nhật mình Yoongi cũng không biết, coi như là huề nhau. Nhưng bây giờ so với hồi đó đã khác xa một trời một vực rồi.

Đến tối, Taehyung cất chăn mình vào trong tủ, kéo kéo chăn Yoongi muốn đắp chung.

"Sao đó?" Yoongi có chút mơ hồ.

"Sinh nhật anh mà, chúng ta ngủ chung đi."

Yoongi cảm thấy buồn cười, sinh nhật anh sao lại phải đáp ứng yêu cầu của Taehyung thế. Nhưng rồi anh vẫn nhấc chăn lên, "Tự lăn vào đi."

Đây là lần đầu tiên Taehyung được ôm Yoongi ngủ một cách đơn thuần. Những lần thân mật trước đây, sau khi làm xong chuyện thì mỗi người lại nằm một chăn, trong lòng dù sao vẫn cảm thấy trống vắng. Bây giờ cuối cùng cũng được ôm Yoongi, lấp đầy khoảng trống trong lòng, cậu không nhịn được, phải dụi dụi vào hõm vai anh liên hồi.

Đêm nay, Taehyung giống như biến trở lại thành chú cún con còn hôi miệng sữa, hay xấu hổ hồi mới gặp nhau, có chút bất an, có chút dựa dẫm. Trong đêm ướt lạnh của tiết trời xuân tháng ba này, có người sẻ chia hơi ấm, cùng mình chìm vào giấc ngủ thật tốt biết bao.

Yoongi xoa xoa đầu Taehyung, trong lòng khẽ nói món quà sinh nhật này, anh rất thích.