Chương 20: lựa chọn

Mặc một bộ váy lụa đơn giản nhưng lại không thể che đi khí chất nữ vương sẵn có. Mọi người không tự chủ đứng lên khi cô bước xuống.

Phong Hi trên môi vẫn luôn ngậm một nụ cười ôn hòa có lễ.

" Nếu đã đến đông đủ rồi thì trực tiếp vào bàn ăn đi ".

Mọi người nhìn nhau không biết làm sao nhưng vẫn nghe lời đi đến bàn ăn.

Không khí trên bàn ăn lại trở lên im lặng đi lên. Kể cả Bảo Châu cũng đã nhận ra có điều gì đó không đúng.

Phong Hi ngồi dựa hoàn toàn vào lưng ghế, chân vắt chéo. Tư thế tùy ý lại nhàn nhã. Lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, ngữ khí lơ dễnh không chút để ý.

" Trước khi vào bữa ăn chúng ta xem gì đó giải trí nhỉ ".

Khi mọi người còn đang mờ mịt, không hiểu chuyện gì. Thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một màn hình ảo.

Trên đó không chiếu phim hay chương trình giải trí gì. Mà là...

Nguyễn Hiên có chút vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn qua người đàn ông trung niên đang mở to mắt, thân hình run run vì quá sợ hãi.

Lại nhìn qua Nguyễn Hạo Thiên, khuôn mặt lạnh lùng của cậu ta không thấy ra được gì biểu tình, nhưng khóe mắt sóng gió và đôi tay nắm chặt vô tình bại lộ sự hoảng loạn của anh ta.

Bảo Châu thì tròn xoe mắt to như không hiểu gì.

Phong Hi thu hết biểu tình của mọi người vào đáy mắt. Khẽ cười khi thấy biểu cảm đáng yêu của Bảo Châu.

" mòn rút công quỹ, lấy thế ép người, bán bí mật công ty cho gia tộc đối thủ. Chú Hạo chú cũng thật làm tôi bất ngờ đấy ".

( Ngu xuẩn đến mức khiến người ta bất ngờ).

Nguyễn Trạch Hạo một cái run run. Lập tức quỳ xuống, sợ hãi xin tha. Dường như viễn cảnh hơn mười năm trước lại một lần nữa tiếp diễn.

" Chú sai rồi, là chú bị ma quỷ ám ảnh. Là... là bọn họ uy hϊếp chú... "

" Ba đừng nói nữa ".

Ông ta chưa kịp nói hết thì Hạo Thiên lập tức ngăn lại, gương mặt áp lực tức giận. Vốn nghĩ rằng ba anh ta chỉ có chút không được thông minh, cũng không phải người gì tốt lành. Nhưng không ngờ ông ta cũng thật có thể lăn lộn.

Nhìn đến gia chủ, giờ anh ta cũng chẳng biết phải nói gì.

Phong Hi nhìn thấy thần sắc của anh ta, ngữ khí có chút hòa hoãn.

"Tôi biết chuyện này không liên quan gì đến cậu".

Xong dừng một chút như suy nghĩ gì. Cô tiếp tục cười nói.

" Như thế này đi! tôi cho cậu hai lựa chọn ".

Nghe thấy câu này, khoé mắt Nguyễn Hiên dựt dựt. Dự cảm không tốt lắm, nhìn đến Nguyễn Trạch Hạo còn đang ngồi quỳ dưới đất, ánh mắt anh hiện ra một chút thương hại.

" Nếu cậu lựa chọn đồng cam cộng khổ cùng ông ta, thì ngay lập tức có thể biến ra khỏi đất nước này và không bao giờ được quay lại.

Còn lựa chọn thứ hai,... "

Phong Hi cười , nụ cười có chút nham hiểm.

" Cắt đứt quan hệ với ông ta ".

Nguyễn Trạch Hạo nhìn chằm chằm đứa con trai của mình . Ánh mắt mong đợi lộ rõ trên nét mặt, nếu Hạo Thiên lựa chọn đứng về phía ông ta thì cùng lắm cả gia đình sang nước ngoài làm lại từ đầu. Nhưng nếu, không sẽ không. Đó là con trai của ông ta, là niềm tự hào của ông ta sao có thể từ bỏ ông được chứ.

Nguyễn Trạch Hạo suy nghĩ rất tốt. Nhưng phải làm ông thất vọng rồi.

Ông không thể tin tưởng nhìn vào đứa con trai mà ông yêu thương mấy chục năm qua. Thậm chí vì hai mẹ con anh ta mà từ bỏ vợ con, từ bỏ gia tộc. Cuối cùng ông nhận lại được gì, đã từng yêu thương quá, từng tự hào quá. Hiện tại chỉ còn lại thất vọng và hối hận. Đầu óc ông chưa bao giờ minh mẫn như lúc này, nhận ra từ đầu đến cuối người sai là chính mình. Như vậy không đồng nghĩa với việc ông ta quên oán trách con trai. Một người ích kỉ dù nhận ra lỗi lầm của mình nhưng vẫn không quen oán trách người khác.

Hạo Thiên thậm chí không dám nhìn mắt ba mình. Anh biết từ hôm nay mọi thứ sẽ không giống nhau. Tình cảnh của anh tại Nguyễn gia sẽ trở lên xấu hổ. Nhưng anh bắt buộc phải lưu lại, những thứ đã nắm trong tay sao có thể từ bỏ.