Chương 38: Chọn xong vai diễn

Chị…

Người này gọi sến sẩm ghê.

Lâu Ngữ bị chỉ đích danh bèn bình tĩnh nói: “Bản thân cậu tới muộn, như vậy không công bằng với người khác.”

“Em không cố tình.” Cậu ấy xắn ống quần lên, từ đầu tới bọng chân có một vết thương đang rướm máu: “Lúc tới có một ông lão vượt đèn đỏ, em phanh gấp nên ngã từ trên moto xuống, chỉ đành đi mua tạm quần khác mặc.”

Chương Mẫn cạn lời: “Cậu không tới bệnh viện trước sao?”

Cậu ấy lắc đầu: “Mua quần quan trọng hơn, nếu không sẽ làm mọi người sợ mất.”

Châu Hướng Minh vẫn luôn im lặng, giờ lại nói với Lâu Ngữ: “Quyền lựa chọn ở cô.”

Lâu Ngữ trầm ngâm, ánh mắt người thanh niên nhìn chằm chằm vào cô, còn lén chắp tay khẩn cầu, khiến cô nhìn không khỏi bật cười.

“Thôi được rồi, không thể để cậu đổ máu vô ích được.”

Cô đẩy ghế đứng dậy, nếu cậu ấy nói thật, vậy quả thật nên cho người ta một cơ hội.

“Cảm ơn chị nhiều.”

Cậu ấy mỉm cười, giọng điệu hào hứng như đã lường trước được kết quả.

“Đừng vui mừng quá sớm, tôi mới chỉ đọc qua đoạn này một lần, hiệu quả đóng cặp có thể còn không bằng những người đã chuẩn bị rất kỹ ở bên ngoài.”

Mặc dù nói là vậy, nhưng cô chỉ cầm tờ kịch bản lên, lướt qua mấy cái rồi đặt vào chỗ cũ.

“Bắt đầu đi.”

Tuyến tình cảm phụ trong kịch bản là của nam nữ phụ. Hai người này cũng từng yêu nhau trước khi gặp nam nữ chính, đoạn thử vai này là trong lúc hai người mập mờ. Trước đó họ chỉ vô tình gặp nhau ở quán bar, sau đó phát sinh tình một đêm. Ngày hôm sau, khi quyết định chia tay, cậu đã lái xe đuổi theo cô, hỏi cô có muốn đi với mình không.

Tổ đạo cụ chuẩn bị hai cái ghế thay cho ghế lái chính và ghế lái phụ, Hạ Lạc Du ngồi xuống, giơ tay lên giả vờ như đang lái xe.

Người bình thường làm động tác này sẽ trông hơi ngu ngơ, nhưng cậu đã thêm thắt vài chi tiết khiến động tác sinh động hơn nhiều. Một cánh tay cậu gác lên hư không, vờ như đang gác lên khung xe, tay còn lại nắm vào vô lăng tự tưởng tượng, đầu ngón tay không nắm hết hẳn, ngón giữa và ngón trỏ vẫn chừa lại một khe hở. Lâu Ngữ liếc nhìn, hiểu ra có lẽ lúc này cậu đang kẹp một điếu thuốc.

Cô phẩy tay như đang phủi mùi thuốc lá bay tới, dáng vẻ muốn vạch rõ quan hệ.

Cô lạnh lùng nói: “Anh đi theo tôi làm gì?”

Cậu thò đầu ra, trêu chọc: “Này, trở mặt nhanh vậy sao?”

“Lẽ nào đây không phải lẽ thường à?”

“Nếu tất cả đều đi theo lẽ thường, không phải cuộc sống sẽ nhạt nhẽo lắm sao?”

Cậu làm động tác hút thuốc, khi Lâu Ngữ đoán có phải tiếp theo cậu sẽ nhả khói về phía cô để trêu chọc hay không, cậu lại ấn loa, sau đó nói lời thoại không có trong kịch bản.

“Cô nghe đi.”

Cô như hiểu như không: “Nghe gì?”

“Bài hát này tên là Em có đồng ý đi với anh không.”

Cậu biến lời thoại trong kịch bản thành một bài hát, cũng đổi một số chi tiết vốn có.

Mắt Chương Mẫn sáng lên, không nhịn được cắt ngang: “Đổi hay lắm.”

Châu Hướng Minh gật đầu: “Cũng ổn, tới đây thôi.”

Hạ Lạc Du đứng dậy, cúi người về phía trước: “Hai anh chị vất vả rồi ạ.” Cậu quay người nói với Lâu Ngữ: “Nhất là chị đây, em vô cùng cảm ơn chị.”

Cậu biết rõ cô là ai, nhưng lại vờ như không quen, kiên quyết gọi cô là chị.

Lâu Ngữ xua tay, chỉ nói mời người tiếp theo vào, sau đó quay về vị trí.

***

Buổi thử vai tối nay đã kết thúc, Lâu Ngữ dựa vào ghế, ngồi máy bay nguyên ngày, giờ lại ngồi trong phòng cả tối, cổ và lưng cô như muốn gãy làm đôi.

Cô vừa định giơ tay lên xoa cổ, Châu Hướng Minh đã duỗi tay ra, bóp gáy cho cô, lực rất vừa phải.

“Tôi nói với cô rồi, hôm nay không tới cũng được.”

Lâu Ngữ vội lắc đầu: “Không được, hôm nay tôi tới để gặp đạo diễn mà.” Cô nhìn Chương Mẫn: “Đi thôi đạo diễn, chúng ta ăn với nhau một bữa nhỉ? Tôi mời, gần đây cô và anh Châu sửa kịch bản cũng vất rồi.”

Chương Mẫn mỉm cười: “Có thể mời cô tới diễn, có bắt tôi sửa sao cũng được.”

Ba người cùng tới nhà hàng cạnh công ty, nhân lúc chờ đồ ăn lên, Lâu Ngữ thăm dò Chương Mẫn: “Buổi casting kết thúc rồi, đạo diễn Chương có thấy ưng ai chưa?”

Chương Mẫn không chút do dự nói: “Tôi có ấn tượng sâu sắc với Hạ Lạc Du. Cậu ấy và cô đóng cặp không phải mười phân vẹn mười, nhưng tôi rất thích chi tiết cậu ấy thay đổi. Mặc dù chỉ cho cậu ấy một đoạn nhỏ, nhưng cậu ấy đã nắm khá chắc nhân vật này, thậm chí còn chính xác hơn tôi nghĩ.”

Lâu Ngữ gật đầu: “Là một diễn viên tài năng, rất biết cách nắm bắt cảm xúc.”

Châu Hướng Minh hỏi tiếp: “Nữ phụ thì sao? Đạo diễn ngắm được ai chưa?”

Chương Mẫn thở dài: “Vốn dĩ miễn cưỡng cũng có một người, nhưng sau khi xem Lâu Ngữ diễn, tôi thấy bỏ đi thì hơn.”

Châu Hướng Minh cười nhạt: “Nếu lấy Lâu Ngữ làm tiêu chuẩn để chọn, vậy khó lắm.”

“Là vậy đấy… Nhưng tôi thấy tất cả diễn viên casting đều thiếu chút gì đó.”

“Vậy casting thêm đi.”

Chương Mẫn thở dài: “Vất vả cho anh Châu rồi.”

Khi đồ ăn thức uống được mang lên, Chương Mẫn chủ động kính rượu Lâu Ngữ, giọng điệu chân thành: “Tôi nghe nói kịch bản của tôi được gửi nhầm tới chỗ cô lâu lắm rồi, nhưng cô đã giữ nó lại, vì vậy mới giúp dự án này có thể thành hiện thực.” Cô ấy đặt chai rượu xuống, bưng ly mình lên, mời rượu Lâu Ngữ: “Tôi vẫn luôn muốn gặp mặt để cảm ơn cô.”

Lâu Ngữ giật mình, vội đáp: “Không cần đâu đạo diễn Chương, là tài hoa của cô khiến tôi có được cơ hội này. Khi nhìn thấy kịch bản của cô, tôi nói nhất định phải gặp người này.” Cô huých cánh tay Châu Hướng Minh: “Muốn cảm ơn thì phải cảm ơn anh Châu của chúng ta ấy, anh ấy mới là ông chủ cầm đầu.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Anh ấy nhàn nhã gắp đồ ăn: “Mọi người cảm ơn sớm quá rồi.”

Chương Mẫn một hơi uống cạn rượu, cười tiếp lời: “Cho dù thế nào đi nữa, hai người cũng là cứu tinh của tôi. Nhiều năm trước, ước mơ của tôi là có thể làm đạo diễn, biên kịch cho phim điện ảnh, khi học đại học tôi còn viết kịch bản rồi gửi cho các nhà sản xuất, đạo diễn, cũng được vào vòng trong. Lúc đó bạn trai nói với tôi, em có tài, nhưng tài của em chỉ có vậy. Người ta đâu thể ôm theo tài năng sống qua ngày được.”

Rượu trong ly cô ấy đã cạn, Lâu Ngữ lặng lẽ rót thêm cho cô ấy, không lên tiếng cắt lời.

“Về sau anh ấy trở thành chồng tôi, nhưng tôi không còn giữ ước mơ đó nữa.”

Lâu Ngữ sững sờ: “Vậy bây giờ cô…”

“Chúng tôi đã ly hôn rồi. Nực cười lắm đúng không, sau khi rời khỏi anh ấy, tôi lại tiếp tục giấc mơ đó nên mới có ngày hôm nay. Nhưng tôi không hối hận vì đã từng kết hôn với anh ấy, nếu không tôi đã không viết Chuyện cũ coi như không tồn tại.” Cô ấy nói tiếp: “Mong mọi người yên tâm, mấy năm nay tôi không thật sự buông bỏ, tôi vẫn luôn cố gắng học hỏi, tôi tuyệt đối sẽ không phụ lòng cơ hội mọi người đã cho tôi.”

“Tôi tin vào đạo diễn Chương.”

Ước mơ đều là những điều theo khuôn mẫu, nhưng người đứng xếp hàng trước nó lại có sự túng quẫn, ý chí khác nhau.

Lâu Ngữ nhìn vẻ mặt kích động của Chương Mẫn, trong đầu hiện lên một gương mặt tương tự như vậy, cũng cảm kích nói với cô mình không sao, em có thể nhận được vai diễn này là tốt lắm rồi.

Đó là cô gái đã bị Dương Hân Mỹ chèn ép trong đoàn làm phim.

Nghĩ tới người này, Lâu Ngữ không khỏi áy náy. Khi ấy cô không thể làm gì được cho đối phương, nhưng biết đâu bây giờ có thể giúp cô ấy một phen.

Nghĩ vậy Lâu Ngữ bèn nói: “Về nữ phụ… Tôi vừa nghĩ ra một người, là người trong đoàn làm phim tôi vừa quay xong, tên là Phùng Từ. Tôi từng xem cô ấy đóng phim, cũng khá ổn, có thể để cô ấy casting thử xem.”

“Vậy bảo cô ấy tới thử.” Châu Hướng Minh nói: “Nhanh chóng chọn xong diễn viên là có thể khớp kịch bản sớm.”

Về sau Lâu Ngữ không can thiệp vào quá trình chọn diễn viên, cô còn một đống quảng cáo và tạp chí phải quay chụp. Sau khi xử lý những việc này xong, việc chọn diễn viên cũng đã kết thúc.

Ba ngày sau đó họ tiến hành khớp thoại, căn chỉnh sao cho phù hợp với lịch trình của Văn Tuyết Thời. Gần đây anh phải quay bù cảnh phim, mãi cho tới hôm trước mới xong, lịch trình tương đối bận rộn.

Vì vậy, đây là lần gặp mặt của anh và cô sau mấy tháng.

Trước khi ra ngoài, Lâu Ngữ mở tủ quần áo ra, đứng chọn hồi lâu, cuối cùng cô lại cởi bộ quần áo mất công phối ra, mặc lên người chiếc áo T-shirt đơn giản và quần bò.

Địa điểm khớp thoại vẫn là trung tâm quốc tế Phương Thuyền, bắt đầu vào chín giờ sáng. Lâu Ngữ lần mò hồi lâu rồi mới xuất phát, vẫn tới trước điểm hẹn nửa tiếng, nhưng có người còn tới sớm hơn cô.

Sau khi nhìn rõ người tới là ai, Lâu Ngữ mỉm cười bắt chuyện cô ấy: “Trùng hợp thật, chúng ta lại hợp tác rồi.”

Phùng Từ đang đọc kịch bản, nghe vậy cô ấy vội ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui mừng.

“Chị Lâu Ngữ!” Cô ấy dè dặt: “Em có thể gọi chị như vậy không?”

“Đương nhiên rồi.”

Phùng Từ do dự giây lát rồi niềm nở nói: “Em nghe đạo diễn casting nói chị nhớ ra em nên bảo em tới thử, cảm ơn chị nhiều lắm!”

Lâu Ngữ bình thản đáp: “Không cần cảm ơn chị, chị không đứng sau thao túng gì hết, chị chỉ cho em cơ hội thôi. Cơ hội luôn tới với những người có chuẩn bị.”

Phùng Từ nắm chặt tay: “Chắc chắn em sẽ diễn tốt.”

“Chị.”

Bỗng nhiên có giọng thanh niên gọi cô từ phía sau, Lâu Ngữ không cần quay đầu lại, chỉ cần nghe danh xưng nổi da gà này cũng biết người tới là chàng thanh niên đóng với cô trong buổi casting.

Xem ra nam phụ là cậu ấy rồi.

Cậu ấy tới gần họ, nhướng mày nhìn Phùng Từ: “Cô là diễn viên đóng Kiều Mạt sao? Tôi là Hạ Lạc Du, nghĩa là khu vui chơi mùa hè, diễn viên đóng vai Hoắc Ngôn.”

Phùng Từ vội đáp: “Chào anh, tôi là Phùng Từ mong anh chỉ dạy nhiều cho.”

“Được thôi, vậy chúng ta thêm phương thức liên lạc đã nhé.” Cậu ấy rút điện thoại ra, tìm mã Wechat rồi đẩy nó tới trước mặt Lâu Ngữ: “Chị cũng add em luôn ha?”

Lời mời rất đỗi bình thường, Lâu Ngữ add Wechat Hạ Lạc Du, cũng add luôn Phùng Từ.

Thật ra cô và Phùng Từ không trò chuyện nhiều trong đoàn làm phim trước, ấn tượng sâu đậm nhất là lúc cô ấy bị Dương Hân Mỹ cướp đất diễn. Về sau hai người không có nhiều cảnh đóng với nhau lắm, cũng không qua lại nhiều, nếu không họ đã add Wechat của nhau từ lâu.

Cô quay về chỗ, cúi đầu đặt tên cho hai người.

Khi mở tới giao diện đổi tên cho Phùng Từ, tay Lâu Ngữ khựng lại, mắt liếc tới dòng tiểu sử của cô ấy.

“Em mãi mãi cố gắng vì anh.”

Đây là lời thoại trong Sóng.

Lâu Ngữ nhớ nó bởi vì đây là bộ phim Văn Tuyết Thời từng đóng từ nhiều năm trước. Anh không phải diễn viên chính trong phim, lời thoại này là do anh nói.

Đây là bộ phim không đáng nhắc tới trong kho tác phẩm đồ sộ của anh, vai diễn đó chỉ có tổng cộng mấy phút xuyên suốt bộ phim. Không ai có thể ngờ tới bây giờ còn có người nhớ câu nói ấy rồi đặt nó làm tiểu sử.

Lâu Ngữ ngập ngừng, sau đó tiếp tục đổi tên.

Cô cúi đầu đánh chữ, cửa phòng họp được đẩy ra, mọi người lần lượt đi vào, Văn Tuyết Thời là người đến cuối.

Anh tới muộn mười phút, đi vào phòng trước ánh mắt của bao người. Anh gật đầu với đạo diễn ngồi ở chính giữa, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi đạo diễn, máy bay bị delay.”

“Không sao, anh mau ngồi đi.”

Anh được xếp ngồi cạnh Lâu Ngữ, dù sao họ cũng là nhân vật chính.

Lâu Ngữ bất giác ngồi thẳng lưng lên khi anh tới gần.

Đã mấy tháng kể từ lần gặp nhau trước đó, so với năm năm, khoảng thời gian không quá dài này lại khiến người ta căng thẳng đến vậy.

Có lẽ bởi vì cô biết tiếp sau đây họ sẽ phải ở chung với nhau trong khoảng thời gian rất dài.

Cô lặng lẽ hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn Văn Tuyết Thời đi tới rồi ngồi xuống. Chương Mẫn vừa định nói bắt đầu, có người lại gõ cửa.

Là trợ lý của Văn Tuyết Thời, cậu ấy ôm một thùng to đi vào, Văn Tuyết Thời giải thích: “Có lẽ có người vẫn chưa ăn sáng, tôi đã mua cho mọi người ít đồ, coi như quà xin lỗi vì đến muộn.”

Mọi người lần lượt cảm ơn, trợ lý để thùng xuống, lấy ra một túi giấy của Mcdonald.

Cậu ấy mỉm cười phát cho từng người một, cũng phát cho Lâu Ngữ, mặc dù cô nói mình không cần.

Lâu Ngữ muốn đẩy túi giấy sang một bên, nhưng ngại nỗi Văn Tuyết Thời ngồi ngay bên cạnh, làm vậy không lịch sự lắm. Thế là cô mở qua xem cho có lệ.

Vừa nhìn cô đã như ngừng thở.

Bên trong túi giấy là một cốc cafe nóng hổi, và một chiếc hamburger hai tầng đã lâu không thấy.