Chương 1

Phùng Tiệp là một người hướng nội và trung thực, vì vậy sau nhiều năm làm việc ở công ty, anh luôn là người làm những công việc nặng nhọc nhiều nhất, tuy rằng làm việc ở văn phòng không bẩn lắm thế nhưng anh thường xuyên phải tăng ca đến nửa đêm.

Bình thường tầm chín, mười giờ là anh đã có thể hoàn thành xong công việc thế nhưng dạo gần đây vô cùng bận rộn, Phùng Tiệp hoàn thành xong công việc thì đã hơn 11 giờ rồi.

“Chết rồi!”

Chuyến tàu cuối cùng là vào 11 rưỡi, nếu anh không đến kịp thì phải trả rất nhiều tiền để bắt taxi về nhà, đối với một người có thu nhập không cao như anh là một chuyện vô cùng xấu.

Anh thu dọn bàn làm việc bừa bãi một cách qua loa rồi xách cặp chạy ra ngoài, phòng làm việc của công ty anh ở tầng khá cao thế nhưng thang máy của tòa nhà còn đang dừng hoạt động anh chỉ có thể bật đèn pin của điện thoại rồi chạy xuống cầu thang thoát hiểm tối om.

Anh không kịp nhìn đồng hồ, vừa chạy ra khỏi cầu thang của tòa nhà liền lao về phía ga tàu điện ngầm. Khi anh đến được ga tàu thì đã gần 12 giờ rồi, bình thường đến giờ này ga tàu đã đóng cửa nhưng không biết hôm nay vì lí do gì mà ga tàu không chỉ mở cửa mà đèn bên trong còn sáng trưng.

“Lạ thật....không lẽ tàu vẫn chưa đến?”

Phùng Tiệp có chút nghi ngờ, vì anh cũng chưa từng nghe qua, nhưng việc này đối với một người nghèo như anh tốt hơn rất nhiều so với bắt taxi về.

Ngay khi anh đang do dự, một bóng người từ phía sau vượt qua anh và đi xuống cầu thang của tàu điện ngầm. Nhìn thấy có người đi vào anh cũng không muốn chậm trễ nữa, có lẽ là do anh không chú ý đến thông báo, vì vậy theo bước chân của người đàn ông, anh cũng bước vào ga tàu điện ngầm.

Ga tàu điện ngầm lúc nửa đêm rất yên tĩnh, vắng vẻ đến mức ngay cả nhân viên thường ngày giữ gìn trật tự cũng không thấy đâu, nếu không phải có người anh cùng đi vào lúc nãy đang đứng ở cửa bên cạnh, anh sẽ nghi ngờ có phải mình bước vào thời gian và không gian song song nào hay không.

“Tại sao tàu vẫn chưa đến chứ....”

Tàu điện ngầm thường chạy vài phút một chuyến nhưng lúc này thời gian lại có vẻ rất lâu, Phùng Tiệp vươn cổ nhìn về hướng đường ray, không nhìn thấy tàu điện ngầm đâu nhưng lại thấy người đàn ông đó đứng thẳng tắp không nhúc nhích.

Thật là một người kì lạ.....

Phùng Tiệp nói thầm trong lòng, anh là người không thích xen vào việc người khác nhưng người đó thật sự rất kì lạ.

Bây giờ đang là mùa hè mà hắn ta mặc một chiếc áo gió dài, đầu đội một chiếc mũ che kín mặt.

Phùng Tiệp theo bản năng nhìn xuống dưới chân hắn ta, may mà vẫn có bóng nếu không anh thực sự tưởng rằng mình đã nhìn thấy cái đó.

Ngay khi anh đang âm thầm quan sát người đàn ông xa lạ này, ánh sáng của tàu điện ngầm đã chiếu vào đường ray, sau đó tàu đã ở trước mặt anh. Anh bước lên tàu, bên trong tàu có khá nhiều người, có lẽ thời gian hoạt động của tàu thay đổi mà anh không biết. Khi anh đang vui mừng vì mình đã tiết kiệm được số tiền lớn bắt taxi thì anh phát hiện ra những người trên tàu đều mặc quần áo giống hệt người đàn ông vừa rồi. Tất cả đều mặc áo khoác dài và đội mũ thấp.

“Chuyện gì thế này?”

Anh không phải thực sự bước vào một không gian xa lạ nào đó chứ?

Trong số tất cả những người ở đây anh lại trở thành người kì lạ nhất, thế nhưng khi Phùng Tiệp chuẩn bị bước xuống, cửa tàu điện ngầm lại đóng lại.

“Làm sao bây giờ?”

Anh nhìn xung quanh phát hiện ở toa bên cạnh hình như cũng có người mặc sơ mi giống mình, anh không chút suy nghĩ đi về phía toa tàu đó, nhưng anh chưa kịp bước vào thì những gì diễn ra trước mắt đã khiến anh sững sờ.