Chương 1: Bắt đầu mùa đông

Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vừa vang lên, kéo theo một cơn gió lạnh buốt len lỏi vào từng khe cửa sổ lớp học. Những tán lá bàng ngoài sân đã rụng gần hết, chỉ còn lại một số cành khẳng khiu vươn mình trong cái rét căm căm của mùa đông. Ngọc Anh ngồi ở góc bàn gần cửa sổ, nhìn xa xăm qua khoảng sân rộng vắng người. Cô kéo vạt áo len sát lại hơn, cố gắng giữ lấy chút hơi ấm còn lại của cơ thể.

Cô gái nhỏ chuyên Văn ấy vốn đã quen với sự im lặng và tĩnh lặng của mình. Các tiết học văn chương dày đặc có khả năng khiến nhiều người cảm thấy nhàm chán, nhưng với Ngọc Anh, đó là khoảng thời gian cô được chìm đắm vào thế giới của các câu thơ, các dòng văn mơ màng và dịu dàng. Thế giới ấy đã bao bọc cô suốt từ khi mới vào trường, là chỗ trú ẩn bình yên giữa cuộc sống ồn ào ngoài kia. Và rồi, một ngày đông, khi chiếc áo khoác của cô không còn đủ ấm, khi căn tin trường trở thành điểm đến quen thuộc vào mỗi giờ ra chơi, Ngọc Anh vô tình gặp được Minh.

Cũng chẳng phải là một cuộc gặp gỡ đầy kịch tính hay bất ngờ. Minh đơn thuần là cậu bạn lớp chuyên Anh, người mà cô chưa từng để ý đến trước đó. Cho đến 1 sáng lạnh lẽo nọ, khi Ngọc Anh bước xuống căn tin như thường lệ để mua một cây kem – món khoái khẩu của cô từ nhỏ dù trời đang rét – ánh mắt của cô bỗng dừng lại ở một bóng dáng xa lạ đang đứng phía trước quầy hàng.

Minh đứng đó, tay đút vào túi áo khoác, lặng lẽ chờ đến lượt mình. Cậu ấy không nói gì, cũng chẳng làm gì đặc biệt, dẫu vậy, với dáng vẻ ấy, Ngọc Anh cảm thấy như một điều gì đó rất khác lạ trong lòng. Cô đứng một cách lặng lẽ, nhìn cậu từ phía xa, tim bỗng dưng đập nhanh hơn một nhịp mà không hiểu tại sao. Đôi khi, một khoảnh khắc thoáng qua thế cũng đủ để khơi dậy trong lòng người ta những cảm xúc mà chính bản thân cũng không giải thích được.

Ngọc Anh ngập ngừng đứng sau Minh, cảm giác hồi hộp khiến mọi thứ xung quanh cô dường như đang chậm lại. Cô không biết nên nhìn thẳng hay giả vờ cúi đầu, tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, ánh mắt cô vẫn lén lút dõi theo cậu từ phía sau. Minh cao hơn cô một cái đầu, với mái tóc đen dày hơi rối bời, song không mất đi vẻ thu hút. Chiếc khăn quàng màu xanh nhạt quấn quanh cổ cậu ấy dường như càng làm tăng thêm sự lạnh lùng, song vẫn không thiếu phần ấm áp. Cậu lấy chai nước rồi rời đi, không một lần quay lại nhìn cô. khi đó, trong khoảnh khắc ấy, Ngọc Anh cảm thấy một cái gì đó rất mơ hồ đang nhen nhóm trong lòng mình.

Cô trở lại bàn ngồi một mình, nhìn ly kem dần tan chảy mà lòng thì rối bời. "Mình đang làm gì thế này?" – Ngọc Anh tự nhủ. Cô chẳng hiểu tại sao với một cái nhìn thoáng qua lại khiến cô xao động như vậy. Cái tên Minh bỗng nhiên trở nên quen thuộc trong tâm trí cô, song vẫn xa vời như một ngôi sao trên bầu trời đêm, lấp lánh mà không bao giờ với tới được.

Thời gian sau đó, Ngọc Anh bắt đầu chú ý đến Minh nhiều hơn. Không phải bằng cách cố ý tiếp cận, mà là vài khoảnh khắc tình cờ gặp gỡ ở căn tin, trên hành lang hay trong giờ ra chơi. Cô không bao giờ dám lại gần hay bắt chuyện, đơn giản là đứng từ xa nhìn cậu ấy, lặng lẽ cảm nhận sự hiện diện của cậu trong cuộc sống thường nhật của mình. Minh trở thành một phần trong những suy nghĩ hàng ngày của cô, một mảnh ghép nhỏ đồng thời quan trọng, dù chính cậu ấy chẳng hay biết.

Ngọc Anh bắt đầu mong chờ mỗi lần gặp gỡ tình cờ ấy. Cô sẽ cố ý đi qua căn tin vào giờ mà cô biết Minh sẽ xuất hiện, hoặc đứng lại trên hành lang thêm một chút, để nhìn thấy bóng dáng cậu đi qua. Không phải vì cô hy vọng điều gì to lớn, đơn giản là để thỏa mãn một chút cảm giác mong ngóng, một chút gì đó ấm áp giữa tiết trời giá rét.

Mỗi lần gặp Minh, dù là lướt qua, tim cô lại đập nhanh hơn, cảm giác giống như hàng ngàn con bướm đang bay loạn trong lòng ngực. Và mỗi lần như vậy, cô lại tự cười chính mình. "Ngốc thật, cậu ấy không hề biết mình là ai đâu", cô tự nhủ, còn sâu thẳm trong tim, Ngọc Anh biết mình đã bị cuốn vào một cảm giác mà cô không điều khiển được. Đó là sự rung động đầu đời, một cảm giác nhẹ nhàng, đồng thời mạnh mẽ, giống làn gió se lạnh vờn qua, tưởng chừng vô hại, tuy nhiên lại khiến trái tim cô run rẩy.

Các buổi chiều sau khi tan học, Ngọc Anh bước chậm trên con đường về nhà, trong đầu cứ mải miết với vô vàn suy nghĩ về Minh. Cô bắt đầu mơ về những cuộc trò chuyện mà có lẽ chẳng bao giờ xảy ra, về các lần đi dạo cùng nhau trong thời gian nắng ấm, hay thậm chí là chỉ một nụ cười từ Minh cũng đã khiến cô cảm thấy mãn nguyện.

Nhưng cô biết, tất cả chỉ là những giấc mơ viển vông. Minh không biết đến sự tồn tại của cô, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết. Cô cũng không dám hy vọng xa vời, vì với Ngọc Anh, cần được nhìn thấy Minh từ xa, được cảm nhận sự hiện diện của cậu ấy là đã đủ. Những rung động ấy, dù lặng lẽ vẫn mang lại cho cô cảm giác ấm áp giữa cái rét buốt của trời đông.

Ngọc Anh vẫn tiếp tục mỗi ngày đến trường, chìm trong những suy nghĩ về Minh. Dù chưa từng có cơ hội nói chuyện hay thậm chí là trao đổi ánh nhìn trực tiếp, cô vẫn cảm nhận một mối liên kết kỳ lạ giữa mình và cậu bạn lớp chuyên Anh. Đó là thứ tình cảm đơn phương mơ mộng, giống là một ngọn gió nhẹ lướt qua tim, để lại chút vấn vương không rõ ràng.

Thời gian trôi qua chậm rãi trong cái lạnh cuối năm, các cơn gió rét mướt vẫn đeo bám, mặc dù vậy trong lòng Ngọc Anh lại như tồn tại một ngọn lửa nhỏ len lỏi, âm ỉ cháy. Cô không thể ngừng nghĩ về Minh, về nụ cười hiếm hoi mà cậu trao cho những người bạn xung quanh, về ánh mắt xa xăm mà cậu dường như luôn hướng tới một điều gì đó ngoài tầm với.

Cuối cùng, một ngày, cơ hội mà Ngọc Anh không ngờ tới xuất hiện. Đó là buổi chiều thứ Sáu, khi trời đã bắt đầu tắt nắng. Một người bạn cùng lớp vô tình nhắc đến Minh trong câu chuyện của nhóm. Trái tim Ngọc Anh bất chợt đập nhanh hơn, không kìm được sự tò mò.

“Minh? Bạn Minh lớp chuyên Anh hả?” Ngọc Anh hỏi, giọng cố gắng giữ bình thản, đôi mắt cô lấp lánh một chút háo hức.

Cô không ngờ rằng, chỉ một câu hỏi vô tình đó lại mở ra cánh cửa đến với cuộc đời của Minh – cánh cửa mà Ngọc Anh đã mong đợi từ rất lâu.

Và có lẽ, ngay tại khoảnh khắc đó, câu chuyện thanh xuân của cô mới thực sự bắt đầu.